Tống Nam bị sốc.
Hắn vẫn nghĩ bản thân ra mặt thay cho cô, còn tặng quà cáp đắt tiền thì Tưởng Ly sẽ cảm động rớt nước mắt rồi sà vào lòng hắn.
Không ngờ cô lòng dạ sắt đá, còn mắng hắn lo chuyện bao đồng.
Tưởng Ly sẵn sàng quay lại tạ lỗi với Thanh Yên, chỉ hy vọng cô ấy đừng báo cáo lại với cấp trên.
Gói quà cùng bó hoa vẫn ở mãi trong phòng khách, chưa một lần được cô chạm tới.
Tống Nam tức giận thề với lòng không để tâm tới Tưởng Ly nữa.
"Hừ! Cứ cậy mạnh đi, chờ tới lúc cô hối hận quay sang xin xỏ tôi thì cũng chẳng có ít gì nữa đâu."
Mối quan hệ của hai người lại căng thẳng như lúc đầu, không ai chịu xuống nước trước khiến người làm trong nhà lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Gần một tháng trời bị hành lên bờ xuống ruộng, sự nhẫn nại của Tưởng Ly cuối cùng đã được đền đáp.
Cô được giao vào tổ thiết kế của người mới, phụ trách mảng vật liệu.
Khỏi phải nói Tưởng Ly trân trọng cơ hội này đến mức nào, cô đi làm sớm hơn, về trễ hơn chỉ để cố gắng hoàn thành mọi thứ một cách hoàn hảo nhất.
Trước đây ở trường Đại học, cô nổi tiếng là "đa nhân cách".
Bình thường ở ký túc xá thì khá xuề xòa, tùy tiện, thế nhưng khi đụng đến thiết kế thì mọi thứ nhất định phải đạt trạng thái tốt nhất.
Mọi người thậm chí còn nói nếu chung nhóm với cô xem như chết chắc, bởi giáo viên chưa kịp ý kiến thì cô đã xét nét đủ thứ rồi.
Cũng nhờ sự cầu toàn đặc biệt này mà cô đạt học bổng liên tục, còn dành giải Nhất cuộc thi thiết kế trang phục dạ hội nữa.
Nếu không có lần ngất xỉu đó thì bây giờ hẳn tiền đồ của cô xán lạn lắm.
Giả sử không thể trở về thế giới hiện thực, cô cũng nỗ lực sống đúng nghĩa.
Nhất định không đi vào vết xe đổ của nhân vật Tưởng Ly trong tiểu thuyết.
Có điều cô thật sự chống lại được vận mệnh hay sao?
* * *
"Mẹ.
Con cũng muốn đến Thiên Phú làm việc."
Tưởng Diệu Nghi mè nheo, giở thói tiểu thư.
Kể từ khi Tưởng Ly gả đi, cô ta ở nhà tha hồ làm mưa làm gió.
Mỗi lần ba định dạy dỗ thì mẹ lại nói đỡ giúp cô ta khiến Tưởng Diệu Nghi được cưng chiều đến quên đi thân phận.
Hôm nay cô ta nghe được tin tức Tưởng Ly vào tập đoàn Thiên Phú làm việc liền thấy không cam lòng.
Tống Nam cô ta muốn, công việc này cô ta cũng nhất định phải có!
"Con nói với mẹ thì có ích lợi gì? Đi mà nhõng nhẽo với ba con kia kìa."
"Ba thương mẹ mà.
Mẹ đi xin giúp con đi."
"Ở nhà ăn sung mặc sướng không chịu lại đòi đi làm.
Sướng quá hóa điên à?"
"Con không biết! Con không quan tâm! Tưởng Ly ngu ngốc kia đã vào Thiên Phú đi làm rồi kia kìa.
Nhất định là do chị ta mưu ma chước quỷ nhờ Tống Nam ra mặt, chứ chị ta thì có tư cách gì?"
Thiên Phú là công ty lớn, vào đó làm việc không phải chuyện đùa.
Tưởng Ly trước kia bị cười nhạo là tiểu thư ăn không ngồi rồi, lấy việc gả cho Tống Nam làm lẽ sống vậy mà giờ có thể đường hoàng bước chân vào Thiên Phú.
Cô ta tuyệt đối không để thua Tưởng Ly.
Tưởng Diệu Nghi dốc hết nước mắt, bày đủ trò mới được nhét vào Thiên Phú làm việc.
Song, chỉ là làm chân sai vặt trong công ty.
Cô ta không cam tâm nhưng cũng chẳng dám hành động hồ đồ.
Bởi trước đó ba đã cảnh cáo ông sẽ không dọn dẹp bất kỳ hậu quả nào mà cô ta gây ra.
Suy cho cùng trong lòng ông, Tưởng Ly vẫn chiếm một vị trí quan trọng hơn.
Nếu là Tưởng Ly gây họa chắc chắn ông sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
"Chị Lương Nguyệt, bộ móng của chị hôm nay thật đẹp.
Chắc là đắt lắm nhỉ?"
Tưởng Diệu Nghi không có nghiệp vụ, cô ta ở trong văn phòng này không có chỗ đứng.
Nếu không hành xử khéo léo thì sớm muộn cũng bị đào thải.
Vậy nên dù không ưa gì Lương Nguyệt, cô ta vẫn phải dịu giọng nịnh nọt từ đầu tới chân.
Thế nhưng, nịnh mãi cũng chán.
Lương Nguyệt là quản lý của bọn họ, người xu nịnh cô ta không hề ít.
Bớt đi một Tưởng Diệu Nghi vốn dĩ chẳng phải vấn đề gì to tát cả.
"Chị Lương Nguyệt, nghe nói..
Tưởng Ly cũng là cấp dưới của chị à?"
"Đúng vậy, thì sao? Cô muốn làm cùng bộ phận với cô ta à?"
Giọng điệu này chính là sợ người ta không biết Lương Nguyệt ghét Tưởng Ly.
Tưởng Diệu Nghi chỉ chờ có thế liền cười cười, xua tay: "Ôi, em còn mong chị đừng xếp em chung với chị ta thì có.
Chị không biết đâu, ở nhà chị ta toàn bắt nạt em.
Khinh thường em, đã thế còn hay ăn cắp vặt nữa."
"Có chuyện đó nữa ư?"
Người ta nói tình bạn của phụ nữ rất đơn giản, cùng ghét một người chính là chị em tốt.
Tưởng Diệu Nghi không ngại thêm mắm dặm muối, đưa câu chuyện về Tưởng Ly đi thật xa.
Chẳng mấy chốc cô ta đã thu về được những mối quan hệ thân thiết, tất cả bọn họ đều muốn nghe chuyện xấu của Tưởng Ly.
Hay nói đúng hơn là muốn xem con dâu nhà họ Tống nhân cách thối nát đến nhường nào.
Ở bên này, Tưởng Ly chẳng hay chẳng biết chuyện Tưởng Diệu Nghi đang rắp tâm nói xấu cô, dùng chuyện cá nhân của cô làm bàn đạp thăng tiến.
Bằng tài năng sẵn có, bản thiết kế của cô đã được duyệt.
Tưởng Ly mừng như điên, càng thêm điên cuồng vì công việc.
Cô biết đây là cơ hội hiếm hoi, chỉ cần thể hiện tốt thì nhất định sẽ được trọng dụng.
Một người dùng thực lực, một người dùng chiêu trò, cả hai đều có chung điểm đến là sự công nhận của tập đoàn Thiên Phú.
Chỉ là chiêu trò luôn sẽ thắng trước một bước.
Tưởng Diệu Nghi thành công trở thành một phần của bộ phận thiết kế.
Tuy chỉ làm công việc văn thư đơn giản nhưng cũng xem như là có danh phận, không phải chạy vặt cho người khác là tốt lắm rồi.
Ngày hôm đó, Tưởng Ly bị đau bụng nên về sớm.
Cô đã không để ý đến việc bản phác thảo của mình chưa bỏ vào máy cắt giấy mà chỉ vo tròn rồi vứt bừa trong sọt rác.
Tưởng Diệu Nghi tò mò nhặt lên xem thử, cô ta thảng thốt: "Đây mà là bản thiết kế của chị ta ư? Không thể nào!"
Sống với Tưởng Ly bảy năm, cô ta chưa từng nghe nói Tưởng Ly biết thiết kế thời trang.
Nhưng khi nhìn thấy bản phác thảo này, dẫu không ưa gì Tưởng Ly nhưng cô ta phải thừa nhận tài năng này.
"Hừ.
Chị không dùng thì cho tôi xin vậy!"
Tưởng Diệu Nghi cười gian tà, nhét bản phác thảo vào túi xách rồi đường hoàng rảo bước ra khỏi công ty..