Trong phòng nhỏ oi bức giống như nấu nước sôi, từng tia nắng ngoài cửa sổ chiếu vào.
Cô ngồi thẳng trước bàn học, mồ hôi ướt đẫm từng giọt chảy xuống.
Cô cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề nói: “Con đồng ý dọn ra ngoài ở.”
“Dao Dao.”
Vẻ mặt bố Chu kinh ngạc, sửng sốt một lát.
Chắc là không ngờ rằng cô chủ động nhắc đến chuyện này.
Hết nửa ngày, ông mới nghiêng đầu sang, không muốn nhìn vào mắt cô, thấp giọng nói: “Con để cho bố suy nghĩ, có lẽ còn có cách khác tốt hơn.”
Đương nhiên Chu Thanh Dao không tin mấy loại chuyện ma quỷ này.
Có lẽ ông muốn chứng minh huyết thống thân tình với cô mà thấy khó xử, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào lay chuyển được vợ hiện tại của mình.
Dù sao ở trước mặt, Lý Tuệ và ông mới là người một nhà.
Bọn họ còn có chung với nhau một đứa nhỏ, Chu Thanh Tiện.
Mà cô, nhiều nhất cũng chỉ là người thừa bên cạnh mà thôi.
“Bố, con có thể hiểu nỗi khổ của bố, cũng xin bố có thể hiểu con.”
Bố Chu thong thả ngẩng đầu, nhìn lại ánh mắt kiên định của cô.
“Con có thể dọn ra ngoài, nhưng có điều kiện mong hai người có thể làm được.”
Ông nhẹ giọng thở dài, “Con nói đi.”
“Đầu tiên, phòng thuê ở đâu là con phải tự mình chọn; thứ hai, học bổng của con, con muốn lấy một nửa, dùng với bất kỳ chuyện gì. Thứ ba, mỗi ngày đúng giờ con sẽ gửi tin nhắn báo bình an cho bố, cho nên, hy vọng mọi người đừng quấy rầy vào cuộc sống của con.”
Bố Chu nghe thế thì sắc mặt dần nghiêm túc hơn, mạnh mẽ đứng dậy, “Dao Dao, con như thế bố không để…”
“Con có thể tự chăm sóc tốt cho mình, bố yên tâm.”
Chu Thanh Dao mặt không đổi sắc, thản nhiên nói, “Nhiều năm như thế, không phải con vẫn ổn hay sao?”
Bố Chu đối với những thua thiệt của cô, nghe thấy cô nói thế ông càng khó chịu hơn, nhớ đến mấy năm nay ông đã làm người bố vô trách nhiệm ra sao, một câu nặng lời cũng chẳng thể nói ra được.
Một ly nước, sao có thể cùng bưng cho bằng phẳng không ngã được.
Ngay cả những ân huệ dính đến ông cũng không làm được, sao có thể bác bỏ, yêu thương cô được?
Nói chuyện thế này, cũng chẳng sai biệt lắm.
Chu Thanh Dao đưa ra ba điều kiện, bố Chu đều đáp ứng.
Trước khi ra ngoài, ông hỏi cô có muốn mua di động hay không, có cái về sau tiện liên lạc.
Chu Thanh Dao bình tĩnh lấy từ trong bóp tiền cũ nát ra một di động cũ.
“Con có.”
“Mua khi nào thế?”
“Được một thời gian rồi, di động tự con mua.”
Hô hấp bố Chu run lên, hổ thẹn cúi đầu.
Cô tự mình trải qua mọi thứ, cho dù là học tập hay cuộc sống, cũng không muốn chủ động chia sẻ với ông, ông cũng không làm nhiều chuyện cho cô, có nhiều lúc đều là hỏi cho có lệ, một chút quan tâm cũng không có.
Người làm bố như ông, thật sự quá thất bại.
-
Mấy ngày sau, ngồi trên bàn ăn cơm tối.
Lý Tuệ nghe nói Chu Thanh Dao đồng ý dọn đi, nên thái độ của bà ta mấy ngày nay quả thật đã biến đổi 180 độ.
Trước sau là hai người hoàn toàn khác nhau, Chu Thanh Dao thấy thầm cười lạnh.
Cơm xong, Chu Thanh Dao nói muốn cùng bạn học đi chơi hai ngày một đêm ở ngoài.
Bố Chu im lặng một lát, thử hỏi xem bạn đi cùng là ai, Chu Thanh Dao không đổi sắc nói Hồ Mộng.
Bố Chu nhíu mày lo lắng, còn muốn nói nhiều hơn hai câu, kết quả Lý Tuệ âm dương quái khí đột nhiên nói giúp cô.
“Dao Dao có chừng mực, không cần phải lo cho con bé nhiều đâu, con gái lớn biết thế nào là tự chăm sóc mình.”
“Mẹ ơi, con cũng muốn đi chơi.” Chu Thanh Tiện ở bên cạnh nhỏ tiếng xen vào.
Lý Tuệ trừng mắt nhìn cậu, “Chơi chơi chơi, chỉ biết có chơi, thằng nhãi ranh như con chẳng có chút tiền đồ nào.”
Cậu nhóc còn nhỏ bị la một chút đã thấy tức giận, lạch bạch chạy về phòng lại bị Lý Tuệ nắm lại đập cho một trận, trong phòng lại vang lên tiếng khóc la quen thuộc.
Bố Chu cũng không dài dòng nữa, nhìn Chu Thanh Dao, “Con tới nơi, nhớ gửi tin nhắn cho bố.”
Chu Thanh Dao gật đầu, “Vâng.”
Qua một lát nữa, đột nhiên bố Chu nhớ đến cái gì đấy, buông đũa xuống xoay người về phòng, khi trở về, đã lấy ra bốn tờ ông Mao mới tinh để trước mặt cô.
Chu Thanh Dao không nói gì, Lý Tuệ nhịn không được ở bên cạnh lải nhải nói, “Chỉ là một đêm thôi mà, cũng không cần phải nhiều tiền như thế…”
“Cảm ơn bố!”
Cô nhanh chóng nhận lấy tiền, cũng không để ý đến sắc mặt đang nhăn nhó khó coi của người phụ nữ kia, chẳng quay đầu lại đi về phòng mình.
Ý Chu Thanh Dao nghĩ rất đơn giản lại chân thật.
Trên đường đi đi về về, cô dựa vào đâu để bản thân mình chịu thiệt để cho người khác được thoải mái chứ?
Lý Tuệ phía sau thở hổn hển mặt biến sắc, “Anh xem thái độ của nó kìa!”
“Được rồi!”
Bố Chu tức giận rống lên, bà sợ đến mức ngẩng người im lặng.
Mấy ngày nay đầu ông đã bị làm cho phình to ra rồi, sớm đã muốn phát hỏa, nhưng người phụ nữ này chẳng những không an phận, còn không muốn buông tha cho chuyện này.
“Sau này chuyện của Dao Dao em ít nói thôi, quản tốt con của em đi!”
---
Ngày xuất phát, Chu Thanh Dao đã dậy từ rất sớm.
Nhưng mà hai ngày một đêm, đồ mang theo cũng không nhiều lắm, nhưng cô vẫn có chút lo lắng, tự mang cho mình bộ đồ nội y gợi cảm nhất bỏ vào trong túi xách.
Tưởng tượng đến đêm nay… a…
Cô xấu hổ nhảy nhảy trong phòng, đáy mắt hình trăng khuyết trong suốt như nước, không giấu được ý kích động.
Tám giờ sáng.
Chu Thanh Dao nhảy từng bước nhỏ đến tìm Trình Tiêu, mới đi đến đầu ngõ, cô liếc mắt đã nhìn thấy nam sinh đang hút thuốc dưới tàng cây.
Ánh sáng chói mắt xuyên qua từng tầng mây mỏng, qua từng lớp lá cây, chiếu xuống trên người anh, từng vòng tròn tròn mờ nhạt trôi nổi khắp nơi.
Cô gái nhỏ mặc một bộ áo đầm màu vàng nhạt, làn váy rất dài, nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân, đeo một cái thắt lưng cùng màu, vai nho nhỏ, cánh tay nhỏ gầy.
Cô thở hổn hển chạy đến, trên đầu có đội một chiếc nón lá chạy như bay đến, Trình Tiêu đưa tay đè lại, hơi hơi hạ thấp cành nón sau đó nửa khuôn mặt cô dần mất hẳn.
Chu Thanh Dao khoa tay múa chân vui vẻ muốn chạm vào anh, kết quả thân thể cách quá xa nên chỉ sờ vào hư vô.
“… Trình Tiêu!”
Giọng nghe thấy nóng nảy rồi.
Anh xoay người nhìn ánh mắt xinh đẹp đang ẩn giấu dưới vành nón kia, đôi mắt tối đen đang phát sáng, trong sáng và thanh khiết.
“Nói cùng với người nhà em rồi?”
“Ừm.” Cô dùng sức gật đầu.
Trình Tiêu ném điếu thuốc đi, nắm lấy tay cô, “Đi thôi, đưa em ra ngoài chơi.”
Từ chỗ này đến Minh Sơn cũng phải đi xe hơn ba tiếng.
Nhiệt độ lại rất cao, anh lại lo lắng về vấn đề an toàn nên Trình Tiêu quyết định từ bỏ đi xe máy trên đường phố nóng bức này, đưa cô đến trạm xe lớn phía Nam để gọi xe.
Nghỉ hè nên có nhiều người đưa con mình ra ngoài chơi, xe buýt cũng không còn chỗ ngồi, tiếng con nít líu ríu nói chuyện thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng khóc la.
Chu Thanh Dao chưa từng ngồi xe đường dài, càng không biết mình còn có tật xấu là say xe.
Đặc biệt là khi điều hòa trên xe buýt thổi vô cùng lớn thế này, mùi trong xe khó nói thành lời, vô cùng giống với mùi đồ ăn đã hư thối mấy năm.
Xe chạy được nửa đường, cô đã vinh hạnh mà nôn được hai đợt, khi dừng ở trạm chờ trên cao tốc, cô lại không ngừng chạy đến nhà vệ sinh công cộng ói thêm lần nữa.
Từ nhà vệ sinh đi ra, cả người cô hệt như mất nước.
Trình Tiêu đau lòng chịu không được, nhìn thấy cô gái nhỏ mềm yếu, vẻ mặt tái đi, cảm giác bất lực nghiêm trọng ập tới như con thú dữ kéo đến, khiến lòng ngực anh càng thêm khó chịu.
“Còn khó chịu sao?”
Trong mắt anh đều là sự lo lắng dành cho cô.
Chu Thanh Dao hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười cười, “Tốt hơn rồi.”
Trình Tiêu im lặng nhìn cô vài giây, thấp giọng nói, “Dao Dao, không cần nói dối với anh.”
Cô gái nhỏ ít khi nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng này của anh, lòng cũng run lên, thật sự bị anh dọa sợ rồi, đi lên ôm lấy eo anh, giọng nói mềm hẳn đi, “Chóng mặt lắm…”
Trình Tiêu thấy cô nói thật nên nhanh chóng thu hồi vẻ mặt nghiêm túc của mình, như trấn an mà sờ đầu cô, “Anh không biết em say xe, nên không chuẩn bị thuốc say xe trước, xin lỗi em.”
“… Thật ra em cũng không biết em còn có tật xấu này.”
Giọng cô nho nhỏ, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, cong môi cười, “Người không biết không có tội.”
Anh nhìn cánh môi trắng bệch của cô, cùng với ánh mắt bị ói đến hồng lên, đã như thế rồi mà cô gái này còn có thể trêu chọc anh nữa, Trình Tiêu cũng không biết nên nói gì với cô mới được.
“Chỗ này có chỗ bán thuốc bắc, em về xe nghỉ ngơi trước đi, anh đi hỏi những người khác một chút, nói không chừng có người mang theo thuốc say xe.”
Chu Thanh Dao không muốn tách khỏi anh dù chỉ một giây, nhưng vừa khéo là cơ thể đang mệt mỏi, không tình nguyện bị anh dẫn vào ngồi.
Anh hỏi những người trong xe trước nhìn dáng vẻ ăn nói khép nép kia của anh làm lòng cô cảm thấy ê ẩm, hỏi một vòng không ai có, anh nhanh chóng xuống xe, chạy đến chỗ các tài xế ăn cơm rồi chạy sang các xe khác.
Cách một lớp cửa kính xe, cô nhìn thấy dáng vẻ cao lớn của anh không ngừng xuyên qua vô số chiếc xe buýt, vẻ mặt lo lắng khẩn trương, vẻ mặt nhìn không giống say xe, càng như người có bệnh chữa không được hơn.
Trời rất nóng, anh phơi nắng mồ hôi ứa ra, nhiều đến mức ướt cả lưng.
Trước khi lái xe trở về, cuối cùng anh cũng trở lại trên xe.
“Uống thuốc trước đã.”
Hai viên thuốc màu trắng ở trong tay cô, anh xoay người lấy nước, trên trán vẫn còn mồ hôi, qua loa lau sơ đi, Chu Thanh Dao nhìn mà đau lòng, đưa tay lau mồ hôi trên mặt anh.
“Nóng không?”
Trình Tiêu cười nhẹ, “Tìm được rồi, không nóng.”
“Mau uống thuốc, ngoan.”
Anh để cô uống thuốc xong, lại ép cô uống thêm mấy ngụm nước.
Xe buýt lại lần nữa hướng về đường cao tốc.
Không biết là tác dụng của thuốc hay là vấn đề tâm lý, nhưng cơn buồn nôn mãnh liệt đã biến mất không ít, tuy vẫn còn khó chịu, nhưng không giống như sống dở chết dở khi nãy.
“Cảm thấy thế nào?” Trình Tiêu nghiêng đầu, cẩn thận hỏi.
“Tốt hơn nhiều rồi.”
Anh thấy trên mặt cô có chút huyết sắc, nên cuối cùng trái tim đang treo lên cũng rơi xuống.
Chu Thanh Dao khẽ tựa vào vai anh, anh đưa tay ôm lấy cô để cho cô dựa sát vào người anh hơn.
“Dao Dao.”
Giọng anh rất thấp, gằn từng tiếng hứa hẹn với cô, “Chờ khi anh trưởng thành, điều đầu tiên sẽ thi lấy bằng lái, cố gắng mua chiếc xe, em muốn đi đâu cũng được, từ từ lái xe đi, em sẽ không khó chịu nữa.”
Trình Tiêu tự trách mình, cô nhắm mắt lại đều có thể cảm nhận được.
“Say xe là bệnh, uống thuốc là được rồi, không có gì đáng lo đâu.”
Cô cọ cọ vào cổ anh, cười nhẹ, “Anh đừng xem thường cái xe buýt cũ kỹ này, thật ra cũng rất tốt, cũng giống như ngồi thuyền, có ý tứ.”
Trình Tiêu rũ mắt, cười khổ, “Sao cái nào cũng phải chịu khổ thế?”
“Anh đừng xem em là búp bê thủy tinh chứ, em là kim cương sắt thép vô địch đấy.”
Chu Thanh Dao ngẩng đầu nhìn anh, tươi cười ấm áp, “Có anh, em thấy khổ cũng vui.”
Anh mím môi dưới, không trả lời, phút chốc cánh tay càng chặt hơn, dùng sức ôm lấy cô.
“Ngủ đi, đến rồi anh gọi em.”
“Vâng.”
Cô nhẹ giọng trả lời anh, lại nhịn không được mổ lên cằm của anh, rồi vùi đầu vào lòng anh.
“Trình Tiêu.”
“Hả?”
Chu Thanh Dao cảm nhận được độ nóng trong cơ thể của anh, từ từ lấp đầy một nửa trái tim đang rỗng tuếch của cô.