Lão Từ lấy bài diễn văn mẫu của năm ngoái ra cho cô tham khảo.
Nhân lúc lão Từ không chú ý, Lâm Chiết Hạ thấp giọng trả lời cậu: “Vừa rồi cậu lén châm chọc tôi.”
“Tôi khá quang minh chính đại mà.”
“…”
Lâm Chiết Hạ bỏ chữ ‘lén’ đi, nói lại một lần nữa: “Cậu châm chọc tôi.”
Người sau lưng nói: “Ừm, tôi châm chọc cậu.”
“…”
“Cậu châm chọc tôi, tôi véo cậu một cái cũng không có gì là quá đáng đúng không.”
Sau khi Lâm Chiết Hạ nói với cậu hai câu lại càng tức: “Vừa rồi tôi còn chưa véo được, lát nữa ra ngoài cậu đừng có mà đi trước, để tôi véo lại một cái.”
Trì Diệu khẽ dừng lại.
“Cậu trông tôi….”
“?”
Cậu tiếp lời: “Giống kẻ não bị úng nước hay sao?”
Đương nhiên là không.
Vì vậy đến khi Lâm Chiết Hạ ôm một tập bản thảo diễn thuyết đạt giải ra khỏi văn phòng giáo viên thì Trì Diệu đã rời đi rồi.
–
Sau khi về lớp, cô đưa phần bản thảo của Đường Thư Huyên cho cô ấy, đồng thời nói lại yêu cầu lão Từ vừa nói với mình.
Không ngờ Đường Thư Huyên lại rất bình tĩnh: “Ừm, tớ biết rồi.”
Lâm Chiết Hạ: “Cậu không căng thẳng sao?”
“Căng thẳng cái gì?” Đường Thư Huyên hỏi.
“Diễn thuyết ấy, hơn nữa lão Từ còn nói sẽ chọn hơn một nghìn học sinh và giáo viên trong trường đến tham dự, hơn một nghìn người đấy.”
Vượt ngoài dự đoán của cô, Đường Thư Huyên ngượng ngùng sửa sang đầu tóc: “Nếu như lần này ở trên sân khấu có thể khiến đàn anh lớp 12 chú ý đến tớ thì đừng nói là một nghìn người, cho dù là hội trường mười nghìn người tớ cũng không sợ.”
“…”
Suýt chút nữa thì cô quên mất, sau khi thất bại trong việc xin phương thức liên lạc của Trì Diệu, mục tiêu của Đường Thư Huyên đã chuyển sang một đàn anh nào đó.
Mặc dù đã trải qua một năm nhưng không có chút tiến triển nào.
Là cô đã coi thường thế giới của thiếu nữ mơ mộng tình yêu rồi.
–
Sau đó cả nửa ngày Lâm Chiết Hạ đều không thể tập trung nghe giảng nổi, cuộc thi diễn thuyết giống như một hòn đá lớn đè nặng lòng cô.
Chiều tối Lâm Chiết Hạ ngồi trước bàn học, nhìn trang giấy với tiêu đề [Cuộc thi diễn thuyết lần thứ mười của Thành An] mà muộn phiền.
Trang giấy ấy bị cô lật tới lật lui cũng đã nhàu nát rồi.
Lúc này Lâm Hà gõ cửa, nhẹ giọng nói: “Mẹ vào nhé.”
Tờ giấy trên bàn chưa được cất đi, sau khi Lâm Hà bước vào đã nhìn thấy trang giấy viết về cuộc thi ấy.
“Cuộc thi diễn thuyết à,” Lâm Hà nói: “Con muốn tham gia hay sao?”
Lâm Chiết Hạ có chút buồn rầu nói: “Vâng ạ, thầy bảo con tham gia.”
Con của mình bà rõ nhất, Lâm Hà cũng có chút lo lắng: “Tham gia cuộc thi là chuyện tốt, nhưng tính cách kia của con, ở nhà có thể nhanh mồm nhanh miệng với người quen được, nhưng khi ra ngoài có lúc còn không rặn ra được một câu, lên bục diễn thuyết liệu có ổn không?”
“…”
Lâm Hà rất hiểu cô, có lẽ cô không có khả năng.
Cuối cùng chỉ có thể nói: “Con…sẽ cố, cố gắng xem.”
Sau khi Lâm Hà ra ngoài thì Đường Thư Huyên gửi tin nhắn đến an ủi cô: [Không sao đâu, trước đây tớ cũng tham gia vài cuộc thi như vậy, cứ bình tĩnh là được, thực ra không khác việc ở trong lớp trả bài cũ là bao.]
Đường Thư Huyên: [Hoặc là, cậu có muốn thu hút sự chú ý của người con trai nào không? Có thể giống như tớ này, lấy người ấy làm mục tiêu.]
Lâm Chiết Hạ trả lời: [Vậy tớ muốn biến mất trong mắt con trai cả trường.]
Trần Lâm cũng gửi một tin nhắn tới: [Bạn cùng bàn, cậu hãy coi một nghìn người dưới bục sân khấu là cải thảo đi.]
Lâm Chiết Hạ trả lời Trần Lâm: [Hơn một nghìn cái cải thảo cũng khá là đáng sợ.]
Sau khi trả lời xong, Lâm Chiết Hạ đặt điện thoại qua một bên, thở dài.
Cô sợ mình sẽ làm hỏng chuyện…
Việc này không có liên quan đến lớn mật hay nhát gan, bởi trong cuộc sống có những thứ không thể không làm, nhưng vẫn phải rất dũng cảm mới có thể làm được.
Chỉ là có những lúc muốn dũng cảm lên thực sự rất khó.
Hai ngày cuối tuần, cô dành một ngày để viết bản thảo, viết khá chuẩn mực, đa phần đều là những câu khuôn mẫu.
Cuối cùng miễn cưỡng thăng hoa viết ra những dòng có liên quan đến chủ đề, cũng khá ổn.
Thứ duy nhất còn lại cần phải chuẩn bị, đó là ‘diễn thuyết’.
Cô ở trong phòng mình thử học thuộc bản nháp trước.
Nguỵ Bình là chuyên gia tâng bốc cổ vũ, với bài diễn thuyết của Lâm Chiết Hạ, ông bày tỏ sự ủng hộ 100%: “Chú cảm thấy vô cùng tốt!”
“Lần đầu tiên được nghe bài diễn thuyết đặc sắc như vậy, trước hết nội dung rất chuyên nghiệp, ngoài ra con học thuộc vô cùng trôi chảy, trầm bổng du dương, ví dụ như có vài chỗ hơi dừng lại càng nhấn mạnh được trọng điểm của bài phát biểu, càng tăng thêm ý nghĩa của ngôn từ…”
“Không phải mà, chú Nguỵ,” Lâm Chiết Hạ không nhịn được mà cắt ngang ông, “Đó là do con ngấp ngứng.”
Nguỵ Bình: “…Hả, à.”
Nguỵ Bình: “Nhưng con ngấp ngứng cũng rất đúng chỗ, không hề đường đột chút nào, chú cũng không hề phát hiện ra.”
Lâm Chiết Hạ: “Cảm ơn chú, chú cũng đã rất cố gắng để đưa ra bình luận.”
Sau cùng cô đứng trong phòng khách, tay cầm bản thảo nghĩ ngợi: “Hai người không được, con vẫn nên nhờ người khác nghe con diễn thuyết vậy.”
Mười phút sau.
Cô cầm bản thảo qua mở cửa nhà Trì Diệu: “Chúc mừng cậu.”
Trì Diệu: “?”
“Cậu trúng thưởng rồi.”
Tối qua Trì Diệu bị Hà Dương kéo đi chơi game cùng đến tận nửa đêm, cả người nhìn có vẻ chưa tỉnh ngủ. Hôm nay cậu mặc một chiếc T-shirt màu trắng, thoải mái sạch sẽ, hiếm khi toát ra vẻ của người lịch sự.
Sau đó Lâm Chiết Hạ nghe thấy người này mở miệng nói ra câu không được lịch sự cho lắm: “Có gì thì phát điên một thể luôn đi.”
Lâm Chiết Hạ lấy bản thảo ra: “Chúc mừng cậu đã trúng thưởng làm khán giả may mắn, nhận được cơ hội thưởng thức bạn học Lâm Chiết Hạ diễn thuyết.”
“Người lịch sự’ nhìn qua bản thảo của cô: “Có thể từ chối không?”
Lâm Chiết Hạ: “Không được.”
“Vậy chuyển nhượng cơ hội thì sao?”
“Cũng, không, được.”
“Lại ép mua ép bán?”
“Đúng thế,” Lâm Chiết Hạ gật đầu, “Muốn từ chối, trừ khi cậu qua đời rồi.”
Phản ứng của Trì Diệu rất nhạt, làm động tác muốn đóng cửa: “Ồ, vậy cậu cứ coi như tôi chết rồi đi.”
“…”
Lâm Chiết Hạ luồn một tay qua khe cửa, cố gắng chen vào nhà, vì muốn cậu nghe mình luyện tập diễn thuyết mà dặn lòng: “Không được, sao tôi nỡ coi như cậu đã chết rồi được chứ.”
Nói rồi bản thân cô cũng ngây ra.
Trì Diệu vốn muốn đóng cửa cũng khựng lại.
Sao nỡ.
Nỡ.
Chữ ‘nỡ’ này, nghe có vẻ rất kỳ quái.
Đầu óc cô trống rỗng hai giây, sau khi phản ứng lại lập tức bổ sung theo thói quen: “Ý của tôi là, cậu chết rồi thì tôi sẽ phải hãm hại người khác, như vậy không tốt với họ lắm.”
Trì Diệu cười lạnh một tiếng: “Vậy nên qua hãm hại tôi?”
Lâm Chiết Hạ: “…”
Trì Diệu châm chọc: “Có phải tôi còn phải khen cậu một câu, cậu làm người khá có lương tâm hay không?”
Lâm Chiết Hạ: “Cũng thường thôi, không cần khen đâu.”
Sau khi cô vào nhà thì tự đi rót cho mình một ly nước trước.
Tiếp theo đó nhấn Trì Diệu ngồi xuống sô pha, cưỡng chế không cho phép cậu tự ý rời khỏi vị trí, khẽ thanh họng rồi mở bản thảo ra: “Xin chào tất cả mọi người, tôi là Lâm Chiết Hạ học sinh lớp 11-7, chủ đề phát biểu của tôi hôm nay là [Thanh xuân].”
Cô hơi dừng lại, làm động tác tay phụ hoạ, khẽ ngâm nga: “À…Thanh xuân, một từ nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại không hề giản đơn.”
Trì Diệu ngồi trên sô pha, thờ ơ vỗ tay: “Nghe không có chút ý nghĩa gì ở bên trong cả.”
Lâm Chiết Hạ: “…”
Trì Diệu khẽ hất cằm, “Cậu tiếp tục đi.”
Lâm Chiết Hạ không muốn tiếp tục lắm, cô dừng lại: “Tôi uống nước đã.”
Sau khi cô uống một ngụm nước để làm trôi đi sự gượng gạo, bèn tiếp tục đọc tiếp: “…Mỗi người chúng ta đều có, hoặc từng có thanh xuân.”
Trì Diệu đã bắt đầu ngáp ngủ, cậu dùng một tay chống trán, cắt ngang cô: “Trừ mấy lời thừa thãi đó ra, cậu có viết gì khác hay không?”
“…”
“Đây sao có thể là lời thừa thãi được chứ,” Lâm Chiết Hạ nói, “Câu này tôi nói có vấn đề gì sao, cậu thấy nó có vấn đề gì à?”
Trì Diệu: “Có, nó là một câu thừa thãi không có vấn đề gì cả.”
“…”
Nghe đến đây cậu miễng cưỡng lấy lại được chút tinh thần: “Cậu tiếp tục đi, đột nhiên tôi thấy cậu diễn thuyết cũng không tệ, ít nhất cũng khiến cho một ngày nhàm chán của tôi thêm chút tiếng cười.”
Lâm Chiết Hạ hít sâu, cố gắng bình tĩnh.
Cô đến tìm Trì Diệu là một quyết định sai lầm. Nhưng từ những khía cạnh khác mà nghĩ, Trì Diệu là cửa ải khó khăn đầu tiên trong cuộc thi lần này mà cô cần vượt qua.
Nếu như cô có thể thuận lợi trình bày bài diễn thuyết trước mặt Trì Diệu thì còn sợ gì các yêu ma quỷ quái khác?
Sẽ có khán giả nào càng đáng ghét, càng thích châm chọc, làm khó hơn Trì Diệu hay sao?
Không.
Cô sẽ không sợ bất kì ai nữa.
Lâm Chiết Hạ cố gắng nghĩ trong đầu xem nội dung của đoạn thứ hai là gì, nhưng sau đó vẫn bị ấp úng.
Lần này Trì Diệu không châm chọc cô nữa, cậu yên lặng lại, tay chống cằm, nhìn rất không có tinh thần nhưng vẫn nghe cô tập dượt từ đầu đến cuối.
Thỉnh thoảng cũng sẽ bình luận một câu: “Lần này tốt hơn lần trước.”
Lâm Chiết Hạ có chút đắc ý: “Tôi cũng có năng khiếu diễn thuyết mà đúng không.”
Trì Diệu ngẩng đầu: “Tôi còn tưởng cái này gọi là cần cù bù thông minh.”
“…”
Bản thảo này rất dài, nếu muốn học thuộc hết rồi phát biểu lưu loát thực sự rất khó.
Cả buổi chiều Lâm Chiết Hạ đều ở nhà cậu học, trong lúc đó đã uống hết hai bình nước của Trì Diệu.
Lần cuối cùng tập dượt học thuộc thì vẫn bị quên mất chữ: “Vì vậy chúng ta hãy trân trọng thanh xuân này, à, hãy, hãy phía sau là gì vậy.”
Người ngồi trên sô pha đã sắp ngủ thiếp đi vẫn phải chống đầu dậy, tiện miệng tiếp một câu: “Không hối tiếc mà tiến về ngày mai.”
Cô nói được một nửa thì dừng lại, “Không đúng, sao cậu lại thuộc luôn rồi vậy.”
Trì Diệu: “Bởi vì IQ của tôi bình thường.”
Lâm Chiết Hạ: “Cậu muốn nói tôi ngu ngốc thì cứ trực tiếp một chút.”
Trì Diệu bỏ tay xuống rồi đứng dậy, muốn qua phòng bếp rót nước, lúc đi ngang qua cô, cậu đột nhiên đặt tay lên bả vai cô, có chút buồn ngủ nói: “Ừm, cậu ngốc.”
“…”
Ít nhiều Lâm Chiết Hạ cũng có chút thất vọng, dù sao bản thân mình đã học thuộc như vậy, kết quả lại không lưu loát được bằng một vị ‘khán giả’.
Sau khi Trì Diệu cầm ly nước từ phòng bếp ra, Lâm Chiết Hạ nhìn cậu nói: “Nếu cậu đã học thuộc rồi, hay là tôi cho cậu cơ hội quý giá này, để cậu tham gia cuộc thi nhé.”
–
Lâm Chiết Hạ ở lại nhà Trì Diệu đến chiều.
Chiều tối đến giờ ăn cơm, cô bị Lâm Hà giục về nhà.
Trong lúc ăn cơm cô có chút buồn bã trong lòng, nhưng sự buồn rầu này đến từ: Một việc vốn đã không có chút tự tin, sau khi cố gắng cả một ngày xong dường như vẫn không tốt lên được chút nào.
Cô bắt đầu hoài nghi rốt cuộc mình có thể làm được hay không.
Khi một người bắt đầu nảy sinh nghi ngờ đối với bản thân mình, việc đầu tiên nghĩ đến đó là bỏ cuộc.
“Mẹ, chú Nguỵ,” Cô cúi đầu, chọc đũa vào bát cơm, “Con có hơi muốn nói với thầy Từ, bảo thấy tìm bạn khác tham gia cuộc thi thay con.”
Lâm Hà cũng không muốn con gái bị làm khó, hơn nữa cuộc thi diễn thuyết cũng không phải không tham gia không được, vì vậy bà cũng đồng ý: “Nếu như không được thì con nói với thầy.”
Nguỵ Bình cũng nói: “Đúng thế, hơn nữa con cũng đã thử rồi, nhưng nếu cảm thấy quá khó khăn thì cứ nói cho thầy giáo nghe.”
Lâm Chiết Hạ đáp một tiếng.
Ăn cơm xong cô nghiêm túc suy nghĩ về chuyện đổi người.
Cô ngồi trong phòng khách, nhấn vào ảnh đại diện của lão Từ trong nhóm chat của lớp.
Ảnh đại diện của lão Từ là một bông hoa sen nở rộ, cô nhìn đoá hoa ấy do dự thật lâu, trong khung chat gõ chữ rồi lại xoá đi.
Cuối cùng cô viết ra được một đoạn, chỉ là trước khi nhấn gửi cô lại dừng lại một giây.
Mà cũng trong một giây này, điện thoại khẽ rung lên.
Trì Diệu: [Cậu có tập nữa không vậy?]
Rất đột ngột, những chữ ấy khiến cho cảm xúc dồn nén trong cả một ngày hôm nay của cô tuôn trào ra.
Cô khẽ khịt mũi.
Cô nhấn vào khung trò chuyện, sau đó mười ngón tay gõ chữ rất nhanh.
[Có phải cậu cũng cảm thấy tôi không có khả năng hay không?]
[Tôi biết, tôi đọc không được lưu loát lắm, cứ ngấp ngứ mãi.]
[Nội dung đơn giản như vậy tôi cũng không thuộc được.]
[Hơn nữa cứ nghĩ đến việc đứng trên sân khấu, phía dưới có nhiều người như vậy là tôi lại căng thẳng.]
Cô gửi vài dòng liên tiếp, cuối cùng chậm lại, hỏi cậu câu đầu tiên.
[Vì vậy,]
[Có phải cậu]
[Cũng cảm thấy tôi không có khả năng hay không?]
Nếu như lúc này Trì Diệu ở trước mặt cô, cô sẽ không nói nhiều như vậy. Nhưng do ở trên mạng, cũng có thể là do vừa rồi chỉ cách một giây nữa thôi là cô đã gửi tin nhắn muốn bỏ cuộc qua cho lão Từ rồi.
Sau khi cô nói xong, đối phương không trả lời cô ngay.
Cách khoảng hơn mười giây sau, cô mới nhìn thấy hàng chữ quen thuộc ‘Đối phương đang nhập văn bản’.
Trì Cẩu: [Mặc dù bài diễn thuyết này của cậu khá nhiều lời thừa thãi, lúc trình bày cũng không ra sao cả.]
Trì Cẩu: [Nhưng không ai cho rằng cậu không có cả năng cả.]
Trì Cẩu: [Là cậu tự cho rằng bản thân mình không thể.]
Cô lại như nghe thấy giọng nói trào phúng theo thói quen quen thuộc của Trì Diệu, nhưng có lúc những dòng chữ mang theo giọng nói dịu dàng lại như xuất hiện bên tai cô.