Dưới Mái Ngói Đơn Sơ

Chương 5



Edit: Qin Zồ | Biên tập: Nghilevo

Năm ngày sau, tuyết lớn vẫn rơi không ngừng.

Tân Lộ dẫn một ông lão râu tóc bạc phơ vào phủ đô hộ.

Đây là thầy giáo mới được đặc biệt mời tới để dạy thế tử Lý Nghiên.

Lúc đi qua hành lang chỉ có thể thấy cảnh tượng bận rộn trong phủ: tôi tớ trồng hoa mới ở ngoài vườn, quét tước đình viện, các tỳ nữ thì đang giúp nhau giăng rèm hạt chắn gió dưới mái hiên. Người người qua lại như thoi, chân không chạm đất, yên lặng làm tròn bổn phận.

Chẳng bao lâu sau thì đến phòng học đã chuẩn bị sẵn ở chái Tây.

Ông lão này là ẩn sĩ nổi tiếng ở phủ Hãn Hải. Lão vốn nghe nhiều hiểu rộng, nhưng khi thấy trong phòng bày giấy Lạc Dương, mực Huy Châu, chặn giấy đá Thái Hồ loại tốt, vật gì trong phòng cũng đều là hàng hảo hạng, không có ý khinh nhờn thì không kìm được vuốt râu, thầm xúc động.

Không hổ là phủ Đại đô hộ làm chủ một phương.

Bỗng ông ta hỏi: Vì sao lúc gửi bái thiếp thì lấy tên là Huyện chủ Thanh Lưu, nhưng lại mời ông đến phủ Đại đô hộ dạy học?

Tân Lộ đã nhìn ra được vẻ kính nể trên mặt ông ta, thế là cười nói: phủ Đại đô hộ được như bây giờ là nhờ huyện chủ nhà họ quản lý.

Nếu không nhờ thế thì chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, nơi này há có thể thay đổi được như thế?

Chỉ có như vậy mới xứng với danh hiệu phủ Đại đô hộ An Bắc.

Tân Lộ nghĩ đến việc gia chủ làm trong mấy ngày qua đã khiến nô bộc trong phủ tâm phục khẩu phục, không khỏi đắc ý.

***

Lý Nghiên đã bắt đầu đi học.

Không có cậu xúm xít bên cạnh, Tê Trì cũng rảnh rỗi nhiều hơn, thế là bắt đầu ghi chép chi phí sửa sang phủ đô hộ.

Với nàng mà nói thì đây là chuyện không gì vui vẻ thoải mái hơn.

Thu Sương nâng lư hương đến cho nàng, thấy nàng viết rất nhanh, tất cả đều là sổ sách chi ra chứ không có thu vào, không khỏi nói: “Ai mà ngờ được chuyện đầu tiên gia chủ làm khi đến đây lại là tiêu tiền.”

Tê Trì cũng chẳng ngờ, cứ tưởng phủ đô hộ An Bắc tay nắm trọng binh oai hùng một phương hoành tráng thế nào, hóa ra bên trong lại như vầy đây.

Nàng cười: “Kiếm tiền là để tiêu, không tiêu thì ta còn kiếm làm gì?”

Hiện tại vẫn chưa rõ nguyên nhân nên nói gì cũng còn quá sớm.

Huống hồ nàng còn dẫn theo rất nhiều người đến ở, thế thì thu xếp ổn thoả chút không phải cũng để bản thân thoải mái sao?

Thu Sương nghe vậy thì tính tới tính lui, đảo mắt, nghĩ bụng: cũng đúng, đợi tới khi Đại đô hộ về thấy, kiểu gì cũng cảm động tới chảy nước mắt, đến lúc đó chắc chắn sẽ cưng chiều gia chủ hết mực, thế thì tiêu tiền cũng đáng rồi.

Vừa xong việc không lâu thì Lý Nghiên đã về.

Hôm nay chỉ làm lễ ra mắt thầy chứ chưa dạy học.

Tân Lộ theo cậu đi vào cửa, tươi cười nói với Tê Trì: “Thầy giáo khen thế tử là mầm non tốt, không phải dạng ăn chơi trác táng, chắc chắn sẽ thành tài.”

Lý Nghiên được khen thì xấu hổ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, rúc vào bên chân Tê Trì.

Tê Trì thuận tay xoa đầu cậu: “Như vậy mới không phí công cô dẫn cháu đến đây, ngoan ngoãn học tập chăm chỉ, rồi sẽ có ngày khiến những kẻ coi thường cháu không bằng được mình.”

Lý Nghiên lập tức nghĩ đến đám người Ung Vương thế tử, chớp chớp mắt nhìn nàng: “Thì ra cô có dụng ý này?”

“Dĩ nhiên rồi, đừng có quên đấy, cháu còn phải kế tục tước vị Quang vương.”

Lúc này Lý Nghiên mới hiểu nỗi khổ tâm vất vả của cô, lại nghĩ đến phụ vương mất sớm khi ở độ tráng niên, chóp mũi cay cay, vùng dậy từ trong vòng ôm của nàng, dõng dạc: “Cháu xin nghe lời dạy bảo, bây giờ xin phép được về phòng ạ.”

“Làm gì vậy?”

“Ôn bài ạ.”

Tê Trì bật cười: “Sao mới nói một mà đã làm mười rồi.”

Lý Nghiên càng thêm xấu hổ, chạy bước nhỏ ra ngoài.

Tê Trì thôi cười, mỗi lần nhớ tới ca ca là chuyện cũ lại kéo đến, đau đớn trong lòng.

Từ Quang Châu nắng ấm chan hòa đến đất Bắc gió rét lạnh căm, nếu ca ca ở dưới suối vàng có biết, liệu có cảm thấy nàng làm đúng không.

Tân Lộ thấy nàng u sầu, quầng mắt thâm xanh, đoán là do mấy ngày qua bận rộn chuyện trong phủ nên ngủ nghỉ không đủ giấc, thế là đến bên sạp buông rèm xuống, nói: “Gia chủ chợp mắt một lát đi ạ, từ lúc lên đường cho đến trong phủ, người chưa được ngủ ngon một giấc nào cả.”

Tê Trì gật đầu, lúc đi đến bên sạp thì vẫy tay gọi Thu Sương: “Lấy sổ sách vừa đưa đến cho ta, nếu không ngủ được thì còn có thể lật xem.”

Thu Sương vừa tìm trong tráp vừa trêu: “Gia chủ là muốn xem mình kinh doanh lời lãi bao nhiêu để tự mua vui đấy ạ.”

Nàng nhướn mày: “Đúng vậy đấy.”

Tân Lộ và Thu Sương nghe thế thì phì cười.

Nghe các nàng cười, tâm trạng của Tê Trì trở nên tốt hơn, mà xưa nay nàng cũng không phải người hay chìm đắm trong sầu bi.

***

Người đã lui ra, lửa than trong phòng cháy đượm đem lại cảm giác thoải mái dễ chịu.

Tê Trì nằm trên sạp, xem sổ sách được hơn nửa thì thấm mệt. Nàng trở mình, nhét cuốn sổ vào dưới gối rồi khép mắt lại.

Trong mơ màng, nàng chợt nhớ đến một chuyện: người đàn ông kia đến giờ vẫn chưa về.

Rồi nàng dần ngủ thiếp đi.

Không biết là ở trong mơ hay trong hiện thực, nàng nghe được một tiếng *đinh* rất khẽ như tiếng cởi móc vàng trên thắt lưng, sau đó là một loạt âm thanh sột soạt khe khẽ vang lên.

Tiếp đến là âm thanh nặng nề như có thứ gì đó rơi xuống.

Tê Trì hé mắt, nàng vẫn đang ngái ngủ, đoán không phải Tân Lộ thì cũng là Thu Sương, từ bao giờ mà các nàng lại vụng về thế.

Nhưng chỉ trong tích tắc, nàng đã mở bừng mắt.

Vì người bên cạnh nàng khó có thể hành động như vậy.

Nàng giơ tay vén rèm, chân chậm rãi hạ xuống đất.

Trên sàn trải thảm nhung Tây Vực nên dù đi chân trần cũng không thấy lạnh.

Nàng đứng dậy khỏi sạp, khẽ khàng đi mấy bước, chợt thấy trên sàn có vết nước.

Ánh mắt nương theo vết nước nhỏ giọt nhìn sang thì thấy trên án vắt một chiếc đai lưng rộng bằng một ngón, tới trước nữa là giường.

Dưới mép giường cũng có vũng nước.

Tê Trì nhẹ nhàng tiến lại gần thì thấy có người đang nằm trên giường, đôi ủng Hồ trên chân vẫn chưa tháo xuống, tuyết đọng trên ủng hóa thành nước, nhỏ giọt xuống sàn.

Rồi tầm mắt nàng rơi lên mặt chàng.

Nào ngờ chàng đột nhiên mở mắt làm Tê Trì giật mình, theo bản năng quay đầu bỏ chạy.

Bỗng chàng nhổm dậy, vươn tay kéo nàng về, một tay che kín miệng nàng.

“Đừng hét.” Âm thanh trầm khàn vang lên bên tai: “Là ta.”

Tê Trì ngã ngồi xuống trước người chàng, ngón tay đặt sát bội kiếm của chàng, chính là thanh kiếm mà nàng đã thấy lần trước.

Bàn tay người đàn ông đang ép chặt môi nàng chai sần, vương hơi lạnh của gió tuyết.

Nàng cũng không định hét bởi đã sớm đoán được là chàng.

Bởi ngoài nam chủ nhân ra thì chẳng ai có đủ tư cách đi thẳng vào phòng trong thế này cả.

Nàng dùng ngón tay gõ nhẹ lên mu bàn tay chàng.

Bàn tay nọ giảm lực rồi hạ xuống.

Tê Trì xoa nhẹ hai cánh môi vừa bị chàng ép chặt, không ngoảnh đầu nhìn.

Vì ban nãy giật mình nên tim vẫn còn đập nhanh, nàng cố gắng ép mình bình tĩnh, nghĩ đến tình cảnh trước mắt: vợ chồng gặp lại thì câu đầu tiên nên nói là gì đây?

“Gia chủ!” Chợt cửa bị đẩy ra, Tân Lộ chạy vào, nhưng vừa thấy cảnh trong phòng thì ngẩn người, đến khi phản ứng lại mới vội vã cúi đầu lui ra.

Gia chủ được người ta ôm lấy ngồi trên giường, dù là kẻ ngốc cũng biết rõ người kia là ai.

Ngoài cửa vang lên giọng của La Tiểu Nghĩa: “Lỗi của ta lỗi của ta, là ta lỗ mãng làm kinh động đến các vị tỷ tỷ.”

Tê Trì nghe thấy bên ngoài còn có người thì đứng dậy, vuốt tóc mai rồi gọi Tân Lộ vào.

Tân Lộ lại đẩy cửa đi vào, vừa đi đến gần vừa cúi thấp đầu. Nàng ta kéo ghế tựa tới, cầm lấy áo khoác choàng thêm cho nàng, vừa hầu nàng ngồi xuống vừa ghé sát thuật lại sự việc với nàng.

Thì ra ban nãy Thu Sương đi qua một căn phòng, phát hiện cửa mở nên mới đi vào, chẳng ngờ lại thấy La Tiểu Nghĩa đang nằm thẳng cẳng, không biết là ngủ hay hôn mê nên mới hoảng hốt.

Tân Lộ cuống lên chạy đến báo với Tê Trì, nào ngờ ở đây cũng có người…

Đến lúc này, Tê Trì mới lại nhìn về phía người đàn ông trên giường.

Phục Đình cũng đang nhìn nàng.

Trên người chàng là hai lớp quân phục dày, cổ áo bằng da hồ bẻ ngược, đáng nhẽ áo phải dính sát người nhưng vì thắt lưng đã cởi nên bung ra, nom có vẻ luộm thuộm.

Phục Đình chỉ ngồi đó thôi mà Tê Trì vẫn cảm nhận được thân hình cao to của chàng.

Nàng cụp mắt, một chốc sau lại ngước lên nhìn.

Chàng vẫn nhìn nàng chăm chú, sự mệt mỏi giăng đầy trong mắt.

Nhìn mặt chàng, bất chợt nàng nhớ tới một chuyện cũ.

Ngày đó trước khi thành thân, Quang vương từng lén phái người đến đất Bắc nghe ngóng tướng mạo của Đại đô hộ.

Người kia quay về bẩm báo: dù Đại đô hộ xuất thân hàn vi, song dáng vẻ oai hùng, hơn xa vương công quý tộc.

Lúc ấy Tê Trì đã hỏi ca ca: nghe ngóng chuyện này làm gì? Thiên gia đã ghép đôi, dù trông y có khó coi tới mấy thì có thể thoái hôn được sao?

Ca ca nàng bảo: không nghe ngóng thì không yên tâm, ngộ nhỡ tướng mạo xấu xí thì làm sao xứng với nhan sắc của muội được.

Dòng suy nghĩ miên man trôi xa, nàng hoàn hồn, nghe thấy giọng của La Tiểu Nghĩa đã đến gần cửa ——  

“Đã làm phiền huyện chủ tẩu tẩu rồi, mạt tướng đi theo Đại đô hộ mới về, đã mấy ngày mấy đêm chưa chợp mắt nên thật sự rất mệt, thấy có phòng trống nên mới vào đánh một giấc, là thuộc hạ không có quy củ, xin đừng trách thuộc hạ.”

Tê Trì biết trước đây trong phủ không có người ở, chắc hắn tuỳ ý quen rồi nên cũng không để bụng, chỉ nói: “Không sao.”

“Tẩu tẩu đúng là tốt bụng, khoan hồng độ lượng!” La Tiểu Nghĩa mồm mép nịnh nọt xong thì ló nửa cái mặt vào, sửng sốt hỏi: “Tam ca, từ khi nào trong phòng huynh lại ấm áp vậy?”

Phục Đình nghe thế mới nhận ra.

Chàng bôn ba mấy hôm liền, truy đuổi mấy tên mật thám Đột Quyết đến tận biên giới, nếu không phải có con ngựa chết vì mệt, không thể đi thêm nữa thì e là bây giờ bọn họ vẫn đang ở bên ngoài.

Vừa về tới nhà thì ngủ mất biết, lúc này mới để ý thấy đúng là trong phòng ấm áp như mùa xuân, hèn gì ban nãy vừa ngả đầu xuống gối là ngủ ngay.

Chàng đánh mắt, nhìn kỹ mọi vật trong phòng.

Lúc mới tỉnh còn tưởng trong phòng chỉ có thêm một người con gái, giờ mới nhận ra không chỉ mỗi vậy.

Giấy dán cửa mới cóong, chân đèn đặt quanh các góc phòng, bình phong cũng được vẽ trang trí lại, thêm hơn mười dụng cụ lớn có nhỏ có, chậu than lư hương, mành la rèm lụa, toàn là những thứ trước kia không có.

Nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên tấm thảm trải sàn, rồi chàng nhìn lên cô gái đang ngồi.

Vạt áo chợt động, đôi chân trần của Tê Trì khẽ động đậy, một sắc trắng thoáng vụt qua trước mắt chàng.

“Là nàng sắp xếp à?” Chàng hỏi.

Tê Trì liếc nhìn ra cửa, La Tiểu Nghĩa thò đầu vào, xem chừng cũng tò mò chuyện này.

Nàng gật đầu: “Đúng thế.”

Rành rành ra đấy, không phải nàng chẳng lẽ là người khác sao.

Phục Đình nhìn nàng, ấn đường chau lại rồi giãn ra.

Tê Trì thấy thế thì nhủ thầm, chẳng lẽ không thích nàng tự tiện bố trí?

Chợt nghe thấy chàng gọi một tiếng Tiểu Nghĩa.

La Tiểu Nghĩa hiểu ý, đứng ở cửa tiếp lời: “Huyện chủ tẩu tẩu đã tiêu bao nhiêu thì cứ bảo thị nữ của tẩu nói cho thuộc hạ biết, chốc nữa Đại đô hộ sẽ trả đủ số tiền.”

Nói vậy chứ xót ruột thật đó.

Tôn thất quý nữ toàn người kiêu ngạo, chỉ mới tới mà đã phô trương lãng phí như vậy.

Tam ca hắn đang bị thương, không nói nhiều được nên mới bảo hắn nói thay. Nói thì mạnh mồm vậy chứ bảo lấy tiền thì biết đi đâu mà lấy đây!

Song dù nói vậy, lửa than cháy vẫn ấm áp quá, đã mấy năm rồi mới cảm nhận được hơi nóng ở cái nơi trời đông giá buốt căm căm này.

Hắn bất giác dịch vào trong cửa.

Bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ, hắn không khỏi nhìn sang.

Ra là Tê Trì, nàng bật cười vì không kìm được.

Chẳng ngờ người đàn ông này lại có khí phách đến thế.

“Chàng cũng đưa không ít đồ về Quang Châu trong dịp lễ tết ngày trước mà. Không ngờ ở phủ Đại đô hộ lại ra nông nỗi như vậy, bây giờ đổi thành thiếp bài trí vài thứ đồ ở chỗ chàng, như vậy thì có gì không được?”

Nàng nói câu này nghe rất thành khẩn.

Tuy trước đó cũng hơi khó chịu, nhưng nghĩ đến chuyện này thì cũng tiêu tan phần nào.

Phục Đình không lên tiếng, chỉ đánh mắt nhìn ra ngoài cửa.

La Tiểu Nghĩa nháy nháy mắt, tròng mắt đảo quanh.

Chàng không nhớ mình có đưa đồ đến Quang Châu bao giờ, nếu như đoán không sai thì chắc chắn là La Tiểu Nghĩa làm.

Từ sau khi thành hôn, La Tiểu Nghĩa hay khuyên chàng nên đến Quang Châu, đỡ phải cưới vợ mà vẫn còn làm hòa thượng.

Ngoài kẻ lắm chuyện này thì chàng thật sự không nghĩ ra ai khác bên cạnh có thể quan tâm đến chuyện riêng của mình như vậy.

Tê Trì để ý thấy hai người họ cứ liếc tới liếc lui, trong lòng cũng hiểu được đôi phần.

Đưa mắt nhìn Phục Đình, nàng đứng lên nói: “Tân Lộ, đem một chậu than đến phòng La tướng quân đi, chúng ta lui ra trước, đừng làm phiền Đại đô hộ và tướng quân nghỉ ngơi.”

Tân Lộ đáp “vâng” một tiếng rồi đỡ nàng quay về bên sạp, dùng thân mình che lại, lặng lẽ xỏ tất vào cho nàng.

La Tiểu Nghĩa ở ngoài cửa nghe vậy thì lại đau như cắt thịt.

Thêm một chậu than tức là lại tốn một khoản tiền nữa rồi.

Nếu không phải trong phòng tam ca hắn có người, hắn thật sự muốn mở miệng xin chen chúc ngủ chung với huynh ấy ở đây luôn cho rồi, đỡ phải lãng phí số tiền đó.

Nhưng Phục Đình chẳng nói chẳng rằng.

Nhìn Tê Trì lấp ló sau sạp mang vớ rồi đi ra cửa, chỉ có phần tóc sau tai là hơi rối – do ban nãy chàng làm đây mà.

Năm ngón tay của chàng khum lại, cảm giác lúc đè môi nàng như vẫn còn vấn vương.

Lại nghĩ tới lời La Tiểu Nghĩa đã nói, như làm từ nước.

Tê Trì đã ra ngoài.

La Tiểu Nghĩa lui sang một bên nhường đường cho nàng.

Nàng dừng bước, nói nhỏ: “Đa tạ tướng quân đã tốn kém tặng quà.”

La Tiểu Nghĩa thấy nàng đã biết chuyện thì chẳng giấu giếm gì, cười khan đáp: “Huyện chủ tẩu tẩu chớ khách khí, thuộc hạ chỉ gửi thay Đại đô hộ thôi, đó là tình cảm của Đại đô hộ dành cho tẩu.”

Tê Trì mỉm cười gật đầu, đoạn cất bước rời đi.

Đến khi rẽ qua hành lang khác, nụ cười nhanh chóng biến mất.

Tân Lộ nhìn sang thì chỉ thấy cánh môi nàng khẽ mấp máy.

“Phục Đình…” Nàng nhắc lại tên của người đàn ông kia, ngón tay vén sợi tóc bên tai, lòng cảm thấy buồn bực khó nói.

Thì ra là nàng đã tự mình đa tình.