Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 413





“Thế, thế là ổn rồi! Đồng minh đã đến rồi…”

"Vẫn chưa phải lúc để an tâm đâu."

Kuahel lạnh lùng cắt lời nàng. Max nhìn lại anh ta với khuôn mặt cứng đờ, cảm thấy sự nhẹ nhõm dần trôi đi như thủy triều xuống. Anh ta bình tĩnh nói thêm.

"Trong khi Lực lượng Đồng minh phong tỏa Durahan, chúng ta phải mang các thánh tích đến đây."

Nàng cắn chặt môi khi nhớ lại những lời mà con quái vật chưa được xác định đã phun ra như một lời tiên tri. Anh ta nói đúng. Nếu kết giới không được khôi phục càng sớm càng tốt, con rồng có thể sẽ được hồi sinh.

Nàng kiểm tra lượng pháp lực còn lại. Nó không đủ để nàng thực hiện phép nổi. Ngay cả khi có nguy cơ cạn kiệt phép thuật, có lẽ họ nên ra khỏi đây trước đã. Khi nàng đang đảo mắt đầy lo lắng, Max đột nhiên phát hiện ra một cấu trúc tạm thời được lắp đặt ở phía bên phải của tòa nhà và trườn tới rìa của mái nhà.

"Cô có thể xuống đó không?"

Kuahel nhìn xuống đáy mái trượt như để đo độ cao, rồi nhảy khỏi mái nhà. Sau đó, anh ta đưa tay ra để đỡ nàng đi xuống.

Max đứng trên những bậc yếu ớt và bám lấy chiếc thang dựa vào tường. Nó trông không được chắc chắn cho lắm, nhưng không còn cách nào khác. Nàng thận trọng đi xuống.

May mắn thay, lũ quái vật đã không phát hiện ra họ cho đến khi nàng đáp xuống đất. Cố gắng đứng trên đôi chân đang loạng choạng của mình, nàng nhìn quanh khoảng sân trống, nhà kho đổ nát và những bức tường ở phía sau. Có thể mơ hồ nhận ra đó là mặt sau của nhà thờ, nhưng nàng không biết chính xác nó nằm ở đâu.

"Chúng, chúng ta đi đâu bây giờ?"

"Theo tôi."

Kuahel, người đang nhìn xung quanh với đôi mắt tinh tường, bước về phía lối ra hình vòm ở một bên của sân sau. Max vội đuổi theo. Đúng lúc đó, từ xa vang lên một tiếng nổ lớn.

Nàng nhìn lên bầu trời, nhận thấy rằng quân Đồng minh đã bắt đầu tấn công các bức tường bằng vũ khí bao vây. Một tảng đá khổng lồ đang bay vào thành phố theo hình parabol. Kuahel kéo nàng một cách thô bạo và khiến nàng bước nhanh hơn.

"Từ bây giờ, hãy chắc chắn rằng cô không rời xa tôi."
chapter content
chapter content


Max gật đầu với vẻ mặt cứng đờ.

Tiếng ồn của chiến tranh vang dội như muốn xé toạc đôi tai. Con chiến mã của vương quốc quỷ phun ra hơi thở nóng hổi như ngọn núi lửa đang hoạt động và nhảy lên khỏi mặt đất bằng vó ngựa sắt của nó, và vị trung sĩ nặng nề ngồi trên ngựa vung thanh kiếm khổng lồ dài tới 6 kvett và cắt cơ thể của năm lính bộ binh làm đôi.

Hắn có thể cảm nhận được sức nóng như thiêu đốt tỏa ra từ máu và ruột gan của con người. Các kỵ binh, chìm trong trận chiến điên cuồng, không ngừng giẫm đạp lên xác đồng đội và lao về phía kẻ thù.

Điều này khá là thú vị. (thú vị cái mịe m á)

Richt Bleston cảm thấy cơ thể mình nóng lên và vung thanh claymore trắng của mình mà không do dự. Thanh kiếm báu vật của gia tộc, được cho là được làm bằng cách xử lý xương của một hắc long, không chỉ chém được những con ngựa bọc thép, mà với cả đoàn kỵ binh tử thần ngồi trên chúng như cắt một mảnh giấy với con dao găm.

Tuy nhiên, cơ thể của Durahan đã biến thành một cục thịt dày, và thay vì bị nghiền nát trên mặt đất, chúng lại tan chảy như cát đen. Hắn nhìn xuống vết đen trên đất và tặc lưỡi nhẹ.

‘Mình thật không muốn chém chúng.’

Ngay cả vũng đen cũng sôi sục như thể nó còn sống, và đến một lúc nào đó nó lại trở về hình dạng kỵ binh. Đó là một cảnh tượng thực sự bực bội. Hắn quàng kiếm qua vai và nhìn xung quanh chiến trường, nơi không khác gì một đống hỗn độn.

Trong khi số lượng Durahan vẫn không đổi, thì thiệt hại của phe đồng minh là rất lớn. Hàng trăm binh sĩ bị móng ngựa giẫm đạp và nhuộm đỏ lớp tuyết, và hàng chục vũ khí bao vây và xe ngựa đã bị đập tan bởi cuộc tấn công của Wyvern thì nằm rải rác trên đồi. Mặc dù thiệt hại cho đơn vị trung tâm không quá lớn, nhưng cánh trái và phải đang ở trong tình trạng vô cùng hoang tàn. Sức mạnh của thế lực tử thần thật không thể ngờ đến.

‘Mình gặp một chút rắc rối rồi đây.'

Richt hơi cau mày. Nếu quân Đồng minh bị đánh bại, Giáo hoàng mới nhậm chức và các lực lượng Tin lành đi theo ông ta sẽ sụo đổ. Nhưng tham vọng phá bỏ hiệp ước hòa bình của Heimdall cũng có khả năng gặp trở ngại.

Việc không ngăn chặn được sự hồi sinh của con rồng có thể khiến dư luận ủng hộ rằng các lãnh chúa của khu vực phía Đông và phía Nam sẽ vẫn là đồng minh trong thời điểm hiện tại, và rằng họ nên tuân theo luật hòa bình. Nếu không, các lực lượng dẫn đầu sư chia rẻ sẽ trở thành kẻ thù công khai.

'Tuy nhiên… Liệu một giáo phái đã mất lòng tin có thể tiếp tục lãnh đạo Hội đồng Bảy Vương quốc không?’

Hắn quay đầu lại và nhìn lướt qua đám quân hậu cần, đang đóng quân ở phía sau cách đó một thradion. Mặc dù các pháp sư đã đặt một bức tường phòng thủ để bảo vệ họ khỏi lũ Wyvern, nhưng một số lượng cung thủ và quân bao vây đáng kể đã bị thương. Ngay cả khi họ rút lui như thế này, việc tổ chức lại quân đội cũng sẽ rất tốn kém. Tuy nhiên, liệu các lãnh chúa của mỗi quốc gia có thực sự sẽ gửi quân chi viện theo chỉ thị của hội đồng và cố gắng cung cấp vật tư chiến tranh?

Hắn nhếch khóe môi.

Sự kém cỏi của giáo phái đã bị phơi bày trước thế giới. Các hoàng tử sẽ không còn tôn trọng quyết định của hội đồng, và sự chia rẻ cũng sẽ nhanh hơn. Cho dù cuộc chiến chinh phục này thành công hay thất bại, thì hành động nực cười của hiệp ước hòa bình này cũng đã kết thúc.

Hắn lại quay đầu và nhìn chiến trường phía trước. Cảnh tượng kỵ binh của Dristan và Hiệp sĩ Remdragon đang đuổi theo quân Durahan đập vào mắt hắn. Riftan Calypse đã dẫn dắt quân đội một cách khá tài tình, nhưng cuối cùng cậu ta sẽ trở thành một chỉ huy thất bại.

Hắn quay đầu ngựa trong sự hài lòng. Và khi hắn ra hiệu cho binh lính Balto rút lui, có ai đó đã cản đường hắn.

"Bây giờ… Anh đang làm gì đấy?"

Hắn liếc nhìn lên xuống vị hiệp sĩ mảnh mai ngồi trên con chiến mã màu xám. Cậu ta là người được gọi là chàng quý tộc trẻ của Remdragon. Tên cậu ta là Uslyn Rikaido. Người đàn ông nhìn hắn một cách gay gắt bằng đôi mắt màu xanh thẫm và khéo léo chặn lối ra của hắn.

"Rời khỏi quân đội mà không có sự cho phép của Tổng hành dinh là một hành động phản quốc."

"Nếu các người muốn một cái chết vô nghĩa, thì tôi không có ý định ngăn cản các người."

Hắn nhìn xung quanh những hiệp sĩ đang chặn đường và nhếch mép cười lạnh. Như thể bọn họ đang nghĩ đến việc hắn sẽ rời khỏi đơn vị, khá nhiều hiệp sĩ thuộc Quân đội Whedon đã đóng quân phía sau trại của Balto. Hắn nắm chặt chuôi kiếm và nở một nụ cười đầy đe dọa.

“Nhưng tôi muốn đưa mọi người ra khỏi vở kịch tự sát ngu ngốc này. Tôi không có ý định mạo hiểm mạng sống của mình cho một cuộc chiến không có cơ hội chiến thắng.”

"Nếu lực lượng cánh trái rời đi, đơn vị trung tâm sẽ hoàn toàn bị bao vây bởi kẻ thù."

Người đàn ông gầm gừ với vẻ mặt dữ tợn không phù hợp với vẻ ngoài điển trai của cậu ta.

"Bây giờ, anh đang nói anh sẽ phản bội đồng minh của mình chỉ để cứu lấy bản thân?"

"Đồng minh?"

Richt phá lên cười như thể hắn vừa nghe được một câu chuyện hài hước.

“Này, cậu không nghiêm túc đấy chứ? Nếu chúng ta là đồng minh thực sự, cậu đã không để mắt đến và theo dõi tôi như thế này."

"Tôi lặp lại, không thể chấp nhận được việc rời khỏi trại cho đến khi lệnh được ban hành."

Hiệp sĩ nhấn mạnh từng từ một.

“Quay đầu ngựa lại ngay.”

Hắn xóa nụ cười trên môi. Tuyệt thật. Làm thế quái nào mà hắn lại rơi vào tình huống mà hắn phải nghe theo lệnh của một người đàn ông phương Nam yếu ớt? Có lẽ là do hắn đã thể hiện quá nhiều sự kiên nhẫn. Hắn hướng con ngựa của mình đến trước mũi tên hiệp sĩ và thốt ra một giọng đầy đe dọa.

“Này, tôi cực kỳ ghét bị chỉ đạo. Ngay cả người cha vĩ đại của tôi cũng không thể ép buộc tôi dù với cả hai chân và hai tay. Nhưng sao cậu dám…”

Richt đột nhiên ngừng nói. Có tiếng chuông vang lên từ xa. Hắn quay đầu nhìn về phía trước, nơi đang diễn ra một trận chiến khốc liệt, rồi dời tầm mắt ra bên ngoài. Cảnh tượng đoàn kỵ binh với lá cờ đỏ đang diễu hành xuống thành phố có tường bao quanh đập vào mắt hắn.

‘Có phải là Sejour Aren không?’

Hắn nghiến răng. Nếu mọi thứ diễn ra như thế này, rút lui cũng không có ích gì. Richt nhìn lên ngọn đồi với vẻ mặt không hài lòng, và cuối cùng ra hiệu cho các Hiệp sĩ Phil Aaron duy trì đội hình chiến đấu của họ. Vào lúc đó, hắn thấy một lá cờ quen thuộc đằng sau đội quân của Livadon đang tiến xuống đồi.

Không mất nhiều thời gian để hắn nhận ra đó là lá cờ của Liên minh Balto. Hắn nghiến răng và trừng mắt nhìn Uslyn Rikaido.

"Làm thế nào… Các người đã giở trò gì vậy?”

"Tôi không biết anh đang nói về cái gì."

Vị hiệp sĩ giả vờ lạnh lùng.

"Quân tiếp viện đến đúng lúc thì có vấn đề gì sao?"

Richt, người đang nhìn xuống cậu ta với ánh mắt đẫm máu, như thể hắn sẽ vung kiếm bất cứ lúc nào, lập tức vung dây cương và lao về phía trước. Ở phía trước khoảng 2 thradion, giáo binh của Whedon trải những tấm khiên đờm để tạo thành một tuyến phòng thủ.

Hắn nhảy qua dàn giáo binh và phóng đến mặt trận trung tâm nơi cuộc giao tranh đang diễn ra. Không quá khó để tìm thấy Riftan Calypse giữa hàng trăm hiệp sĩ.

Tổng tư lệnh của Lực lượng Đồng minh đang nghiền nát các hiệp sĩ trồi lên từ địa ngục theo đúng nghĩa đen. Richt, người đang theo dõi cảnh tượng, quyết liệt chém Durahan cản đường hắn, và tiếp cận Calypse. Người đàn ông liếc nhìn hắn qua chiếc mặt nạ.

“Tôi nghĩ tôi đã ra lệnh cho anh tiếp quản cánh trái…”

“Tôi thấy cậu đã làm một vài điều khá thú vị… Tôi tự hỏi cậu đã làm những gì?”

Hắn lẩm bẩm dữ dội bằng hàm răng của mình và xuyên thủng con chiến mã đang lao tới như một con trâu nước trong một nhát kiếm. Do cú va chạm mạnh, Durahan, người đang ngồi trên ngựa, ngã xuống vũng bùn. Hắn kéo dây cương, nghiền nát cơ thể của Durahan, và ném một cái nhìn man rợ vào Riftan Calypse.

“Làm sao mà cậu lôi kéo được Liên minh Balto?”

"Anh nghĩ là anh kiểm soát được mọi thứ sao?"

Người đàn ông thờ ơ vung nhẹ cây kích của mình. Như thể lũ quỷ đang sợ hãi, họ có thể nói chuyện mà không gặp nhiều trở ngại nhờ khoảng cách của chúng khá xa.

“Giáo hoàng đâu chỉ ngồi mút ngón tay trong khi Heimdall VI tập hợp phe phản đối hiệp ước. Anh đã bỏ bê tân giáo hoàng hơi nhiều rồi đấy.”

“… Ý cậu là Giáo hoàng đã tiếp quản Liên minh sao?"

Người đàn ông không đáp lại. Richt quay đầu lại và đứng trước mặt cậu ta.

“Cậu nghĩ tôi ngu sao? Nếu họ bị ảnh hưởng trực tiếp bởi nhà thờ, chúng tôi sẽ không nhận ra điều đó." (câu này ad không hiểu nội dung lắm, chắc phải đợi đọc chap tiếp theo mới hiểu được. Có gì ad sẽ chỉnh lại sau nhé)