Sáng sớm sau ngày kết thúc ghi hình, Lương Tâm Trừng lập tức trở về Bắc Kinh, đi cùng chuyến bay còn có Úy Tây Song. Cậu ra sân bay hơi muộn, vội vàng đăng ký check-in lên máy bay rồi mới phát hiện ra cậu ta ngồi ngay ghế sát cạnh mình.
Úy Tây Song mỉm cười chào hỏi: “Khéo thật, sớm biết thế này tôi đã rủ cậu cùng ra sân bay rồi.”
Lương Tâm Trừng tùy ý gật đầu một cái, cất hành lý xách tay xong liền gắn earphone bắt đầu nghe nhạc.
Úy Tây Song khẽ nhếch môi, giơ tay tháo một bên tai nghe của cậu xuống: “Đừng nghe nhạc, cẩn thận kẻo lát nữa bị ù tai.”
Lương Tâm Trừng sầm mặt, nghiêng đầu hung dữ trừng mắt với đối phương. Hai bên không quen thuộc lẫn nhau, cậu không thích cậu ta tỏ ra quá thân thiết. Không biết là do da mặt người này quá dày hay cơ bản không biết nhìn sắc mặt người khác, tóm lại hành động kia đã khiến Lương Tâm Trừng hơi phản cảm.
Úy Tây Song bất đắc dĩ mỉm cười, giơ hai tay lên đầu hàng: “Đừng nóng, tôi xin lỗi, không cần hung hăng như thế chứ.”
Lương Tâm Trừng cũng không định tranh cãi với đối phương ở nơi công cộng, bèn cúi đầu nghịch điện thoại, không thèm để ý đến cậu ta nữa.
Được một lát Úy Tây Song lại dán vào cười hỏi: “Số WeChat cậu cho tôi hôm trước là số điện thoại công việc hả? Không cho số cá nhân được sao?”
“Không có, chỉ có mỗi số đấy thôi.” Lương Tâm Trừng lãnh đạm trả lời.
“Buổi tối hôm đó chỉ là chút hiểu lầm, cậu giận như thế là vì bị người ngoài bắt gặp à? Hay để tôi đi giải thích với họ rằng giữa chúng ta thật sự không có quan hệ gì hết nhé?”
Úy Tây Song cố ý nhấn mạnh mấy âm cuối cùng xen lẫn tiếng cười mờ ám, nghe qua hoàn toàn không có chút thành ý nào. Lương Tâm Trừng không muốn phản ứng lại, chỉ xem như cậu ta đang nói nhảm. Úy Tây Song lại được đà lấn tới: “Cậu để ý đến thái độ của người ngoài lắm nhỉ? Hay là chỉ nhắm vào người nào đó thôi? … Là Hạ Viễn Hàng đúng không? Tôi phát hiện ra cậu để ý đến anh ta lắm nhé, còn tưởng quan hệ giữa hai người chỉ là giao dịch bán hủ thôi chứ, cơ mà trông anh ta cũng không có thiện cảm với cậu?”
Lương Tâm Trừng không cho đối phương đến một cái liếc mắt, cậu đeo bịt mắt rồi dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại. Úy Tây Song tự biên tự diễn một hồi thấy hết vui liền tự giác ngậm miệng.
Chuyến bay của Đinh Nghiêu trễ hơn hai người trên khoảng một giờ, lúc này cậu ta đang ngồi trong phòng nghỉ sân bay chờ check-in thuận tiện trả lời WeChat của Hạ Viễn Hàng: [ Em đến sân bay rồi, vừa qua cửa an ninh với anh Tâm Trừng. Anh ấy đi chuyến sớm nhất, đã lên máy bay. Người ta nổi tiếng ghê luôn, nhiều fan đến tiễn lắm, tiếc là anh không có ở đây, nếu không đã có thể cùng anh ấy so kè một lần rồi ha ha. ]
Hạ Viễn Hàng ở lại khách sạn, anh còn công việc phải hoàn thành nên một ngày nữa mới về Bắc Kinh. Lúc nhận được tin nhắn của Đinh Nghiêu anh đang dùng bữa sáng trong phòng, bèn trả lời một tin nhắn thoại: [ Đừng quá để ý đến mấy chuyện tiếng tăm, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, biết đâu mai kia em còn hot hơn cả bọn anh thì sao. ]
[ Anh đánh giá em cao thế, cậu em nói có hot được hay không phải xem yếu tố tâm linh nữa, không miễn cưỡng được. Nhưng mà hôm nay em thấy anh Tâm Trừng nổi tiếng đúng là chuyện hiển nhiên, anh ấy đẹp như thế, đứng giữa đám đông cực kỳ xuất chúng, nếu em mà đu idol thì em cũng đu ảnh. ]
Hạ Viễn Hàng bật cười: [ Chẳng lẽ em là fan nhan sắc của cậu ta à? Đừng để cái mã ngoài lừa bịp, tối hôm trước em cũng tận mắt thấy rồi, con người cậu ta chính là như vậy đấy. ]
[ Anh đừng nói thế, chuyện tối đó ra sao còn chưa rõ. Em thấy lúc ấy ảnh cũng xấu hổ lắm, có lẽ chúng ta hiểu lầm rồi. Nhiều khi nhìn vậy mà không phải vậy, càng đừng nói đến mấy tin hành lang vỉa hè. ]
[ Bộ lọc fanboy của em dày quá rồi. ]
[ Tại sao anh nói vậy? Anh từng hợp tác với anh ấy, không phải quan hệ giữa hai bên tốt lắm à? ]
[ Ai nói với em chỉ cần làm việc chung thì quan hệ nhất định sẽ tốt? Anh hợp tác cùng nhiều người rồi, không phải với ai cũng có quan hệ tốt, với lại nói thật anh và cậu ta không thân. Người như Lương Tâm Trừng… quá phức tạp, vừa tâm cơ lại còn tham vọng, không thích hợp làm bạn đâu. ] Hạ Viễn Hàng bất đắc dĩ phổ cập cho cậu bạn nhỏ.
Đinh Nghiêu nghe tin nhắn thoại của Hạ Viễn Hàng mà không nhịn được nhíu mày. Ấn tượng của cậu ta về Lương Tâm Trừng thật sự không tệ, cho dù trước đó từng có mâu thuẫn không nhỏ với đối phương nhưng Đinh Nghiêu cực kỳ tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình, cảm thấy Lương Tâm Trừng không phải người xấu, chẳng qua muốn lăn lộn trong cái giới này không thể không ngụy trang bản thân mà thôi.
Rất nhiều người cảm thấy Đinh Nghiêu ngây thơ đơn giản, nhưng từ nhỏ cậu ta đi theo ông ngoại và Đỗ Thân mưa dầm thấm đất, ánh mắt nhìn người trong giới cực kỳ chuẩn. Người Thịnh Tinh muốn tiếp cận lấy lòng cậu ta rất nhiều, nhưng Đinh Nghiêu có thể đánh bạn với Hạ Viễn Hàng cũng vì cảm thấy người này không có động cơ mờ ám như những người khác. Có điều lần thảo luận về Lương Tâm Trừng này, cậu ta và Hạ Viễn Hàng lại có quan điểm khá trái ngược.
Không chỉ Hạ Viễn Hàng, đến cả anh Tạ cũng luôn dặn dò cậu ta phải tránh xa Lương Tâm Trừng, điểm này Đinh Nghiêu thật sự có chút bất đắc dĩ.
Sau một hồi do dự, cậu ta hỏi lại Hạ Viễn Hàng: [ Anh nghĩ thế thật à? Vậy mấy màn anh em thắm thiết trước ống kính đều là đóng kịch cả sao? ]
[ Yêu cầu công việc thôi, nếu cần thiết vẫn phải lăng xê chứ. ] Hạ Viễn Hàng thản nhiên thừa nhận, [ Anh và Lương Tâm Trừng không có quan hệ cá nhân gì hết, mấy vụ giao lưu trên Weibo cũng là tác phẩm của quản lý hai bên đấy, ở ngoài bọn anh đến bạn bè còn không phải. ]
[ Bạn bè bình thường cũng không phải? Đến mức đó luôn? ]
Hạ Viễn Hàng cười khẽ một tiếng, tiếp tục gửi tin nhắn thoại: [ Giao thiệp bạn bè đều do duyên phận, cậu ta không phải kiểu người anh thích. ]
[ Em lại cảm thấy anh ấy tốt lắm, ít nhất cũng xinh đẹp, tại sao anh không thích? ] Đinh Nghiêu vẫn kiên trì với quan điểm bản thân.
[ Cứ đẹp là phải thích à? Cậu ta làm sao đáng yêu bằng em. ]
Lời này của Hạ Viễn Hàng đã bắt đầu có vấn đề, Đinh Nghiêu không muốn tiếp tục đào sâu nữa: [Em phải đi đăng ký rồi, nói chuyện sau nha. ]
[ Được. ] Hạ Viễn Hàng cười thở dài.
Xuống máy bay, Lương Tâm Trừng vừa ngồi vào xe bảo mẫu đã nhận được điện thoại của Lưu Phàm hỏi chuyện quay chụp hai hôm nay thế nào. Lương Tâm Trừng thuận miệng trả lời: “Rất thuận lợi, chắc là hiệu quả cũng ổn.”
“Nghe nói cậu có chút tranh chấp với Hạ Viễn Hàng trước ống kính hả?”
Lương Tâm Trừng nghe vậy bật cười: “Anh Lưu nghe ai chim lợn thế? Lỡ đâu là chương trình biên tập thì sao.”
“Thì anh sợ cậu rớt fan.”
“Có rớt fan cũng không phải em rớt. Yên tâm đi, em rất ngoan ngoãn nghe lời, không những không tránh né mà còn chủ động tiếp cận, người không chịu phối hợp là anh ta.”
“Vậy thì dễ nói chuyện rồi.” Tâm tư Lưu Phàm rõ ràng là dao động, cho dù Lương Tâm Trừng không trói buộc với Hạ Viễn Hàng nữa cũng không thể làm bên chủ động cắt đứt, càng không thể để fan CP chuyển sang ủng hộ đối phương. Hạ Viễn Hàng không phối hợp quả thực là giúp bọn họ rất nhiều phiền phức.
Lương Tâm Trừng biết quản lý nhà mình đang nghĩ gì, cậu lười hỏi nhiều, chỉ tùy tiện nói thêm vài câu nữa rồi cúp máy.
Cậu mệt mỏi xoa giữa mày, dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Hiện giờ nhớ lại khoảng thời gian hai ngày quay chương trình đúng là có hơi hối hận, cậu không nên quá để tâm đến quan hệ giữa Đinh Nghiêu và Hạ Viễn Hàng, lại còn lỡ thể hiện không kiềm chế nổi trước ống kính, ngoài việc bị chê cười ra thì không có chút ý nghĩa nào cả.
Ngoại trừ bản thân, có ai muốn để ý đến cảm nhận thật sự của cậu đâu?