Đuổi Hạ

Chương 44



Editor: Đá bào

Beta: Gió



Bởi vì ngày hôm nay trôi qua hết sức ly kỳ, buổi tối Lâm Chiết Hạ đã có một giấc mơ.

Dường như cô đã mơ về một “thế giới song song”.

Bởi vì trong mơ cô và Trì Diệu, đều không giống người thật.

Trong giấc mơ cô trở lại Hải thành, một lần nữa đứng bên bờ biển, ở thời điểm cô hỏi câu “Cậu đang ở đâu?”, thế nhưng nó lại đổi thành: “Hình như tôi đã thích cậu.”

Hình ảnh Trì Diệu trong giấc mơ rất mơ hồ, cô của lúc ấy thì thấp thỏm lo lắng như một người đang chờ đợi sự phán xét của quan toà.

Qua thật lâu, Trì Diệu mới khẽ mở miệng, nhưng cô còn chưa nghe thấy cậu nói cái gì, mộng cảnh bỗng nhiên sụp đổ.

“Tích.”

“Tích tích tích.”

Lâm Chiết Hạ vươn một tay ra từ trong chăn, dựa vào trí nhớ ấn công tắc đồng hồ báo thức. 

Thế giới trở lại yên tĩnh.

Cô ngồi dậy với mái tóc lộn xộn, phản ứng đầu tiên nổi lên từ đáy lòng là: ‘May mắn thay, đó chỉ là một giấc mơ.’

“Là nằm mơ.” Lâm Chiết Hạ đè nén nhịp tim vẫn đang thấp thỏm như trước, yên lặng nói, “Không phải sự thật.”

Cô thức dậy đi rửa mặt và đến phòng ăn. 

Ngụy Bình đang đọc báo: “Dậy rồi à? Mau ngồi xuống ăn sáng đi, con muốn uống sữa đậu nành hay sữa bò?”

Lâm Chiết Hạ mặc bộ đồ ngủ dày, nói: “Sữa bò ạ.”

Lâm Hà vẫn đang bận rộn trong bếp.

Khi bà mang sữa và bánh mì tới, Lâm Chiết Hạ có nói: “Cảm ơn Tiểu Hà.”

Lâm Hà liếc mắt nhìn cô một cái: “Đừng có không biết lớn nhỏ.”

Lâm Chiết Hạ rụt cổ lại, vừa ăn cơm vừa lướt điện thoại di động.

Hôm nay đám bạn thân bọn họ rất náo nhiệt, cô nhấn vào, trượt lên đầu xem tin nhắn đầu tiên, phát hiện nguồn gốc của náo nhiệt là do tin nhắn Hà Dương.

Hà Dương: [Anh trai các cậu ngày hôm qua chụp ảnh quên gửi cho các cậu.]

Hà Dương: [Không sao, cho anh em trong nhóm chiêm ngưỡng một chút.]

Trên ảnh chụp màn hình, rõ ràng là một bài đăng kèm hình ảnh:

“Thứ cuốn hút không phải bộ phim”

[/Hình ảnh]

Đương nhiên quan trọng nhất không phải những thứ này, là bình luận phía dưới, Hà Dương sợ mọi người không nhìn thấy, còn cố ý dùng bút màu đỏ khoanh tròn, ý bảo chỗ này rất quan trọng.

Bình luận: [Trâu bò.]

[666.]

[Không hổ là cậu.]

Thậm chí còn có một câu: [Tay cô gái này đẹp quá, rất thon dài, có chơi piano sao?]

Sáng sớm Lâm Chiết Hạ ăn cơm, suýt thì phun ra.

Lâm Hà: “Có chuyện gì vậy?”

Lâm Chiết Hạ: “Con vừa nhìn thấy một tin tức rất hài hước, không nhịn được.”

Thời gian nghỉ đông nhanh chóng trôi qua, sang học kỳ hai của lớp 11, tất cả mọi người đều trở nên bận rộn hơn.

Lâm Chiết Hạ vừa cố ý cũng lại vô tình, bắt đầu giữ khoảng cách với Trì Diệu.

“Buổi tối tôi về cùng Trần Lâm.” Hôm nay trước khi tan học, Lâm Chiết Hạ thuận đường tới lớp 11-1 tìm Trì Diệu, đứng ở cửa sổ nói, “Cậu đi trước, không cần chờ tôi. ”

Trì Diệu: “?”

Lâm Chiết Hạ: “Chuyện của con gái bọn tôi, cậu cũng đừng hỏi nhiều.”

“Tôi cũng chưa từng nghĩ muốn hỏi nhiều,” Trì Diệu cầm bút trong tay, nói, “Chỉ là nhỡ đâu cậu lại bị chặn đánh, đừng có khóc lóc rồi gọi điện thoại cho tôi.”

Lâm Chiết Hạ nghĩ đến lịch sử đen tối lúc mới học lớp 10, trầm mặc một chút: “Bọn tôi chỉ đi ăn chút đồ ngọt, chắc là sẽ không bị chặn đánh đâu.”

Nghe được câu trả lời, Trì Diệu dùng ngón tay bấm bút: “Biết rồi.”

Sau giờ học.

Trần Lâm đeo cặp sách, tay trái lôi Đường Thư Huyên, tay phải kéo Lâm Chiết Hạ.

Khi cô ấy nói chuyện thì nhìn Lâm Chiết Hạ, khó hiểu hỏi: “Sao đột nhiên cậu lại muốn ăn bánh ngọt?”

Lâm Chiết Hạ theo bản năng nắm chặt quai đeo của cặp xách, khi nói chuyện cố gắng giữ vẻ tự nhiên: “Hôm qua khi tớ làm bài tập về nhà, lướt điện thoại di động thì nhìn thấy, cảm thấy cũng được.”

Đường Thư Huyên thản nhiên, hoàn toàn không cảm giác ra có vấn đề gì: “Vừa lúc tớ cũng đang đói bụng.”

Cửa hàng bánh ngọt có rất nhiều người, ba người phải xếp hàng bên ngoài một lát.

Sau khi đến họ, ba người ngồi cùng một cái bàn bên cửa sổ để trò chuyện.

Từ “Cảm giác gần đây tiến độ học tập thật nhanh, cảm nhận cuộc sống lớp 12 trước”, trò chuyện đến “Đàn anh mà Đường Thư Huyên thích sắp tốt nghiệp rồi”.

Đường Thư Huyên có chút buồn buồn, nhưng vẫn lấy lại tinh thần nói: “Tớ có thể thi vào trường của anh ấy mà.”

“Đúng rồi,” Trần Lâm nói, “Hình như trường của chúng ta sẽ tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường vào tháng tới, mỗi lớp phải có một tiết mục.”

Đường Thư Huyên: “Có chuyện này thật, hôm nay lúc tớ đi nộp bài tập cũng nghe nhắc tới ở văn phòng giáo viên.”

Trần Lâm: “Không biết lớp chúng ta sẽ chuẩn bị tiết mục gì đây, nghe nói lão Từ muốn mọi người đọc thơ.”

Đường Thư Huyên: “…Không đến mức thiếu sáng tạo như vậy chứ.”

Trần Lâm: “Lão Từ nói đây là kế sách của thầy ấy, còn ra chiến thuật đặt tên là cái gì mà [Kế hoạch chuyến bay đầu tiên của chú chim ngốc nghếch lớp 11-7]. Nói là tiết kiệm các bước chuẩn bị hơn so với các lớp khác, chúng ta tranh thủ thời gian từng giây từng phút toàn tâm toàn ý cho việc học tập.”

“……”

Lâm Chiết Hạ xúc từng thìa từng thìa bánh ngọt trên tay, nghe có chút thất thần.

Điện thoại cô đang cầm trong tay sáng lên.

“Trì Mỗ” gửi tới một tin nhắn mới, hẳn là hỏi cô xem đã ăn xong đồ ngọt và về chưa.

Lâm Chiết Hạ không mở, cũng không trả lời, cô vừa ăn vừa nghĩ xem ngày mai tan học nên tìm cớ gì để tránh Trì Diệu.

Cô sợ.

Sợ nếu quá gần gũi với cậu, phần thích trong lòng kia sẽ không khống chế được mà bộc phát.

Sợ rằng cô sẽ không thể giấu được giấc mơ về thế giới song song hôm đó.

Sợ bị cậu phát hiện.



Trên xe buýt đông người.

Trì Diệu ngồi ở hàng cuối cùng, một bên tai nhét tai nghe, điện thoại di động rất tùy ý bị cậu giữ ở trên đùi, nhưng thỉnh thoảng, cậu sẽ cầm điện thoại di động của mình lên để xem tin nhắn mới.

Sau một lát, điện thoại di động rung lên.

Wechat có thông báo tin nhắn mới, nhưng người gửi tin nhắn là “Trì Hàn Sơn”.

Trì Hàn Sơn: [Đối phương vừa thu hồi một tin nhắn]

Trì Diệu khẽ động ngón tay, gõ tiếp một dấu “? “, rất nhanh lại xóa đi, trực tiếp gọi điện thoại qua.

Đầu bên kia nhấc máy.

“Bố.” Trì Diệu mở miệng.

“……”

Thanh âm ở đối diện rất ồn ào, một lát sau, giọng nói của Trì Hàn Sơn mới từ đầu dây bên kia truyền ra: “A, con đợi chút, vừa rồi hơi ồn ào.”

Hai cha con rất ít khi nói chuyện điện thoại nên Trì Diệu có chút không quen, lời nói ra cũng bất giác lộ vẻ xa cách: “Tìm con có chuyện gì không?”

Trì Hàn Sơn nói: “Không có gì, ban nãy bố gửi tin nhắn nhầm thôi.”

Nói đến đây, lại có xu hướng bị gián đoạn.

Trì Diệu “Ồ” một tiếng.

Trì Hàn Sơn lại nói: “Gần đây con thế nào, có ổn không?”

Trì Diệu nói: “Khá tốt ạ.”

Hai người không còn gì khác để nói, ngược lại trước khi cúp điện thoại, Trì Hàn Sơn hiếm khi dặn dò một câu, rất dài: “Một mình con ở nhà nhớ chú ý an toàn, đừng tùy tiện nói chuyện với người lạ, trước khi đi ngủ nhớ kiểm tra các cửa cho cẩn thận.”

Trì Diệu không biết hôm nay Trì Hàn Sơn uống nhầm thuốc gì, có lẽ là lại đọc được mấy tin tức linh tinh ở đâu đó.

Một lúc lâu sau, cậu mới nói, “Con biết rồi, bố cũng hạn chế đọc mấy tin tức linh tinh thì hơn.”

Sau khi cúp máy, cậu rời khỏi khung trò chuyện và nhìn lướt qua phía trên.

Cái tên “Đồ nhát gan” hay nói chuyện kia, vẫn không có động tĩnh như cũ.



Đã ba ngày nay tan học Lâm Chiết Hạ không về cùng Trì Diệu, cô luôn tìm đủ cớ khác nhau.

Ăn đồ ngọt, bồi dưỡng tình cảm với bạn bè, rồi đã lâu không đến bệnh viện nên phải đi thăm bác gái của cô trong bệnh viện với Trần Lâm.

Đến ngày thứ tư, cô đứng ở cửa lớp 11-1, khi Trì Diệu hỏi cô “Hôm nay còn có lý do gì nữa?”, Cô nghẹn nửa ngày mới thốt ra một câu: “Hôm nay trước khi ra khỏi cửa tôi đã gặp một thầy bói. ”

“?”

“Thầy bói nói hôm nay tôi nhất định phải về nhà một mình.”

“Nếu như hai người đi cùng nhau, ” Lâm Chiết Hạ chậm rãi tiếp tục, “…Sẽ có tai họa đổ máu.”

Trì Diệu đeo ba lô một bên vai, dựa vào cửa sau lớp học, nghe vậy, đuôi lông mày khẽ nhíu lại: “Thầy bói ở đâu ra vậy.”

Lâm Chiết Hạ: “Buổi sáng, ở tiểu khu ven đường.”

Chậm rãi lạnh lùng “Ồ” một tiếng: “Tại sao tôi không nhìn thấy.”

Lâm Chiết Hạ thăm dò nói: “Mắt của cậu không tốt, hơn nữa có thể ông ấy và tôi tương đối có duyên.”

Lúc này Trì Diệu lười nói nhảm với cô, trực tiếp túm lấy cặp sách của cô kéo theo đi về phía trước: “Được, vậy thử xem hôm nay cậu có gặp tai họa gì hay không.”

Lâm Chiết Hạ: “…”

Do bị chậm trễ một lúc, khi hai người quẹt thẻ lên xe, trong xe đã chật ních người.

Lâm Chiết Hạ chen vào, tìm một chỗ trống để đứng, tay vịn vào lưng ghế hành khách phía trước.

Trì Diệu đứng sau lưng cô, đưa tay chạm đến vòng kéo trên đỉnh.

Hai người đứng rất gần, Lâm Chiết Hạ không cần quay đầu lại cũng vẫn có thể cảm giác phía sau tựa hồ có một bóng dáng vô hình bao phủ xuống, giúp cô ngăn cách với những người chung quanh.

Cô cúi đầu và cố gắng phớt lờ.

Chỉ là bởi vì trên xe có quá nhiều người, cho nên mới phải dựa vào tương đối gần.

Chỉ vì quá đông đúc….

Trong lòng cô lặng lẽ tự nhủ một lần, thật vất vả mới làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, chợt người phía sau lại khẽ động…Thiếu niên cúi đầu muốn nói chuyện với cô.

Từ góc độ của người khác mà nói, tư thế của cô và Trì Diệu rất thân mật.

Thiếu niên mặc đồng phục học sinh đeo balo, cúi đầu ghé vào bên tai cô, động tác này kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Mái tóc phủ trước trán cậu buông xuống, sườn mặt lạnh lùng, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng xương quai xanh, nhìn qua trông thật cao ngạo ngông nghênh, động tác này vô tình đã hạ thấp tư thái.

“Lâm Chiết Hạ.”

Trì Diệu hiếm khi gọi tên đầy đủ của cô, khi nói chuyện, hơi thở rất nhẹ phả lên cổ cô, vừa tê vừa ngứa.

Lâm Chiết Hạ cứng đờ.

Sau đó, bên cổ ngứa ngáy một chút, giọng nói phía sau tiếp tục nói: “…Cậu đang trốn cái gì vậy?”

Lâm Chiết Hạ giả vờ nghe không hiểu, cô nắm chặt lấy sau lưng ghế siết chặt: “Trốn cái gì là cái gì?”

Trì Diệu cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm: “Trốn tôi.”

“……”

Trì Diệu lại nói rõ ràng hơn một chút:”Mấy ngày nay cậu đều đang trốn tránh tôi. Cậu nghĩ tôi không thấy sao?”

“Còn nữa, tin nhắn cũng không trả lời.”

Trì Diệu nói, “Trước kia cậu nói nhiều tới mức tôi muốn cho vào vào danh sách đen, bây giờ lại giống như một người câm.”

Lâm Chiết Hạ không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể thốt lên: “…Tôi không có.”

Nhưng câu “Tôi không có” này ít nhiều có vẻ hơi bất lực.

Trước kia một ngày cô có thể cùng Trì Diệu nói chuyện nhảm nhí cả ngày, bất kể là có chuyện hay không đều có thể đi chọc cậu.Thỉnh thoảng thấy trên mạng có một trò đùa rất cũ, cũng phải nói lại cho Trì Diệu một lần nữa.

Cho nên mấy ngày nay, sau khi hạn chế trò chuyện, bản thân cô cũng không quen. Cô phát hiện ra rất nhiều lời bỗng nhiên không có chỗ để nói, nói đúng hơn, cô vốn không có nhiều chuyện muốn nói như vậy, chỉ là bởi vì đó là Trì Diệu, cho nên cô mới trở nên nhiều lời.

Lâm Chiết Hạ chột dạ nhìn chằm chằm ra khung cảnh đường phố lắc lư ngoài cửa sổ xe.

Điều cô lo lắng nhất đã xảy ra.

Cô cảm thấy mình bây giờ như thể đang nhấc một tảng đá đi rồi không may để nó đập vào chân mình.

Cô và Trì Diệu thật sự quá thân thiết, quen thuộc đến mức một người tự cho mình là đúng rồi cố gắng xa cách sẽ lập tức bị nhìn thấu.

“Được rồi,” Lâm Chiết Hạ cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân mình, rất hào phóng thở dài một hơi, “Chuyện tới nước này, tôi cũng chỉ có thể nói cho cậu biết.”

“Vốn dĩ…tôi muốn yên lặng tự mình tiêu hóa phần áp lực này. Haizzz, không nghĩ rằng cậu lại quan tâm đến tôi như thế, tôi nói thật vậy, gần đây áp lực học tập của tôi khá lớn.”

“……”

Hơi thở ở phía sau cổ biến mất.

Trì Diệu bắt đầu trầm mặc.

“Áp lực thi đại học đã đè ép tôi, khiến tôi không thở nổi, tôi rất muốn ở một mình để suy ngẫm.”

“……”

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ liên tục thay đổi.

Lâm Chiết Hạ vừa nói, vừa ở trong lòng bổ sung những lời vừa rồi chưa nghĩ hết: Cũng may cô ở cùng Trì Diệu đã lâu, quá quen thuộc, quen thuộc đến mức cô biết mình nên có phản ứng gì để có thể xua tan nghi ngờ của cậu.

“Hơn nữa cậu còn vừa nói muốn cho tôi vào danh sách đen kia kìa, vậy mà còn không cho phép tôi thỉnh thoảng ra vẻ một chút sao.” Lâm Chiết Hạ nói được mấy lời đến chính bản thân mình còn tin, cô căm phẫn, “Vậy mà cậu muốn cho tôi vào danh sách đen…Cậu thật quá đáng.”

“……”

- -----oOo------