Đuổi Theo Ánh Sáng - Bạch Giới Tử

Chương 20



Edit: Leia

Trung tuần tháng 5 Lương Tâm Trừng trở về Bắc Kinh một chuyến để chụp ảnh tạp chí, đi thử vai thuận tiện tham gia buổi party riêng tư do một vị tai to mặt lớn giới thời trang tổ chức.

Không ngờ vừa đến party cậu đã đụng phải Hạ Viễn Hàng hai tháng không gặp, vóc dáng anh khá cao, đứng giữa đám đông cực kỳ nổi bật. Hôm nay Hạ Viễn Hàng mặc một bộ âu phục sáng màu trông rất đẹp trai, khóe môi mang cười đang trò chuyện với nữ chủ nhân bữa tiệc tên Mai Lâm.

Dường như cảm giác được có người nhìn mình nên Hạ Viễn Hàng đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Lương Tâm Trừng thì hơi ngẩn ra một chút. Lương Tâm Trừng cũng nở nụ cười, tiến đến gần chào hỏi Mai Lâm: “Cảm ơn chị Mai đã mời, vinh dự lắm mới được tham gia party của chị đấy.”

Mai Lâm cười tủm tỉm vỗ nhẹ tay cậu: “Cậu chịu đến đây là nể mặt chị rồi, cứ chơi tự nhiên nhé, thoải mái lên.”

Lời này hoàn toàn là lời khách sáo, Lương Tâm Trừng biết rõ đối phương có địa vị thế nào trong giới thời trang, trước nay chỉ có người ngoài nể mặt Mai Lâm chứ không có chuyện ngược lại, một minh tinh nhỏ không tư bản không chống lưng như cậu làm sao dám nói năng lỗ mãng.

“Chị Mai đã có lời em nào dám không đi, sau này có cơ hội còn nhờ chị quan tâm nhiều hơn nữa.” Lương Tâm Trừng lấy lòng nửa đùa nửa thật, với bản lĩnh của người phụ nữ này, nếu chị ta chịu giật dây bắc cầu, tài nguyên béo bở giới thời trang vào tay là chuyện dễ như bỡn.

Mai Lâm nghe vậy càng tươi cười vui vẻ, cô ta rất thích các nam minh tinh trẻ trung biết nói ngọt, càng nhìn càng vừa mắt Lương Tâm Trừng bèn hàn huyên cùng cậu vài câu, lại dặn dò phải chơi cho thoải mái rồi mới chịu rời đi tiếp chuyện những vị khách khác.

Toàn bộ quá trình Hạ Viễn Hàng chỉ đứng một bên nghe bọn họ đối thoại. Không thể không thừa nhận Lương Tâm Trừng biết ăn nói hơn anh nhiều, ở phương diện lấy lòng người khác cũng mượt mà trơn tru, đây hẳn cũng là một loại bản lĩnh.

Sau khi còn lại hai người, Lương Tâm Trừng lại mỉm cười nhìn Hạ Viễn Hàng: “Lâu rồi mới gặp, không ngờ hôm nay anh cũng tới.”

Hạ Viễn Hàng gật đầu: “Nhận được thiệp mời, không đi không được.”

“Gần đây anh thế nào, nghe nói mới mở phòng làm việc riêng à?”

“Ừ, vừa xong bước đầu, còn bề bộn lắm, cậu thì sao? Ra ngoài đóng phim có thuận lợi không?”

Lương Tâm Trừng mỉm cười: “Cũng được.”

Hai người trao đổi vài câu đơn giản xong thì tách ra đi chào hỏi những người khác, giữa bọn họ thật sự không có gì nhiều để nói, quan hệ hai bên cũng rất gượng gạo. Trong lòng ai cũng hiểu rõ, dù giả vờ như chưa có gì xảy ra cũng không đồng nghĩa rằng chuyện kia thật sự không tồn tại.

Khoảng 10 giờ tối, party kết thúc. Trước khi ra về Hạ Viễn Hàng đột nhiên gọi Lương Tâm Trừng lại. Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của cậu, anh mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Cậu làm rơi một chiếc vòng tay đúng không?”

“Vòng tay nào?” Lương Tâm Trừng nói xong mới nhớ ra, “Anh nói lúc ở Ma Cao ấy à? …Đúng là có mất một chiếc, tôi tưởng mình bỏ quên ở khách sạn, anh nhặt được sao?”

Hạ Viễn Hàng không ngờ cậu có thể thẳng thắn nhắc đến hai chữ “Ma Cao” như vậy, so ra bản thân trông quá mức chột dạ, vì thế anh cố bình tĩnh nói tiếp: “Đúng là cái đó, nó bị rơi trong túi áo tôi. Hay là cậu đọc địa chỉ đi, tôi nhờ người gửi cho.”

Trong đầu Lương Tâm Trừng nhảy số một cái, buột miệng thốt ra: “Hay bây giờ tôi theo anh về lấy luôn.” Nói xong lại vội giải thích: “Cái vòng đó là bạn tặng tôi, khá có ý nghĩa, hơn nữa bây giờ tôi trực tiếp đi lấy cũng đỡ mất công anh nhờ người… Chắc anh không phiền chứ?”

Hạ Viễn Hàng do dự khoảng vài giây rồi đáp ứng: “… Không phiền.”

Thế là Lương Tâm Trừng đuổi trợ lý và xe về trước, mình thì ngồi lên xe Hạ Viễn Hàng. Hôm nay anh tự lái xe tới, bởi vì đang bị cảm nên cả buổi tối chỉ uống nước chanh, may là Mai Lâm rộng lượng không bắt lỗi. Nghe thấy đối phương cứ hắt hơi liên tục, Lương Tâm Trừng không nhịn được phải hỏi thăm một câu: “Anh bị cảm mấy ngày rồi? Không uống thuốc à?”

“Không sao hết, tôi không thích uống thuốc, chờ mấy ngày nữa là đỡ thôi.”

“Cảm nặng như vậy cứ để yên là không dứt được đâu, ủ bệnh lâu ngày dễ gặp biến chứng lắm, phải uống thuốc chứ.”

Hạ Viễn Hàng nghiêng đầu liếc nhìn Lương Tâm Trừng nghiêm túc dạy dỗ, chợt cười thành tiếng: “Cảm ơn cậu quan tâm, về nhà tôi sẽ uống.”

Lương Tâm Trừng tùy tiện gật đầu rồi nhìn ra cửa sổ, không để Hạ Viễn Hàng chú ý thấy sắc mặt đỏ bừng của mình trong bóng tối.

Hạ Viễn Hàng lái xe vào bãi đỗ ngầm của tiểu khu, trong lúc xe quay đầu, Lương Tâm Trừng chú ý đến một người đàn ông trung niên đột ngột đi ra từ sau cây cột bê tông đang nhìn họ chằm chằm. Tim cậu hẫng một nhịp, vội nhắc nhở Hạ Viễn Hàng: “Bố anh kìa…”

Hạ Viễn Hàng nhìn theo ánh mắt Lương Tâm Trừng, xác định đúng là ông bố mê bài bạc đã mất tích mấy tháng nay của mình. Sau khi từ Ma Cao trở về anh giận dữ đổi khóa cửa nhà, không ngờ Hạ Hướng Chu còn nghĩ ra cách chặn đường dưới bãi đỗ xe.

Dừng xe vào chỗ xong, Hạ Viễn Hàng xuống xe đi về phía Hạ Hướng Chu, Lương Tâm Trừng cảm thấy mình không nên xen vào việc riêng của nhà họ nên chỉ ngồi yên trên xe nhìn ra.

Hai cha con chưa nói với nhau được mấy câu đã bắt đầu cãi vã, bộ dạng Hạ Hướng Chu dường như còn chật vật suy sút hơn hồi ở Ma Cao, khuôn mặt hõm sâu, đôi mắt vẩn đục tràn đầy hung ác, lúc này đang vung tay lớn tiếng mắng nhiếc Hạ Viễn Hàng.

Lương Tâm Trừng ngồi trong xe không nghe rõ lắm nhưng vẫn không khỏi cau mày. Một lát sau, cậu nhìn thấy Hạ Hướng Chu đột nhiên móc từ trong túi ra một con dao nhỏ chuẩn bị đâm về hướng Hạ Viễn Hàng, bèn hốt hoảng đẩy cửa xe lao qua đó.

Hạ Viễn Hàng không kịp né tránh nên bị lưỡi dao sắc bén rạch một đường qua cánh tay, nháy mắt máu tuôn xối xả. Anh nhìn Hạ Hướng Chu không tin nổi, người đàn ông kia đỏ ngầu mắt gào lên: “Tao sinh ra thứ bất hiếu như mày làm chó gì! Kiếm ra tiền cũng không để bố mày tiêu! Mày trơ mắt nhìn tao bị tụi cho vay nặng lãi xiên chết mới vừa lòng đúng không?!”

Vào lúc Hạ Hướng Chu khua dao chuẩn bị nhào tới lần thứ hai, Lương Tâm Trừng cũng xông tới kịp, dùng sức đạp vào đầu gối ông ta rồi kéo Hạ Viễn Hàng lùi mạnh ra sau.

Hạ Hướng Chu ngã quỵ xuống đất, con dao cũng rơi khỏi tay bị Lương Tâm Trừng giơ chân đá văng ra xa. Người đàn ông tức tối kêu gào, Hạ Viễn Hàng lại vô cảm nhìn bố ruột mình bày trò trước mặt, chút ấm áp cuối cùng trong mắt cũng biến mất không còn tăm hơi.

Anh không để ý cánh tay mình vẫn còn đang đổ máu mà trở về xe lấy ví tiền, rút toàn bộ thẻ bên trong ra ném vào Hạ Hướng Chu: “Đây là toàn bộ số tiền tôi có, tổng cộng chỉ còn mấy trăm ngàn tệ. Tôi không dư dả như ông nghĩ đâu, đã sớm bị ông bòn rút hết rồi. Ông cầm số thẻ này rồi đi đi, mật mã thẻ là sinh nhật mẹ tôi. Sau này đừng đến tìm tôi nữa, ông sống hay chết cũng không liên quan đến tôi.”

Hạ Hướng Chu lập tức nhặt toàn bộ thẻ ngân hàng lên nhét vào túi, ánh mắt nhìn Hạ Viễn Hàng không có chút áy náy nào, chỉ còn lại lòng tham vô tận: “Có tí tiền này đã muốn đuổi bố mày đi rồi à? Tốt xấu gì tao cũng nuôi mày hơn hai mươi năm, giờ mày xem tao như ăn mày đúng không? Muốn cắt đứt cũng dễ thôi, đưa hai triệu đây!”

Hạ Viễn Hàng dùng sức nắm chặt quyền, cố gắng kìm nén sự phẫn nộ: “Hết rồi, trên người tôi bây giờ không còn đồng nào hết.”

“Tưởng lừa tao mà dễ à!”

Lương Tâm Trừng thật sự không nhìn nổi nữa bèn rút tập chi phiếu tùy thân ra, viết vài nét rồi xé một tờ ném cho Hạ Hướng Chu: “Cho chú hai triệu đấy, xin mời đi cho. Nhớ rõ những gì chú nói, dù có chết ngoài đường cũng đừng bao giờ về tìm Hạ Viễn Hàng nữa!”

Hạ Viễn Hàng chưa kịp ngăn cản thì chi phiếu đã bị Hạ Hướng Chu cướp lấy, trên mặt ông ta lộ ra nụ cười điên cuồng gần như văn vẹo, không thèm nhìn Hạ Viễn Hàng lấy một cái đã bỏ chạy trối chết.

Hạ Viễn Hàng nhắm mắt, đau đớn từ vết thương cùng phản ứng từ cơn cảm mạo khiến anh không đứng vững nổi nữa. Lương Tâm Trừng đỡ lấy anh, cố che giấu ngữ điệu nôn nóng: “Anh ráng chịu đựng một chút nhé, chúng ta đi bệnh viện.”