"Phu nhân đang yêu cầu tôi làm những việc ngoài thẩm quyền của tôi đấy."
Người đàn ông trả lời bằng một giọng khô khan.
“Tôi chỉ được Công tước chỉ thị để chiếm lại Midna. Tôi không có quyền ra lệnh cho các chư hầu khác.”
Lời nói của anh ta gần như một lời từ chối lịch sự. Các lãnh chúa nhỏ có thể quản lý lãnh thổ của họ bằng cách đưa ra các phán quyết độc lập của riêng họ, và đôi khi đưa ra các quyết định chống lại quốc vương. Và miễn là họ không đi quá xa, các quốc vương có xu hướng phớt lờ hành vi của cấp dưới, bởi vì sẽ phiền phức hơn nhiều một khi các chư hầu quay lưng và phản bội họ.
Nhưng chỉ ra thực tế đó không có nghĩa là người đàn ông này sẽ đồng ý với yêu cầu của nàng. Trong mọi trường hợp, sẽ có rủi ro nếu không tuân theo quốc vương của mình, và anh ta không có lý do gì để chịu gánh nặng như vậy.
Nàng quyết định có một thái độ nhẹ nhàng hơn và nói một cách an ủi.
“Tất nhiên anh không có quyền làm như vậy. Ta nhận thức rõ rằng ta cũng không có quyền hạn gì để yêu cầu anh. Nhưng chúng ta có một thứ gọi là đạo đức. Chúng ta có thể kêu gọi mọi người làm điều đúng đắn, và chúng ta có thể thuyết phục họ sửa chữa những sai lầm. Nếu các quý tộc phương Đông quay lưng với những binh sĩ đang liều mình cứu vùng đất này, danh dự của các người sẽ rơi xuống vực thẩm.”
“… Và cũng không hề vinh dự khi không tuân lệnh của chủ nhân.”
Người đàn ông thở dài thườn thượt. Max phải cố gắng kìm chế sự khó chịu của mình. Nàng tức giận vì anh ta đang bào chữa và từ chối nàng, nhưng nàng biết nàng không thể đạt được gì nếu tức giận. Nàng nói một cách bình tĩnh nhất có thể.
“Làm trái ý muốn của Đức vua Bệ hạ là một sự ô nhục.”
“Đức vua Bệ hạ chưa ra lệnh cho chúng tôi. Ông ấy ra lệnh cho Công tước. Và chúng tôi nhận lệnh từ Công tước Croix.”
Anh ta làm ẩm môi bằng rượu vang và tiếp tục, như thể đang chán chường.
"Tốt hơn là người nên nói chuyện trực tiếp với Đức ông thay vì nói với tôi."
“Thời, thời gian cho việc đó…!”
Max cao giọng, rồi im bặt. Lời nói của nàng không khác gì một cái cớ. Nàng biết mình không thể thuyết phục được cha, vì vậy nàng đang thuyết phục người của ông ta để chống lại ý muốn của cha nàng. Không thể nào mà người đàn ông này không biết sự thật đó.
Nàng cắn môi. Tấn công lương tâm không thể lay chuyển các quý tộc xảo quyệt. Họ có lý do để trốn tránh trách nhiệm, và lương tâm của họ chẳng là gì so với sự sung sướng tức thì. Nhận thấy cần có một mối đe dọa thực sự, nàng tiếp tục nói một cách chắc chắn.
“Không phải chính miệng anh đã cho ta biết rằng cha ta đang trong tình trạng nguy kịch sao? Anh nghĩ một lão già sắp chết có thể đưa ra những phán đoán chính xác ư?”
Hiệp sĩ có vẻ ngạc nhiên khi nàng gọi cha nàng là 'lão già sắp chết'. Tuy nhiên, có vẻ anh ta không kinh hãi với giọng điệu gay gắt của nàng, mà là việc một phụ nữ trẻ ở độ tuổi hai mươi đã công khai xúc phạm một hoàng tử nắm giữ quyền lực tuyệt đối. Anh ta liếc nhìn nàng, chớp mắt, và nói với giọng thận trọng hơn.
“Vậy hãy thỉnh cầu với Đức vua Bệ hạ. Nếu Bệ hạ trực tiếp chỉ thị, Công tước Bệ hạ sẽ không thể làm ngơ.”
“Bệ hạ, Bệ hạ đang ở Balbon, Osyria! Chúng ta đã ở đó... Chúng ta chỉ mới đến đây vài tuần thôi!”
Cuối cùng nàng mất kiên nhẫn và lớn tiếng.
“Nếu cứ kéo dài thời gian, con rồng có thể sẽ được hồi sinh. Anh cũng… cai trị một khu vực của Công quốc phải không?”
"Tôi đang quản lý Carodia."
Người đàn ông đáp lại ngắn gọn. Max lướt qua tấm bản đồ trong đầu mình. Carodia là một trong những khu thương mại nằm ở phía Tây Bắc của Công quốc. Nàng hơi rùng mình, nhận ra người đàn ông này, cũng có thể sẽ bị tổn thất nặng nề vì Riftan. Nhưng ngoài mặt, nàng giả vờ kiêu ngạo.
“Nếu con rồng sống lại, Carodia cũng sẽ gặp nguy hiểm. Anh có muốn điều đó xảy ra không?”
“Thưa Phu nhân Calypse, tôi cũng muốn tích cực hỗ trợ Đồng minh. Nhưng ngay cả khi tôi sẵn sàng để bị trừng phạt bởi Công tước, và gửi điện tín đến khắp nơi để thúc giục các lực lượng tiếp tế, không có gì đảm bảo rằng các chư hầu khác sẽ tuân theo tôi. Sẽ có bao nhiêu người gửi thực phẩm và tài nguyên khi họ có nguy cơ đánh mất địa vị?"
Max đỏ mặt vì tức giận. Đồng minh đã đang chiến đấu để bảo vệ lãnh thổ của những kẻ vô trách nhiệm và hèn nhát này. Tuy nhiên, họ chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân và trốn tránh nghĩa vụ của họ. (p/s: công quốc-công tước-người ở trong công quốc: một lũ hạ đẳng, nồi nào úp vung nấy )
Bụng nàng căng lên. Nàng muốn tuôn ra những lời chỉ trích gay gắt ngay lập tức, nhưng nếu nàng làm vậy, nàng sẽ không thể đàm phán nữa.
Nàng lắc đầu nguầy nguậy. Họ muốn giữ địa vị của mình. Có cách nào để đảm bảo điều đó? Không biết sức khỏe của cha nàng nghiêm trọng đến mức nào, nhưng nhìn thái độ thụ động của người đàn ông này, có lẽ tính mạng của ông ta không bị đe dọa lúc này. Nhưng nàng quyết định thử mạo hiểm và nói một cách đầy đe dọa.
"Anh nghĩ cha ta có thể đảm bảo vị trí của anh trong bao lâu?"
“… Ý người là gì?"
Bỏ qua câu hỏi sắc bén, nàng tiếp tục nói một cách bình tĩnh.
“Như anh biết đấy, ta không có mối quan hệ tốt với cha mình. Chồng ta cũng có ác cảm với công tước. Tuy nhiên, xung đột giữa Anatol và Công quốc sẽ tự nhiên kết thúc khi cha qua đời. Và nếu anh lơ là nhiệm vụ của mình... Chúng ta dự định sẽ trả đũa hết lần này đến lần khác.”
Người đàn ông im lặng. Max cảm thấy hài lòng khi nhận ra nàng đã dọa anh ta một cách hiệu quả. Nàng nhanh chóng bổ sung trước khi anh ta đưa ra một lý do hợp lý khác.
“Nhưng nếu anh có chút can đảm… Ta sẽ đảm bảo rằng anh không bị trừng phạt bất công vì điều này. Ngay cả khi anh đánh mất chức vụ... Ta dự định sẽ thực hiện các bước để đưa anh quay trở lại ngay khi ông ta qua đời.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào nàng với đôi mắt đầy suy tư. Max nhận thấy anh ta vẫn đang do dự và nói với giọng điệu mạnh mẽ hơn.
“Xin hãy ghi lại những gì ta vừa nói và truyền lại cho các thuộc hạ của công tước. Sự lựa chọn là của anh."
Sau đó, như thể yêu cầu một câu trả lời, nàng nhìn chằm chằm vào mắt của hiệp sĩ. Cuối cùng, một tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng anh ta.
“Được rồi. Hãy để tôi gửi bức điện ngay bây giờ.”
Trong một khoảnh khắc, trái tim nàng như muốn vỡ tung vì cảm giác chiến thắng, nhưng Max vẫn gật đầu một cái như thể nàng phải làm vậy và rời khỏi doanh trại. Hebaron theo sau nàng và vỗ nhẹ vào lưng nàng với vẻ mặt hạnh phúc.
“Phu nhân rất tuyệt vời. Người đỏng đảnh đến mức anh ta xém tè ra quần.”
“Không, đừng có giễu cợt ta!”
Nàng nhỏ giọng bắn lại và sải bước khỏi doanh trại của công tước. Hebaron theo sau nàng và tiếp tục ồn ào.
"Tôi không đùa đâu. Tôi thực sự ngưỡng mộ người. Phu nhân là một người phụ nữ táo bạo. Ngay cả gã khoe khoang đó dường như cũng bị choáng ngợp.”
Max liếc nhìn anh ta khi anh ta cười khẩy, sau đó phóng nhanh qua quảng trường nhộn nhịp binh lính. Những người lính đang đổ xô vào nhà bếp để ăn trưa. Nàng thận trọng hỏi khi đi phía sau binh lính đang xếp hàng lấy thức ăn.
"Anh nghĩ sao? Các chư hầu của công tước... họ sẽ gửi hàng đến chứ?"
"Nếu họ không phải tên ngốc, họ sẽ gửi."
Anh ta nhún vai và nói.
“Nhưng tốt hơn hết người không nên kỳ vọng quá cao. Có nhiều tên ngốc ở ngoài kia hơn người có thể tưởng tượng.”
Max cảm thấy đôi vai mất đi sức lực và nhìn quanh những đầu bếp đang phân phát thức ăn. Thực phẩm vẫn còn rất nhiều, nhưng nếu đội tiếp tế không đến, binh sĩ sẽ phải dùng bữa bằng cháo đậu nành và bánh mì ôi thiu. Và nếu bị ép buộc vào tình huống như vậy, Riftan sẽ cố gắng đảm bảo nguồn cung quân sự bằng chi phí của mình.
Max nắm chặt tay.
‘Không bao giờ. Mình sẽ không để cha mình lợi dụng Riftan nữa.'
Khi đang mải mê với suy nghĩ đó, nàng chợt thấy rợn người rằng có ai đó đang theo dõi nàng. Max khẽ xoay đầu. Cách đó không xa, Richt Bleston đang ngồi ung dung và nhìn nàng chằm chằm.
Nàng cau mày. Cuộc họp quân sự đã kết thúc rồi sao? Tại sao anh ta lại theo dõi nàng ở một nơi như vậy?
Người đàn ông với vẻ mặt trầm ngâm, nghịch con dao, đứng dậy và chậm rãi đi về phía sau doanh trại.
Đột nhiên, nàng tự hỏi anh ta đã ở đó từ bao giờ. Từ vị trí đó, anh ta có thể đã thấy nàng bước ra từ doanh trại của công tước. Trông nàng có vẻ bất an khi nhớ rằng anh ta đã cố gắng rời khỏi Lực lượng Đồng minh với lý do tiếp tế.
***
Ngày hôm sau, các công dân của Midna, những người đã di tản khỏi các trang viên lân cận, xếp hàng và tiến vào pháo đài. Một đoàn khoảng năm trăm công dân tiếp tục trong một thời gian dài, theo sau là một đoàn xe chở đầy máng, thùng bia, bánh mì và pho mát. Đó là hàng tiếp tế được hỗ trợ bởi khu vực phía Nam.
Nó không đủ để nuôi hàng ngàn binh lính và hàng trăm con ngựa trong vài tuần, nhưng họ không thể chờ đợi thêm nữa để nhu yếu phẩm đến. Cuối cùng, quân Đồng minh quyết định lấy tiếp tế từ khu vực tiếp theo và vội vã rời Midna.
Max băng qua cánh đồng phủ đầy tuyết trắng, bị kìm kẹp bởi sự nhục nhã dữ dội. Nàng đã nghĩ rằng không còn bất ngờ nào nữa, nhưng việc cha nàng từ chối gửi nhu yếu phẩm thực sự đã thổi bùng lên cơn giận dữ không thể chịu được. Ngay cả khi ông già đó chết ngay lập tức, nàng cũng sẽ không rơi một giọt lệ nào. Nàng vung mạnh dây cương.
"Hãy nghỉ ngơi ở đây."
Đột nhiên, Riftan, người đang cưỡi ngựa ở hàng đầu, hét lớn. Max hiện đã di chuyển từ phía sau lên giữa hàng ngũ, cho phép nàng có thể nhìn thấy hình bóng trang nghiêm của Riftan trên đỉnh Talon bất cứ lúc nào.
Chàng nhảy xuống ngựa và đi đến trước mặt nàng.
“Ta sẽ giúp nàng xuống.”
“Em ổn mà, em…”
Trước khi nàng có thể từ chối, chàng đã ôm lấy eo nàng và nhẹ nhàng kéo nàng xuống ngựa.