Dưới Tán Cây Anh Đào

Chương 56



Nó cùng tôi đi về phía hồ, hắn ngồi dưới gốc cây anh đào chán nản nhìn điện thoại giết thời gian còn Huy thì nằm bên cạnh, sách úp vào mặt. Mặt hồ gợn nước lăn tăn theo chiều gió. Mỗi lần gió thổi là một cánh hoa anh đào lại rơi xuống mặt hồ. Bố hay nói với tôi và nó khi còn nhỏ rằng nêu tỏ tình với người mình yêu dưới tán cây anh đào thì tình yêu đó sẽ bền lâu mãi mãi. Tôi nhớ lúc nghe bố nói thế, mắt nó mở to, lấp lánh còn tôi thì chỉ cười cho qua. Hồi đó hơn nó có một tuổi nhưng ai cũng bảo tôi chững chặc hơn hẳn, có dáng làm chị.

– Đi Nhật không? – hắn hỏi ngay sau khi tôi ngồi xuống.

– Khi nào? – tôi nhìn hắn.

– Hai tuần nữa là hết năm! – hắn đáp gỏn lọn.

– Đi mùa này có hoa anh đào, còn tuyết nữa! – nó chế thêm.

– Thật ra chẳng có gì làm, rủ hai đứa kia đi luôn cho vui! – Huy ngồi dậy chán nản.

– Visa, máy bay, nơi ở? – tôi nhìn hắn.

– Visa đã xong, máy bay riêng, biệt thự riêng! – hắn trả lời – Nhỏ cũng biết tiếng Nhật nên có gì cứ hỏi nhỏ ấy!

– Uhm! – tôi gật đầu rồi nằm dài ra cỏ.

Vài phút sau, bác quản gia mang bánh ra mời chúng tôi ăn. Sau đó tôi cũng ở lại ăn tối, tời gần khuya cả lũ mới xách mông về nhà. Tôi tắm xong, nằm lăn ra giường nghĩ ngợi lung tung lúc hắn tắm. Nhật Bản à? Tôi có đến đó một lần … Hồi nhỏ … Lúc nó mới bốn tuổi bố có qua đó bàn công chuyện gì đó nên xách ba mẹ con tôi đi chung. Nó còn nhỏ, sau đó có một vụ tai nạn không lớn khiến nó quên gần hết chuyến đi ấy. Nghiêm trọng hay không à? Nó chỉ chơi bóng chày với mấy đứa bạn mới, toàn con trai, bị bóng đập vào đầu, lăn vài vòng xuống núi, va vào tảng đá và rồi quên luôn cả lũ bạn lẫn sự việc. Sau đó bố cho nó về nước luôn nên nó chẳng nhớ gì về đi Nhật Bản, có ai hỏi nó đều nói mơ thấy chứ chưa đi bao giờ.

Nằm nghĩ ngợi lung tung thế nào tôi lại ngủ quên lúc nào không hay. Thật càng ngày càng thấy mình không chững chặc hơn mà có vẻ tửng tửng thế nào ấy!

Sáng, nó bỗng nhiên là đứa dậy sớm nhất và gô cổ cả lũ dậy. Trông nó có vẻ hào hứng vì một điều gì đó làm tôi ngạc nhiên. Cả lũ ăn sáng rồi đến trường. Tôi bỏ cặp vào tủ rồi nhìn xung quanh. Hình như Chi không ở trường nếu không thì giờ này nhỏ đã ở đâu đó gần đây rồi.

– Sao vậy tiểu thư? – hắn ở phía sau xoa nhẹ đầu tôi.

– Không có gì … Chỉ là … – tôi nhìn hắn rồi thở hắt thất vọng.

– Em nghe thấy chuyện về Chi chưa? – hắn hỏi tôi.

– Ưm … Có chuyện gì à? – tôi kéo hắn đi bộ vòng ra sân sau.

– Em chưa biết à? À … Mà cũng phải … Em không đi học mất kể từ khi lấy lại trí nhớ nhỉ! – hắn nói, mặt không có tí cảm xúc nào.

– Sao vậy? – tôi hỏi – Mà sao anh có vẻ … – hắn quay sang nhìn tôi – … Không có gì đâu! Kể cho em nghe về Chi đi!

– À … Ừ … Nhỏ đó nghỉ học rồi! – hắn nói như không.

– Khi nào đi học lại? – tôi vẫn ngờ nghệch hỏi hắn.

– Em bị ngốc à? Nghỉ luôn đấy! – hắn hậm hực cốc đầu tôi – Anh không nói vì sợ em buồn chứ thật ra nhỏ đó bị đuổi học rồi!

– Đuổi … Đuổi học? Tại sao? – tôi lắp bắp, nhìn hắn nghi ngờ.

– Chi bị một đứa học sinh bắt quả tang lẩn quẩn dưới trong chỗ ăn chơi ở khu ổ chuột rồi vào một số toà nhà khu dưới! – hắn trả lời – Anh nói đến đó em hiểu rồi chứ?

– Bán thân ư? – tôi nhìn hắn đầy nghi ngờ rồi dướt khoát – Em … Em không tin! Chi là một người chính chắn và trong sạch, không thể nào làm những chuyện như thế được!

– Nói thế nào thì nói, chuyện này lên cả báo nên trường mới đuổi học! Có người chụp được hình, gửi một tấm cho trường, những tấm tốt gửi cho nhà báo nên không chối cãi được!

– Không! Nhất định có hiểu lầm! – tôi lắc đầu nguầy nguậy – Em sẽ cho người tìm thêm thông tin! Em không tin Chi là hạng người như thế!

– Được rồi tiểu thư! Nếu em muốn, anh sẽ làm tất cả cho em! – hắn kéo tôi vê phía hắn và hôn nhẹ lên tóc tôi.

Chúng tôi quay lại lớp học sau khi trốn hai tiết học nhưng bà giáo viên nể mặt hắn và ưa tôi nên bà ta chẳng cằn nhằn gì.

– Thy! Cậu nghỉ học lâu nên chắc chưa biết vụ này! – lớp trưởng lại gần tôi sau khi bà cô ra khỏi lớp – Sắp có một đợt cắm trại, thông tin mình vẫn còn giữ lại một tờ cho cậu! Là hai ngày nữa, ráng xếp đồ rồi đi cùng cả lũ cho vui nhé!

– Ừ! – tôi cười hớn hở, trả lời cho xong chứ còn đầu óc đâu mà nghĩ đến cắm trại.

Tôi nhìn tờ giấy đọc sơ qua rồi cất đại vào cặp. Thật lòng bây giờ tôi chỉ nghĩ đến Chi. Tôi tin rằng có một hiểu lầm gì đó trong chuyện này. Tôi sẽ dành hết tối nay đến trước khi tôi đi để tìm ra sự thật, tôi sẽ tìm Chi và hỏi nhỏ sự thật.
— QUẢNG CÁO —