Phòng khách nhà Trì Diệu được bật ngọn đèn màu vàng nhạt, cậu cúi đầu xuống, bên tay là cuốn [Hướng dẫn cách đan khăn quàng cổ].
Chiếc khăn màu trắng gạo trên tay đã đan được hơn một nửa, chỉ còn gần một nửa nữa là hoàn thành.
Chiếc điện thoại bên cạnh không ngừng rung lên.
Từ Đình: [Có chơi game không?]
Từ Đình: [Nhanh lên, đợi cậu lên mạng nữa thôi.]
Cách mười phút sau.
Từ Đình: [Đại ca.]
Từ Đình: [Phương thức liên lạc của cậu để làm bù nhìn đấy à, sao không trả lời tin nhắn?]
Trì Diệu chê phiền, miễn cưỡng dùng một tay cầm điện thoại lên, khẽ nhấn hai cái lên màn hình điện thoại, dưới hai lựa chọn của dòng nhắc nhở trên hệ thống [Xác nhận muốn block đối phương], cậu nhấn vào chữ [Xác nhận].
Vì vậy khi Từ Đình tiếp tục gửi tin nhắn thì nhận được dòng chữ màu đỏ cùng dấu chấm than nhắc nhở không gửi tin được của hệ thống.
Từ Đình phẫn nộ, trực tiếp gọi qua: “Hôm nay nhất định cậu phải cho tôi một lý do.”
Giọng điệu của Trì Diệu vẫn nhàn nhạt như thường lệ: “Phương thức liên lạc của tôi, nếu cậu không muốn cũng có thể không cần.”
“Vì vậy đây là lý do cậu…” Lúc này Từ Đình cảm thấy mình giống như uất phụ: “Lí do cậu block tôi?”
Trì Diệu: “Cũng có lý do khác nữa.”
Từ Đình hỏi: “Gì vậy?”
Trì Diệu: “Cậu quá phiền.”
“…”
Lý do này còn không cả bằng lý do vừa rồi.
Từ Đình không có gì để nói: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu có chơi game hay không.”
Trì Diệu: “Không chơi.”
Từ Đình: “Mấy ngày nay đều không lên mạng, cậu đang ở nhà đấy à?”
Trì Diệu: “Không thì ở đâu được?”
“Vậy cậu còn không trả lời tin nhắn của tôi,” Từ Đình lên án, không hiểu mà hỏi, “Ngày nào cậu cũng ở nhà làm gì?”
Trì Diệu mở loa ngoài, cậu ngồi khoanh chân, trên tay là sợi dây len, bên đùi là cuốn sách dạy đã lật mở được hơn một nửa.
Cậu thấp giọng nói: “…Đang đan khăn giúp người nào đó, còn làm gì được.”
Từ Đình nghe không rõ: “Người nào đó, cái gì cơ?”
“Cậu không quản được,” Trì Diệu lười phải nói nhiều, “Cúp đây.”
–
Mặc dù Lâm Chiết Hạ đã nhờ Trì Diệu đan khăn giúp mình nhưng buổi tối trước khi đi ngủ vẫn khó mà ngủ được, ít nhiều cũng có chút áy náy.
Nói là quà cô tặng, nhưng dù sao cũng không phải là do tự tay cô đan.
Ngày sinh nhật của Lâm Hà ngày càng đến gần.
Cô nghĩ ngày kia cứ như vậy mà tặng đi thì hình như không được tốt cho lắm.
Trước khi đi ngủ, cô quyết định ngày mai sẽ lấy tiền mừng tuổi ra trung tâm thương mại xem có món quà nào thích hợp hay không.
Ngày hôm sau.
Vì không để Lâm Hà nảy sinh nghi ngờ, cô chuẩn bị ăn tối xong sẽ chuồn ra ngoài.
Bằng sự hiểu biết của cô về Lâm Hà, sau khi dọn dẹp phòng bếp xong bà sẽ về phòng nghỉ ngơi một lát, tuy nhiên lúc cô đang rón rén mở cửa định lén ra ngoài…lại nhìn thấy Lâm Hà và Nguỵ Bình ở hành lang.
Hai người đứng ở trước cửa nhà vệ sinh, Nguỵ Bình đỡ Lâm Hà.
Lâm Hà đang dựa vào lòng ông, một tay bịt miệng.
Một tay Nguỵ Bình cẩn thận đỡ bà, tay còn lại kéo cửa nhà vệ sinh lại: “Sao mấy ngày hôm nay ốm nghén lại nghiêm trọng như vậy chứ?”
Lâm Hà: “Dạo gần đây ăn gì cũng nôn, phản ứng ngày càng nghiêm trọng hơn.”
Nguỵ Bình đỡ bà đi về phòng: “Anh đỡ em về phòng nghỉ một lát, nếu như vẫn thấy không thoải mái thì chúng ta đến bệnh viện một chuyến.”
Lâm Hà lại không cho là như vậy: “Không cần đâu, không có gì nghiêm trọng cả. Hồi sinh Hạ Hạ còn nghén nghiêm trọng hơn như vậy nhiều, bây giờ như vậy cũng chỉ là bình thường.” Nói rồi bà thấp giọng, “So với điều này, gần đây em vẫn luôn nghĩ phải nói với Hạ Hạ chuyện mình có thai như thế nào.”
Nghe đến đây, cánh tay đẩy mở cửa của Lâm Chiết Hạ khựng lại.
Lâm Hà tiếp tục nói: “Lần nước em nôn nghén bị con bé thấy được, em không biết phải nói thế nào.”
“Tóm lại vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.”
“Cũng không biết con bé có phản ứng gì đối với đứa trẻ này nữa.”
“…”
Giọng của Lâm Hà xa dần.
Cuối cùng Nguỵ Bình đỡ bà về phòng, cánh cửa được đóng lại, cũng ngăn lại tất cả âm thanh với bên ngoài.
Lâm Chiết Hạ đứng ở cửa thật lâu, cô nhìn chằm chằm hành lang qua khe cửa.
Mãi cho đến khi điện thoại trên tay rung lên, cô mới bàng hoàng bừng tỉnh.
Trì Cẩu: [Đan xong rồi.]
Trì Cẩu: [Qua lấy đồ.]
Lâm Chiết Hạ rũ mắt.
Một hồi sau cô trả lời cậu: [Đợi lát nữa đi, bây giờ tôi có chút việc bận không ở nhà.]
Sau khi trả lời xong cô cầm theo chìa khoá, tránh Lâm Hà và Nguỵ Bình rồi ra ngoài.
Nhưng cô không đến trung tâm thương mại, cũng không tới nhà Trì Diệu.
Bản thân cô cũng không biết mình muốn đi đâu, đôi chân chỉ bước đi theo tiềm thức.
Chiều tối màu trời đen mờ, cô đi giữa con đường nhộn nhịp một hồi, sau đó bị cơn gió lạnh làm cho phát run, cuối cùng đi đến công viên, ngồi xuống bên mặt hồ, lúc này mới phát hiện mình ra ngoài quá vội vàng nên quên mất đem theo áo khoác dày.
Thực ra cô muốn ra ngoài hóng gió một lát, chuyện Lâm Hà mang thai đến quá đột ngột.
Là chuyện vui, cô cũng vui thay cho Lâm Hà, nhưng ở nơi sâu thẳm trong lòng, phần lo lắng bất an vẫn luôn được chôn giấu lại dần dần hiện ra.
Gia đình giống như nhà cô, các phương diện đều rất hoà hợp. Con người Nguỵ Bình cái gì cũng tốt, cũng đối tốt với cô.
Nhưng mấy năm này hai người đều vô cùng khách sáo với nhau, một loại khách sáo khó có thể miêu tả được bằng lời.
Lâm Chiết Hạ ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, hôm nay không mưa, nhưng cô vẫn không khỏi nhớ tới chuyện ngày mưa bão hồi nhỏ.
Cô tự nói thầm với lòng mình: Đây chỉ là chút cảm xúc đến có hơi đột ngột mà thôi.
Đi dạo một lát là ổn.
Cô sợ Lâm Hà sẽ lo lắng, xoa xoa ngón tay đỏ bừng vì lạnh gửi tin nhắn cho bà: [Mẹ, bạn con đến tìm con, con ra ngoài đi chơi với cậu ấy một lát.]
Sau đó cô thoát ra, nhấn mở khung chat với Trì Diệu, Trì Diệu có gửi cho cô một dòng tin nhắn.
Trì Cẩu: [Công việc của Lâm thiếu khá bận rộn đấy.]
Cô không đáp lại tin nhắn này.
Cách vài phút sau, Trì Diệu lại gửi một tin nhắn nữa qua: [Qua mười phút thì khỏi cần qua lấy nữa, tôi lười mở cửa cho cậu.]
–
Ngón tay của Trì Diệu đặt lên viền điện thoại.
Đến thời gian màn hình điện thoại tự động tắt đi, ngón tay cậu khẽ dùng lực, màn hình lại sáng lên.
Màn hình hiển thị cuộc trò chuyện của hai người, cuối cùng là một dòng tin nhắn trả lời của Lâm Chiết Hạ.
Chỉ một chữ: [Ồ.]
Hà Dương đến nhà tìm cậu chơi game, bàn tay bộ điều khiển máy chơi game nói lời: “Mẹ nó, vừa rồi suýt nữa thì tôi qua vòng rồi…Con boss này sắp hết máu tới nơi rồi.”
Cậu nói rồi ném bộ điều khiển xuống, dán người qua hỏi: “Vừa rồi cậu chỉ lo nói chuyện với anh Hạ của tôi, căn bản không chú ý đến động tĩnh của tôi trong game.”
Trì Diệu không tiếp lời cậu, chỉ nói: “Không đúng lắm.”
Hà Dương: “Cái gì không đúng?”
Trì Diệu lắc lắc chiếc điện thoại trên tay.
Hà Dương thuận thế liếc qua màn hình trò chuyện: “Có chỗ nào không đúng chứ, không phải đều rất ổn hay sao, nói chuyện khá hoà hợp mà, có hỏi có đáp bình thường.”
Trì Diệu không nói tiếp nữa, ngón tay khẽ nhấn lên màn hình điện thoại, gửi qua vài chữ: [Cậu đang ở đâu?]
Tốc độ gõ chữ của đối phương vô cùng chậm chạp.
Gõ cả một hồi mới trả lời được hai câu:
[Không phải đã nói rồi sao, tôi đang ở bên ngoài.]
[Bạn tôi đến tìm, bây giờ bọn tôi đang đi dạo.]
Hà Dương: “Tiện thể nói thêm một chút, hai người nhắn tin nhiều chữ đấy, tôi khá là ngưỡng mộ, bình thường cậu không thể trả lời tôi như vậy được sao? Sao đến lượt tôi hai người lại giống như không thèm liên lạc vậy?”
Hà Dương vẫn tiếp tục cằn nhằn, đột nhiên thấy Trì Diệu đứng dậy, mặc áo khoác, xách theo túi đồ không biết bên trong có gì đi ra ngoài.
“Có chút việc,” Cậu nói, “Tôi ra ngoài một lát.”
Hà Dương: “…Có việc gì vậy?”
Trì Diệu: “Ở cạnh cậu quá lâu nên phải ra ngoài tìm chỗ hít thở đã.”
–
Lâm Chiết Hạ ngồi bên cạnh mặt hồ hai mươi phút.
Cô vừa điều chỉnh lại cảm xúc xong, chuẩn bị giả vờ như không nghe thấy rồi đi về nhà, sau đó đợi Lâm Hà tìm được cơ hội thích hợp để nói với mình.
Tuy nhiên khi cô còn chưa đứng dậy khỏi chiếc ghế dài, từ phía mặt hồ xa xa, bên cạnh chiếc đèn đường đã xuất hiện một bóng hình quen thuộc.
Cho dù người ấy có mặc chiếc áo khoác dày nhưng cũng không hề to béo.
Cả người vẫn toát ra dáng vẻ cao gầy của nam sinh độ tuổi này, dưới ánh đèn đường chiếu xuống càng trở nên thu hút hơn.
“Đang cùng bạn học,” Trì Diệu xuyên qua những tia sáng ấy, đi đến trước mặt cô, miệng nhấn mạnh từng chữ một, “Đi, dạo, sao?”
“…” Lâm Chiết Hạ rất ít khi nói dối, hiếm khi nói dối một lần lại lập tức bị bắt được.
Cô có chút chột dạ nói: “Bạn học của tôi, vừa về xong.”
Giọng điệu của cậu rất nhạt: “Vậy sao?”
“Đúng thế, vừa rồi hai đứa bọn tôi ngồi ở đây này, cùng nói chuyện nhân sinh.”
Vì để tăng thêm độ tin cậy, cô bắt đầu bổ sung thêm những tiểu tiết nhỏ: “Là Trần Lâm, cậu cũng biết cậu ấy, gần đây cậu ấy có đi học thêm, áp lực học hành khá lớn.”
“Bịa xong chưa?”
Trì Diệu cúi đầu nhìn cô, người trước mặt chỉ mặc một chiếc áo khoác len mỏng và rộng, là chiếc áo cô thường mặc ở nhà. Con gái bị lạnh thường rất dễ đỏ tai, bởi vì sợ lạnh, hai tay cô rụt vào trong ống tay áo, trông rất đáng thương.
Trì Diệu tiếp tục nói: “Có cần cho cậu thêm vài phút không, bây giờ cậu gọi qua cho Trần Lâm đi.”
Lâm Chiết Hạ không hiểu: “Gọi qua làm gì chứ?”
“Gọi qua đối chứng.”
“…”
Lâm Chiết Hạ trầm mặc hai giây, sau đó cẩn thận thăm dò: “Nếu như cậu đồng ý cho tôi một cơ hội, cũng không phải không được?”
Trì Diệu nhìn cô một hồi lâu.
Lâm Chiết Hạ tưởng rằng cậu đang tức giận, nhưng ngoài dự liệu, cậu lại không nói gì.
Trì Diệu chỉ giơ tay kéo khoá cởi chiếc áo khoác trên người, sau đó mặc chiếc áo khoác màu đen mang theo nhiệt độ cơ thể của cậu ấy lên người cô, bọc cả người cô lại vào bên trong.
Quần áo của Trì Diệu lớn hơn đồ của cô vài size lận. Chiếc áo khoác cậu mặc đến đầu gối, mặc trên người cô, nó dài đến mắt cá chân.
Cô giống như một đứa trẻ mặc đồ của người lớn, nhìn rất ngu ngốc.
Mặc áo khoác cho cô xong, Trì Diệu dường như vẫn chê chưa đủ. Sau đó cậu lại lấy chiếc khăn len đã đan xong từ trong túi ra, quần hai vòng lên cổ cô.
Quả thực Trì Diệu có chút tức giận, nhưng điểm khiến cậu tức giận lại không giống như cô nghĩ.
Sau khi cậu buông tay ra, cười một cách giả tạo nói: “Lâm Chiết Hạ, đầu óc cậu úng nước đấy à.”
Nửa gương mặt của Lâm Chiết Hạ bị chiếc khăn len che mất, có hơi ngạt thở: “Bên trong đầu tôi đều là thông minh tri thức cả.”
“Âm hai độ mặc thế này ra ngoài, thông minh thật đấy.”
“…”
Lâm Chiết Hạ: “Thực ra hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
“Ồ,” Trì Diệu nói: “Lúc ra ngoài đầu óc ngoài ý muốn bị cương thi ăn mất rồi à.”
“…”
Bỏ đi.
Không có đầu óc thì không có đầu óc.
Hôm nay cô ra ngoài quên đem theo áo khoác, quả thực khá ngu ngốc.
Lâm Chiết Hạ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, sự lạnh lẽo dần tan đi, ngón tay cũng không còn đông cứng nữa: “Sao cậu lại biết tôi ở đây?”
Sau khi Trì Diệu ném áo khoác qua cho cô xong, trên người chỉ còn một chiếc áo len, chiếc áo rộng thùng thình.
Cậu ngồi xuống bên cạnh Lâm Chiết Hạ: “Lúc tâm trạng cậu không tốt còn đi chỗ nào khác được?”
Nơi này là căn cứ bí mật của Lâm Chiết Hạ.
Từ nhỏ chỉ cần tâm trạng không tốt, chuyện lớn như thi không tốt, chuyện nhỏ như không cãi thắng được cậu, cô đều sẽ đến đây.
Lâm Chiết Hạ khẽ động ngón tay: “Nhưng sao cậu lại biết được tâm trạng tôi không tốt vậy?”
Trì Diệu nói: “Chữ [Ồ] kia.
Lâm Chiết Hạ: “[Ồ]?”
Trì Diệu mở khoá màn hình điện thoại, mở màn hình trò chuyện với cô lên.
Lâm Chiết Hạ chỉ nhìn qua một cái, sau đó nghĩ ra: “Tôi trả lời ‘Ồ’ một tiếng không phải là chuyện rất bình thường hay sao, thỉnh thoảng tôi cũng phải thanh cao lạnh lùng một chút chứ.”
“Cậu sẽ không.”
Trì Diệu dùng giọng điệu không nóng không lạnh mô phỏng lại cách nói của cô: “Cậu sẽ nói là ‘Tôi có chìa khoá đấy, lát sẽ tự mở cửa được, có bản lĩnh thì bây giờ cậu thay khoá ngay đi’.”
Lâm Chiết Hạ khẽ mở miệng, không có cách nào phản bác được.
Quả thực đây là kiểu cô sẽ nói.
“Vì vậy,” Trì Diệu chuyển chủ đề, “Cậu sao thế?”
Lâm Chiết Hạ giả bộ nghe không hiểu, tránh khỏi ánh mắt của cậu: “…Cái gì làm sao.”
Trì Diệu đưa tay lên, lòng bàn tay đặt lên phía sau đầu cô, bắt cô phải nhìn mình: “Tôi đang nói, hôm nay cậu sao vậy?”
Bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Chiết Hạ đụng phải đôi đồng tử màu nhạt ấy, thậm chí cô còn nhìn thấy được hình bóng mình phản chiếu bên trong đó.
“Không sao cả.” Cô vẫn kiên trì nói như ban đầu.
“Thực sự không sao cả.”
Cô nói rồi chóp mũi cọ lên chiếc khăn đột nhiên có chút chua xót.
“Chỉ là đột nhiên có hơi không vui, bây giờ đã…”
Đã ổn rồi.
Hai chữ cuối cùng bị kẹt lại trong miệng, không nói thành lời.
Cô chớp chớp mắt, đột nhiên phát hiện mình muốn khóc, khi mở miệng thêm lần nữa, giọng điệu đã mang theo chút nghẹn ngào: “Tôi…”
Mất mặt muốn chết.
Cô đột nhiên muốn khóc.
Một chuyện nhỏ vốn tưởng như không có gì, một chút cảm xúc nho nhỏ đến bất ngờ.
Nhưng khi bị đối phương nghiêm túc hỏi đến, hình như lại có quyền được đau lòng.
Lâm Chiết Hạ không tiếp tục nói nữa.
Cô không muốn khóc trước mặt Trì Diệu, hoặc là nói, thành thật đối mặt với nội tâm yếu đuối của mình vốn dĩ đã không phải là chuyện dễ dàng.
Trì Diệu dường như cũng nhận ra được điều này, cậu đặt tay lên gáy cô.
Sau đó kéo chiếc khăn ở cổ cô lên, che đi đôi mắt như bị nhuốm nước mưa, có chút đỏ lên ấy lại.
“Khóc đi,” Cậu buông tay ra, “Tôi không thấy gì cả.”