Lâm Chiết Hạ không nhớ bản thân có tránh đi mà đụng phải hay không.
Cô rũ mắt, bàn tay nhỏ trong lúc hoảng loạn chạm vào mu bàn tay của Trì Diệu. Ấn tượng cuối cùng của cô về buổi chụp hình là Trì Diệu sát lại gần cô hơn một chút, sau đó dưới sự chỉ đạo của người chụp ảnh mà vòng tay qua sau lưng cô.
“Tách” một tiếng vang lên.
Chủ tiệm dùng máy ảnh chụp lấy ngay, chụp cho hai người hai tấm ảnh.
Bởi tư thế của Lâm Chiết Hạ có hơi cứng nhắc, không đổi động tác là mấy, vì vậy hai tấm ảnh giống hệt nhau.
Trong tấm ảnh, màn đêm tối được vô số ánh đèn chiếu sáng, phía sau có rất nhiều bóng người mờ mờ bước qua, cô gái trong ảnh mặc chiếc áo khoác màu trắng tay cầm một chiếc kẹo bông gòn, ngẩn ngơ nhìn vào ống kính. Mà người bên cạnh cô đang rũ mắt nhìn xuống, thiếu niên cao hơn cô rất nhiều, hơi nghiêng đầu qua phía cô, sườn mặt vô cùng cuốn hút, cả người thả lỏng thoải mái.
Hai tấm ảnh có một điểm khác nhau đó chính là, Trì Diệu vòng tay qua sau đầu cô làm một động tác nhỏ.
Cậu giơ tay lên làm động tác hình chữ V, chữ V này đặt ở trên đầu cô, vì vậy nhìn trông giống như đôi tai thỏ.
Tấm còn lại, cậu khẽ cong ngón tay, vì vậy chữ V cũng theo đó mà cong cong, giống như tai thỏ rũ xuống.
Sau khi cầm ảnh Lâm Chiết Hạ lập tức tạo khoảng cách với Trì Diệu.
Sau khi ổn định lại tâm trạng, cô cảm thấy có lẽ mình nghĩ nhiều rồi, đây chỉ là động tác bình thường mà thôi, vì vậy hỏi: “Cậu làm động tác này làm gì?”
Trì Diệu: “Không rõ ràng sao?”
“?”
“Tai thỏ.”
“….”
Quả thực lại là tai thỏ.
Lâm Chiết Hạ lờ đi chủ đề này, lại hỏi: “Cậu có muốn lấy ảnh không?”
Giọng Trì Diệu nhàn nhạt: “Làm công cụ, ngay cả phí dịch vụ cũng không có sao?”
Lâm Chiết Hạ: “Vậy cậu chọn trước hay là tôi chọn trước?”
Trì Diệu nói: “Tuỳ cậu.”
Lâm Chiết Hạ không chút khách sáo: “Vậy tôi chọn trước đây.”
Cô cầm hai tấm ảnh lên so sánh, trong cả hai tấm Trì Diệu đều rất đẹp trai, còn cô thì rất ngốc, khiến cô vô cùng khó lựa chọn.
Cuối cùng cô tráo hai bức ảnh, nhắm mắt tuỳ tiện chọn lấy một tấm.
Tấm cô chọn được là tấm ‘chiếc tai thỏ’ trên đầu đang rũ xuống, động tác tay của thiếu niên khiến tấm ảnh chụp rất đáng yêu.
“…” Cô không nhịn được nói, “Tại sao cậu lại ăn ảnh vậy?”
Trì Diệu lấy một tấm ảnh từ trong tay cô, nói: “Bởi vì tôi đẹp trai.”
“….” Rất không biết xấu hổ.
Nhưng cũng không thể phản bác được.
Sau khi đi dạo quanh đây xong, mọi người cũng định về nhà sớm, dù sao đi bộ buổi đêm không được tiện cho lắm.
“Mười giờ rồi,” Trần Lâm nói, “Muộn nữa là tớ bị mẹ mắng mất.”
Đường Thư Huyên: “Tớ cũng vậy, mẹ tớ vừa gọi xong.”
Từ Đình bày tỏ: “Vậy tôi đưa hai cậu về, ba người chúng ta cùng bắt xe.”
Trong lúc nói chuyện, Đường Thư Huyên dán gần về phía Lâm Chiết Hạ.
Cô ấy phát hiện Lâm Chiết Hạ vẫn đang nhìn tấm ảnh kia, cảm giác cô vẫn đang để ý đến chuyện vừa rồi, vì vậy nói nhỏ bên tai: “Không sao đâu, cậu đừng để trong lòng, sao hôm nay trông cậu lại có chút căng thẳng vậy, thực sự chỉ là chụp chung một tấm ảnh thôi mà, dựa vào quan hệ giữa cậu và Trì Diệu, không ai nghĩ nhiều cả.
“Mà cậu và Trì Diệu có quan hệ như thế nào, chẳng phải là từ nhỏ cùng mặc chung chiếc quần cùng nhau lớn lên hay sao, hai người là anh em tốt nhất…Cho dù ngày mai cậu có cầm tấm ảnh này đi nói với mọi người đây là ảnh đôi của cậu và Trì Diệu cũng không có ai coi là thật, nghĩ thoáng lên nào.”
Lâm Chiết Hạ không tiếp lời, bàn tay cầm bức ảnh khẽ thu chặt hơn.
Đường Thư Huyên nói xong, nhìn về phía bên đường: “Xe đến rồi, bọn tớ đi trước đây, bye bye.”
Lâm Chiết Hạ đặt tấm ảnh xuống, vẫy tay với bọn họ: “Ngày mai gặp.”
–
Có lẽ là bởi vì tấm ảnh này, trên đường về Lâm Chiết Hạ gần như không nói gì với Trì Diệu.
“Tôi đi chơi có hơi mệt.”
Đi đến trước toà nhà, Lâm Chiết Hạ nhét ảnh vào túi, chỉ về phía cánh cửa: “Tôi lên nhà trước đây.”
Cô nghĩ ngợi, lại nói: “Tôi sẽ giữ tấm ảnh này cẩn thận.”
Trong lúc vẫy tay tạm biệt Trì Diệu nhìn vào tấm ảnh trên tay: “Không cần phải giữ gìn, dán thẳng lên tường là được,” Cậu ung dung ngẫm nghĩ, “Dán ngay lên trước bàn học của cậu ấy.”
Lâm Chiết Hạ: “?”
Trì Diệu: “Như vậy mỗi ngày ngẩng mặt lên là đã có thể chiêm ngưỡng được vẻ đẹp trai của tôi rồi.”
Lâm Chiết Hạ: “…Khuyên cậu đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước.”
–
Về đến nhà, Nguỵ Bình vẫn tăng ca chưa về, vì vậy cô kể cho Lâm Hà nghe chuyện xảy ra ở chợ phiên hôm nay.
Lâm Hà vừa bóc hạt dưa vừa nói: “Vậy con có ăn hết cây kẹo bông gòn kia không?”
Lâm Chiết Hạ: “Tiểu Hà, con nói nhiều như vậy mà mẹ chỉ quan tâm đến mỗi kẹo bông gòn thôi sao?”
Cô lại nói, “Con ăn hết rồi, ngấy chết mất.”
Cô kể xong về mấy món ngon ở chợ phiên, tay nắm chặt lấy tấm ảnh trong túi, bản thân cũng không biết mình bị làm sao, đột nhiên nói: “Mẹ.”
Lâm Hà xem TV, động tác bóc hạt dưa cũng không dừng lại: “Sao vậy?”
Lâm Chiết Hạ: “Thật ra hôm nay ở chợ phiên còn xảy ra một chuyện nữa.”
Lâm Hà vừa xem TV vừa nghe.
“Vốn dĩ bọn con muốn chụp ảnh, kết quả lại vào nhầm tiệm chụp ảnh cho các cặp đôi,” Lúc Lâm Chiết Hạ nói đến đây, có chút thấp thỏm mà quan sát thật kĩ biểu cảm của Lâm Hà, “Nên con kéo Trì Diệu vào chụp cùng.”
Trong TV nhân vật chính đang cãi nhau, Lâm Hà xem vô cùng tập trung, biểu cảm không vì lời nói của cô mà thay đổi chút nào.
Lâm Chiết Hạ lặp lại: “Con và Trì Diệu, không cẩn thận, đã chụp ảnh, tình, nhân.”
Lâm Hà: “Nghe thấy rồi, mẹ cũng không có bị điếc.”
“…”
Lâm Hà không hiểu: “Vậy thì làm sao, không phải chỉ chụp mỗi tấm ảnh thôi à?”
“Hai đứa là người yêu sao?” Lâm Hà lại hỏi.
“Không phải ạ.” Lâm Chiết Hạ ủ rũ trả lời.
“Vậy không phải là được rồi sao,” Lâm Hà nói, “Mà mẹ thấy tiệm này cũng kì quái, chụp ảnh còn phải có điều kiện, không muốn khách à…”
Khi Lâm Chiết Hạ nhắc đến chuyện này, thực ra có mang theo thái độ cam chịu. Cô thà rằng bị nghi ngờ, bị Lâm Hà mắng cho một trận.
Nhưng lại không hề xảy ra.
Lâm Hà giống với Đường Thư Huyên, giống với Từ Đình, không hề hoài nghi gì về cô và Trì Diệu.
Lâm Hà không hề để ý đến chuyện cô chụp một tấm ảnh đơn giản này, bà giục: “Con mau đi tắm đi, nghỉ ngơi cho sớm, có phải là chưa làm xong bài tập hay không?”
–
Lâm Chiết Hạ tắm xong, ngồi cả một hồi lâu mà vẫn không làm được một câu toán.
Cô gấp tập luyện đề toán lại, đặt tấm ảnh kia lên bàn, viết lên mặt sau ngày tháng hôm nay.
Cô nhìn một hồi lâu, sau đó kẹp tấm ảnh cùng chỗ với thẻ ước nguyện trong cuốn truyện thiếu nhi của mình.
–
Trời vào thu xong, học kì một của năm lớp 11 cũng sắp kết thúc.
Lượng kiến thức của lớp 11 rất nặng, cả một năm không chỉ học mỗi kiến thức của lớp 11 mà còn phải học thêm một nửa kiến thức lớp 12, mục đích là để sau này có thời gian một học kì chuẩn bị cho kì thi đại học.
Thành tích năm lớp 10 của Lâm Chiết Hạ còn tạm ổn, lên lớp 11 cô bắt đầu hơi học lệch, đặc biệt là môn toán, càng học sâu, thành tích của cô càng tệ.
Hình học không gian, hàm số, những thứ này cô đều kém.
Đôi khi có vài đề Trì Diệu đã giảng qua cho cô, nhưng đổi điều kiện một chút, cô lại làm sai.
Kì thi cuối kì kéo dài ba ngày.
Có lẽ cô có thù với kì thi cuối kì, lần thi này giống với năm ngoái, trước khi thi cô lại bị cảm.
Lâm Chiết Hạ thi toán xong đã cảm thấy không ổn.
Câu cuối bài, cô để trống hai phần.
Trần Lâm: “Bạn cùng bàn, sắc mặt của cậu không được tốt cho lắm.”
Lâm Chiết Hạ bò lên bàn, đầu óc mê man nói: “Tớ thi không được rồi.”
Trần Lâm: “Lần này đề toán rất khó, chắc điểm trung bình cũng không cao đâu, cậu đừng quá lo lắng. Nghĩ đến việc ngày mai bắt đầu nghỉ đông rồi, vui vẻ lên một chú.”
Lâm Chiết Hạ không nói tiếp nữa.
Đến khi gần tan học, Trì Diệu có gửi tin nhắn cho cô.
Trì Mỗ: [Buổi tối lão Lưu tìm tôi có việc.]
Trì Mỗ: [Cậu đợi tôi một lát.]
Lâm Chiết Hạ nhìn tên ‘Trì Mỗ’, trả lời: [Tôi biết rồi.]
“Đúng rồi,” Trần Lâm lén ghé qua, nhỏ giọng nói, “Cậu còn nhớ trước đó khi Trì Diệu tham gia cuộc thi vật lý có tin đồn được truyền ra hay không?”
Bởi vì bị cảm, tốc độ phản ứng của Lâm Chiết Hạ có hơi chậm: “Gì á?”
Trần Lâm: “Thì chuyện có người tỏ tình ấy, lúc đó không biết đó là ai, gần đây có người nói người kia chính là Thẩm San San vừa chuyển trường xong.”
Trần Lâm không hổ là người vào nam ra bắc trong giới hóng chuyện, lập tức nắm bắt được tin tức mới nhất: “Thẩm San San tỏ tình với Trì Diệu, Trì Diệu không nói với cậu sao?”
Lâm Chiết Hạ không trả lời câu hỏi này của cô ấy, cô lấy lại tinh thần, hỏi ngược lại: “Sao cậu biết được vậy?”
Trần Lâm nói: “Trên diễn đàn của trường.”
“Nhưng lần này tớ không có tham gia, từ rất lâu tớ đã không hoạt động ở trên mạng rồi. Chỉ là có rất nhiều người đang thảo luận nên tớ có ngó qua một chút.”
Trần Lâm nói xong lập tức đi bận việc khác.
Rất nhanh sau đó tiếng chuông tan học vang lên.
Tất cả mọi người đều ôm bài tập mùa đông chạy ra ngoài, đón chào kì nghỉ, không lâu sau trong phòng học chỉ còn lại hai người ở lại trực nhật.
Lâm Chiết Hạ vừa đứng đợi Trì Diệu vừa mở diễn đàn của trường lên xem.
Độ nổi tiếng của Trì Diệu chỉ có tăng không có giảm, vì vậy cô cũng chẳng cần phải tìm đi đâu đã nhìn thấy luôn được bài đăng mới nhất ở trang đầu diễn đàn.
Chỉ là lần này bởi vì nội dung mà trong bài viết không nhắc thẳng tên, mà chỉ viết tắt chữ cái đầu trong tên họ, đó là ‘sss’ và ‘cy’.
* ‘sss’ là Thẩm San San, ‘cy’ là Trì Diệu.
Lầu 11: [Thẩm San San à, hình như người ở lớp 11-2 có từng nói qua, hồi cấp hai cậu ấy có học cùng lớp với Trì Diệu.]
Lầu 12: [Vì vậy đã yêu thầm nhiều năm rồi sao?]
Lầu 13: [Có vẻ dễ thành đôi…dù sao trong đội thi đấu cũng chỉ có mình cậu ấy là nữ, và cũng chỉ có cậu ấy ở lớp 11-2.]
Lầu 14: [Đúng thế, trông rất hợp, thành tích của hai người đều rất tốt.]
….
Lâm Chiết Hạ nhìn xuống phía dưới nữa.
Trong những dòng bình luận dày đặc lại nhìn thấy tên mình.
Lầu 52: [Không phải Trì Diệu rất gần gũi với Lâm Chiết Hạ lớp 11-7 sao?]
Giây phút nhìn thấy tên mình và Trì Diệu cùng xuất hiện, trái tim Lâm Chiết Hạ khẽ lệch nhịp.
Cô lướt xuống dưới, chuyển qua trang tiếp theo.
Lầu 53: [Nghĩ nhiều rồi, hai người họ là bạn thân từ nhỏ.]
Lầu 54: [Đúng vậy, hồi mới nhập học đã thảo luận rồi. Kiểu này là kiểu khó hẹn hò được nhất, quen biết nhiều năm như thế rồi mà.]
Lầu 55: [Trúc mã không thắng được duyên trời, ngược lại mà nói, thanh mai cũng vậy.]
Lầu 56: [Đừng nói là ở bên nhau, nếu như bạn thân từ nhỏ, quen biết nhiều năm như vậy mà thích tôi, tôi cũng ngại chết mất.]
Lầu 57: [Nhưng mà Thẩm San San cũng không phải là duyên trời, nhìn có vẻ là tỏ tình không thành công, hơn nữa cũng chuyển trường luôn rồi…]
Chỉ có vài dòng thảo luận về cô, rất nhanh sau đó chủ đề trò chuyện lại chuyển về Thẩm San San.
Lâm Chiết Hạ nghĩ, hôm đó trong đội thi đấu, Thẩm San San không chỉ nhờ mỗi Từ Đình, có lẽ những người khác cũng đoán được phần nào, không cẩn thận mà truyền ra ngoài.
Đến khi cô đọc xong bài đăng ngẩng đầu lên, trong phòng học chỉ còn lại mình cô.
Ngay cả ban học trực nhật còn lại cũng đã ra về.
Cô nhìn phòng học trống trải, cảm mạo khiến cơn nghẹt mũi trở nên nặng hơn.
Màn hình điện thoại trên bàn lại sáng lên.
Trì Mỗ: [Tôi qua đây.]
Lâm Chiết Hạ không trả lời.
Cô nghĩ đến hôm đó khi mình đổi biệt danh cho Trì Diệu, cuối cùng cũng chỉ có thể sửa thành ‘Trì Mỗ’.
Bởi vì chỉ có một mình cô hiểu được ý nghĩa của từ ‘Trì Mỗ’ này.
Cho dù không cẩn thận bị người khác thấy được, cũng không dễ bị phát hiện.
Lúc Trì Diệu xuất hiện ở cửa lớp 11-7, nước mắt cô đã trào dâng.
Cậu vừa nói “Đi thôi”, sau khi đến gần nhìn thấy Lâm Chiết Hạ chớp mắt, những giọt nước mắt kia không ngừng rơi xuống.
Trì Diệu ngẩn người, khi nói tiếp giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Sao lại khóc rồi.”
Giọng Lâm Chiết Hạ mang theo chút nghẹt mũi: “Tôi không có khóc, chỉ là bị cảm nên thấy khó chịu thôi.”
Cảm xúc khi thích một người có lẽ là rất ngọt ngào.
Lâm Chiết Hạ không phủ nhận điều này, nhưng chút ngọt ngào ấy của cô lại như chớp mắt thoáng qua.
“Nghẹt mũi,” Vì khóc mà cả người hơi run lên, “Mắt cũng đau.”
Thực sự cô không muốn khóc, nhưng sau khi giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống thì gần như không kiểm soát được nữa.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi: “…Hơn nữa môn toán tôi cũng thi không tốt.”
“Tôi bỏ trống hai phần.”
“Hai phần ấy, mỗi phần 12 điểm, tổng cộng là 14 điểm.”
“Có lẽ tôi không đủ điểm tiêu chuẩn rồi.”
Cô càng nói, cả người càng run lên, đáy mắt đỏ ửng: “Tại sao tôi lại bỏ trống hai phần ấy chứ, rõ ràng lúc ôn tập tôi có luyện phần này rồi.”
“Tại sao lại không làm được, tại sao lúc thi tôi lại quên mất…”
Trì Diệu đứng trước bàn học cô, rút khăn giấy trên bàn bạn học khác, cúi lưng sát lại gần cô.
Lúc này hai người cách nhau rất gần.
Cậu như dán sát lại trước mặt cô, giúp cô lau nước mắt, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
“Đừng khóc nữa,” Cậu nói, “Cậu để trống hai phần nào?”
Trước mắt Lâm Chiết Hạ là một mảng mơ hồ: “Hai phần cuối của câu cuối cùng.”
Trì Diệu ‘Ừm’ một tiếng, hỏi: “Còn có câu nào nữa không?”
Lâm Chiết Hạ: “Còn có câu thứ ba từ dưới lên nữa.”
Sau khi nước mắt được lau khô, Lâm Chiết Hạ nhìn mọi thứ trước mắt cũng rõ ràng hơn.
Cô nhìn rõ được chiếc áo đồng phục trên người Trì Diệu, thấy được gương mặt ở rất gần cô, đôi mày như càng đậm hơn, bờ mi rũ xuống, còn có cả ánh mắt rất sâu đang nhìn cô.
“Trở về tôi giảng lại cho cậu.”
Cậu nói, “Lần sau sẽ không sai nữa, được không?”
Lâm Chiết Hạ gật đầu, cùng với lúc đó cô nhận ra được một điều vô cùng rõ ràng.
Bọn họ đã quen biết quá lâu, lâu đến nỗi không ai nghĩ đến điều kia.
Khoảng cách giữa hai người gần hơn bất kì điều gì trên thế giới này, nhưng lại cách từ ‘Thích’ một khoảng cách xa nhất.
Trì Diệu thấy cô không khóc nữa, nhét khăn giấy vào tay cô, lại hỏi: “Đã dọn đồ xong chưa.”
Lâm Chiết Hạ lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Khóc xong rồi thì ngồi sang bên kia.”
Đến khi cô ngồi sang chỗ của Trần Lâm, Trì Diệu bắt đầu giúp cô thu dọn balo, vừa dọn đồ vừa hỏi cô: “Có mang cái này về không, còn cái này thì sao, đều cất rồi, còn có gì nữa không?”
Lâm Chiết Hạ chỉ vào ngăn bàn: “Còn có một đề toán nữa.”
Ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu qua khung cửa sổ, phủ lên bóng hình hai người.
Hình ảnh này rất quen thuộc.
Lâm Chiết Hạ nhớ ra hình như hồi còn nhỏ cũng có một lần như vậy.
Cô bởi vì nói chuyện riêng với bạn cùng bàn mà bị thầy gọi đến văn phòng mắng một trận, khi vừa khóc vừa bước ra khỏi văn phòng thì nhìn thấy Trì Diệu đang ngồi trong phòng học trống không đợi cô, vừa đợi vừa giúp cô thu dọn đồ đạc.
Kí ức năm tháng tuổi thơ dần hoà vào với hình ảnh lúc này.
Lâm Chiết Hạ đột nhiên gọi cậu một tiếng: “Trì Diệu.”
Trì Diệu đang khom lưng, động tác cất túi bút dừng lại, yết hầu khẽ cuộn: “Còn có gì chưa lấy nữa không?”
“Hết rồi,” Bởi vừa khóc xong, giọng Lâm Chiết Hạ vẫn còn hơi nghèn nghẹn, “Tôi chỉ tuỳ tiện gọi cậu thôi.”
Lâm Chiết Hạ năm mười bảy tuổi có thích một người.
Bởi độ tuổi này vẫn còn quá trẻ con nên rất khó để sắp xếp được phần tình cảm ấy.
Hơn nữa so với ‘tuổi mười bảy’, điều khiến cô khó mở lời hơn nữa đó là, người mà cô thích lại là người bạn thân nhất từ nhỏ đến giờ.
Là người cô không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào, không thể mất đi, cũng không thể thích cậu ấy được.