Trong căn phòng vàng ở tầng 30 cao chót vót của Hoa Lệ, một cô gái nằm dài trên ghế, mắt nhắm hờ chán nản. Cô lắng nghe theo từng nốt cao thấp, từng nhịp của top 10 bài hát hay nhất Âu Mỹ mới ra tuần này, tìm nhạc chuông mới cho điện thoại. Cô cười. Thời đại này mỗi tuần bảng xếp hạng âm nhạc thay đổi rất nhiều, phải đổi nhạc chuông theo bài top cho kịp thời đại. Nhỏ bạn cô nói thế, càng nghĩ càng buồn cười. Nhưng rồi cô cũng thử cái cảm giác nghe top 10 hàng tuần thử xem như thế nào.
“Rẹt … Rẹt … ”
– Gì vậy? – người con gái hé mi, giọng hơi đỗi khó chịu vì cô bắt đầu thưởng thức một đoạn nhạc khi kẻ khó ưa phá đám.
“Có một người muốn gặp người thưa chủ tịch”
– Nói ta … Mà khoan … Ai vậy? – người con gái đó nhổm dậy hỏi.
“Người đó tự nhận là Tia ạ! Chủ tịch có muốn …”
– Không! Mời cô ấy vào, mang theo rượu vang cho ta!”
“Vâng thưa chủ tịch!”
Cánh cửa thang máy mở rộng, cô bước vào, nhìn xanh xao, thẫn thờ, mắt hơi sưng sưng khiến người con gái nọ giật mình hoảng hốt.
– Tia? Chân dung nàng sao tồi tàn quá vậy? Có sao không? Kẻ nào đã phá hoại nhang sắc của nàng? Nói đi, ta sẽ xử đẹp tên đó!
– Dark Queen … Thật để nàng lo lắng rồi … Xin lỗi! – cô cúi đầu ăn năn, giọng nhão đi.
– Đừng gọi Dark Queen, gọi ta Minh Anh cũng được! – nói rồi Dark Queen kéo cô về phía ghế ngồi – Mau kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra đi!
Cô ngậm ngùi, gật đầu rồi ở lại đó đến gần chiều, tối. Cô kể cho Dark Queen nghe sự việc từ đầu đến đuôi, khóc không ít lần. Gì chứ Dark Queen và cô là bạn thân chí cốt, cả hai đều có một tuổi thơ giống nhau, mất một thành viên gia đình, người còn sống không coi mình ra gì và bị gả đi. Dark Queen hiểu cô rất rõ và trở thành một người không khác gì chị em ruột thịt với cô. Cô đến đấu trường thi đấu, có mệnh hệ gì thì Dark Queen sẽ không nương tay hay tha thứ cho kẻ đã làm cô đau.
Cô gục đầu xuống ngủ sau khi nốc cạn ba li rượu đỏ, nằm dài trên ghế sofa. Dark Queen kéo nhẹ tấm chăn lên người cô, chợt nhìn thấy giọt nước mắt chưa khô trên mi cô vần còn đọng lại, miệng cô mấp máy, Dark Queen cúi người xuống lắng nghe.
– Long … – cô nói, người động đậy nhẹ.
Từ cửa kính nhìn xuống, người con gái đứng đó với mái tóc đen dài, đôi mặt vô cảm xúc, lạnh nhạt nhìn ánh đèn xe đi qua đi lại, tiếng còi inh ỏi làm đôi chân mày khẽ nhíu lại. Minh Anh vén nhẹ lọn tóc lên tai, đeo lên mắt cặp kính đen.
– Em thay đổi nhiều quá! – Minh Anh cười, vén mấy sợt tóc trên mặt cô qua một bên, cô nhỏ hơn Minh Anh hai tháng tuổi tròn nhưng tính cô còn trẻ con chán – Lần đầu gặp, em mạnh mẽ, cứng đầu, lì lợm mà lại khoái đánh nhau, hiếm khi nào em để lộ thân phận yếu đuối và khóc thế mà bây giờ chỉ vì một đứa con trai lăng nhăng, những câu nói nhăng cuội vô nghĩa có thể làm em suy sụp thế này ư? Dũng cảm lên nào, Khánh Thy!
Nói rồi Minh Anh đứng dậy, rời khỏi phòng. Cô mạnh mẽ ư? Không, chỉ là một màn kịch để che đi sự yếu đuối của cô. Sâu bên trong, cô là một đứa mỏng manh dễ vỡ, hay khóc và khóc nhiều. Cô ít nói hơn, lạnh lùng hơn để mọi người nghĩ cô mạnh mẽ. Cho đến khi hắn bước vào cuộc đời cô, cô yếu đuối và dễ khóc lại như xưa.
Cô ngồi dậy, dụi mắt nhẹ nhàng, ngồi co chân lại. Sau một lúc lâu, cô tiến về phía cửa kính. Căn phòng tối hu làm ánh đèn xe sáng hơn, chiếu nhẹ vào khuôn mặt vô cảm xúc của cô. Cô thở nhẹ, chợt nhớ đến ngày cắm trại, cô nhanh chóng thay đôi giày rồi chạy về. Lau mặt rồi vỗ nhẹ vào má, cô nở một nụ cười khó coi. Bước qua hành lang khu kí túc xá, cô lo sợ khi nhìn thấy mặt hănsex lại khóc oà lên, cô dừng lại trước cửa, hít một hơi dài rồi vắn nắm đấm bước vào. Mọi người trong phòng nhổm người lên nhìn cô, mặt hiện rõ hai chữ lo lắng. Hắn ngồi trong phòng như tảng băng có mắt nhìn cô.
– Cô đi đâu? – hắn gằn giọng.
Cô dấu tay ở phía sau, nắm chặt rồi giả vờ hắt xì, kiếm cớ vào toilet nhưng hắn kéo tay cô lại. Cổ tay cô tấy lên, hắn ném cô vào tường, nói như hét vào mặt cô.
– Cô đi đâu? – hắn hỏi.
– Qua nhà bạn! – cô lấy lại bình tĩnh, thản nhiên trả lời.
Hắn chẳng hiểu sao nổi goá, giận quá mất khôn nên tát cô một cái khiến cô ngã xuống đất. Cô không chống trả chỉ ngồi im. Cô yêu hắn, vì thế nên cô sẽ không ra tay đánh trả hắn mà để yên nếu không cô cũng chẳng như thế này.
– Tôi nói cho cô biết! Đừng nói dối với tôi! – hắn mặt hầm hầm hổ hổ, hét lên rồi xách áo ra ngoài, đóng sầm cửa.
Nó cùng Huy chạy lại đỡ cô, nhìn ra phía cửa.
Đầu nó thì nghĩ: “Tên này càng ngày càng quá đáng!”.
Huy thì than thầm: “Không hiểu anh hai đang nghĩ cái gì nữa!”.
Cô thì nhìn cánh cửa gỗ, mắt rưng rưng, đầu nghĩ ngợi: “Tội nghiệp cánh cửa gỗ, anh đóng thế thì mấy khi nó ở lại được? Không chừng sớm gãy cửa phải đền tiền! Mà kiểu anh đóng cửa không chừng sập luôn toà nhà chứ chẳng đùa!”