Max nhớ câu chuyện về những hiệp sĩ từng đến lâu đài Croix – những cao thủ tình trường. Nàng không thể đếm nổi số lần nghe được mấy người hầu gái cười khúc khích, khi hồi tưởng lại cái cách mà một số hiệp sĩ đã khéo léo quyến rũ họ đến bầu bạn trong đêm. Đó là điều không thể. Nàng tin chắc hẳn Riftan từng có nhiều mối quan hệ tình cảm với những nàng hầu trẻ hoặc với những quý cô xinh đẹp. Chẳng phải Riftan cũng đã tiết lộ với nàng rằng phong tục ở miền bắc là các lãnh chúa và phu nhân sẽ tắm chung với nhau sao? Làm sao chàng biết được chuyện này trừ khi…. Max kịp thời ngăn chặn những suy nghĩ tiêu cực của mình. Không cần biết quá khứ của chàng là gì, chuyện này giờ không còn quan trọng nữa. “Sao thế? Nàng đang cau mày kìa.” “À, g-gió h-hơi lạnh…” Riftan cúi xuống và ôm Max vào lòng, sưởi ấm cơ thể lạnh đi vì gió trời của nàng. Mùi thơm nam tính xâm chiếm mọi giác quan của nàng như khiến Max suýt ngừng thở, cảm giác buồn cười đó lại một lần nữa xuất hiện trong nàng. “Nàng nên mặc váy dày hơn,” chàng nói với giọng như bị bóp nghẹt trên đầu nàng. “Không s-sao đâu. Nếu g-gió không thổi mạnh quá, sẽ ổn thôi ạ… mặt t-trời vẫn ấm áp…” “Nàng có thích không? Ý ta là, chiếc váy ý.” Nàng nhìn xuống váy mình, quá lộng lẫy để nàng mặc lên. Sẽ kỳ lắm nếu nói với chàng đây là lần đầu nàng được mặc một bộ cánh đẹp đến thế. “Em th-thích lắm.” thay vào đó nàng nói vậy. “Ta sẽ cho gọi thợ may đến nên nàng muốn có bao nhiêu cũng được. Ta sẽ mua cả trăm bộ luôn.” Riftan nhẹ nhàng nâng cằm nàng, mãnh liệt nhìn nàng với một lời hứa trang trọng về sự xa hoa. Max đỏ mặt, ấm ức – tại sao, đây đâu phải là hành động của một người đàn ông không biết cư xử với phụ nữ. Nàng lẩm bẩm khi cúi xuống. “Chàng hay làm thế này à?” “Hả?” “Chàng hay nói sẽ cho em mọi thứ em yêu cầu.” Lời nói thẳng thừng của nàng khiến Riftan nhíu mày. “Ta nghiêm túc mà. Trước đây ta đã nói sẽ cố gắng hết sức để nàng có thể sống sung túc như khi nàng còn ở trong lâu đài cha nàng mà.” Max nuốt nụ cười khô khốc đang nghèn nghẹn trong lòng. Làm sao nàng có thể sống một cuộc sống xa hoa hào nhoáng đây – nàng chưa bao giờ được cho những gì mình mong muốn, hay thậm chí là những gì mà một phụ nữ quý tộc cần. Nếu chàng biết được những định kiến sai lầm của mình về cuộc sống trước đây của nàng, liệu chàng có còn cố gắng như thế nữa không? Nàng thấy như thể nàng đang lừa dối chàng, điều đó khiến nàng không thể chịu đựng được, như thể nàng là một nhân vật phản diện vậy. Nàng khẽ nói, tránh ánh mắt chàng. “C-chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút không?” “Nàng mệt à?” Thấy nàng gật đầu, chàng bước đến dẫn nàng về. Một cơn gió mạnh thổi từ phía bắc, quét qua những tán cây che khuất sườn đồi xanh ngắt ở phía xa. Max dừng lại một chút, hít những hương thơm của nhựa thông, của nấm cây. Nàng còn được ngửi những mùi này mỗi ngày không? Max, nhìn ra khung cảnh hùng vĩ, rồi nhanh chóng quay lại, theo Riftan đi xuống. *** Riftan phải chia tay nàng lần nữa để quay lại giám sát buổi tập của các hiệp sĩ tương lai. Nàng trở về phòng một mình, ngồi trước lò sưởi thư giãn khi Rudys mang đồ ăn nhẹ gồm trà gừng, bánh kẹo và trái cây khô cho nàng bồi bổ. “Tối nay phu nhân sẽ ăn tối cùng các hiệp sĩ, người có cần thay váy không ạ?” Rudys vừa nói, vừa đổ đầy cái cốc rỗng của nàng. Max, vừa ăn xong một ngụm hoa quả khô, lo lắng nhìn người hầu. “Thay váy ạ?” “Dạ, đây là lần đầu phu nhân gặp họ dưới tư cách vợ của lãnh chúa, nên tôi nghĩ người hãy thay sang một bộ trang trọng hơn ạ.” Cô cúi đầu với vẻ mặt căng thẳng. “Tôi xin lỗi, tôi đã quá phận ạ.” “Không, không hề…” Max nhăn mặt khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên chiếc gương đang dựa vào tường. Mái tóc được Rudys chải gọn gàng và tết lại đầy thanh lịch vào sáng nay đã bị gió làm hỏng. Nàng gật đầu, rút vài chiếc ghim ra, làm xõa mái tóc gợn sóng của mình để đồng ý cho người hầu làm ảo thuật trên tóc lần nữa.
“Không sao đâu…xin hãy làm lần nữa ạ.”
Rudis mang ấm trà ra khỏi phòng và và quay lại với một hộp trang sức nhỏ gồm một chiếc lược tinh xảo, dầu thơm và đồ trang trí cao cấp.
Nàng ngồi trước gương trong khi Rudys bắt đầu lấy lược chải mượt những lọn tóc của nàng. Cô cứ chải, thỉnh thoảng bôi thêm chút dầu thơm rồi mới chải lại. Chẳng bao lâu, mọi nỗ lực của cô được đền đáp khi mái tóc xoăn của Max trở nên dày thẳng và óng ả.
“Chúng ta có nên cài một chiếc kẹp tóc không ạ? Hay phu nhân muốn đội vương miện ạ?”
Rudys mở chiếc hộp đựng đầy đồ trang sức. Trước những món đồ trang trí đắt tiền đến lóa cả mắt, mắt Max tròn như cái đĩa.
Những chiếc trâm cài, vòng cổ ngọc trai, nhẫn vàng, và kẹp tóc bạc được đặt ngay ngắn trên tấm sa tanh đỏ. Và bên trong một chiếc hộp riêng biệt có đựng một chiếc vương miện tuyệt đẹp. Theo những gì nàng nhớ, thì mẹ của Riftan đã qua đời khi chàng còn nhỏ, chàng cũng không có em gái hay người thân là nữ nào khác cả.
Vậy những thứ này đến từ đâu?
Có phải hơi nhanh quá không khi chuẩn bị được những thứ này cho bữa tiệc tối, chỉ ngay sau khi trở về? Nàng chỉ có thể suy luận rằng những món đồ trang sức này là đồ từ những người tình trước đây của chàng…
“Phu nhân, phu nhân có thích cái nào trong số này không ạ?”
“T-tôi thích lắm.”
Nàng dừng lại, cảm thấy như mình đang mò vào nơi ở của người khác, một nơi mà cô không nên bước vào, thay vào đó nàng chọn bừa một thứ. “Cái kẹp này đi, làm ơn…”
“Dạ, thưa phu nhân.”
Rudys tết tóc chặt lại, cuốn lệch sang một bên và cố định bằng những chiếc kẹp tóc màu bạc, được trang trí bằng những bông hoa nhiều màu sắc. Sau đó, cô đeo lên nàng một chiếc vòng cổ ngọc trai và một chiếc nhẫn pha lê.
Max nhìn vào gương hình ảnh phản chiếu người phụ nữ xa lạ với mái tóc quyến rũ cùng trang sức đang làm bừng sáng khuôn mặt ấy. Đó không phải nàng…dám chắc, cô gái kia đẹp thế cơ mà. Vẻ mộc mạc càng làm tôn lên nét đẹp của người phụ nữ ấy.
“Nếu phu nhân không thích, tôi có thể cài lên trang sức khác ạ.”
Rudys, đang nhìn xuống xem còn điểm nào chưa ổn trên váy nàng không, rồi lịch sự nói.
Max lắc đầu. “D-dễ thương lắm. tôi sẽ mặc bộ này.”
Rudys thở phào. Khi họ chuẩn bị rời khỏi phòng, cô đặt một chiếc khăn choàng mỏng mờ lên vai nàng. Lúc này, hoàng hôn đã buông xuống ngoài cửa sổ.