Đuổi Theo Ánh Sáng - Bạch Giới Tử

Chương 36



Edit: Leia

Bộ phim đóng máy vào hạ tuần tháng 11, ngày Lương Tâm Trừng trở về Bắc Kinh trời đổ một trận tuyết, cũng chính là đợt tuyết đầu mùa của năm nay.

Vừa ra khỏi sân bay lên xe bảo mẫu, cậu lập tức nhắn WeChat cho Hạ Viễn Hàng báo bình an, bên kia trả lời rất nhanh: [ Đến nơi an toàn là tốt, về nhà nhớ nghỉ ngơi cho khỏe. ]

Lương Tâm Trừng cong môi hướng mắt ra ngoài cửa sổ, sau đó gửi cho Hạ Viễn Hàng một tin nhắn thoại: [ Hôm nay Bắc Kinh có tuyết rơi, tiếc là anh không ở đây. ]

Từng bông tuyết bay lả tả bên ngoài rất đẹp, Lương Tâm Trừng vốn thích ngắm tuyết, chỉ tiếc người muốn ngắm cùng hiện tại không ở nhà, Hạ Viễn Hàng đang đi sự kiện ở tỉnh khác vẫn chưa trở về.

[ Ngày mai tôi về rồi, chờ nhé. ]

Lương Tâm Trừng cười khẽ: [ Được. ]

Phim đã đóng máy nhưng công việc của Lương Tâm Trừng thì chưa xong hoàn toàn, ngay sau hôm trở lại Bắc Kinh cậu lại phải vào studio quay chụp quảng cáo phục vụ cho công tác quảng bá phim.

Phong cách quảng cáo lần này theo thiên hướng quyến rũ, nhiếp ảnh gia là người nước ngoài có tay nghề rất cao, anh ta chuyên nghiệp cầm tay chỉ cho Lương Tâm Trừng từng động tác, thần thái, ánh mắt lẫn biểu cảm. Màn trập không ngừng ấn xuống, tiếng khen ngợi Lương Tâm Trừng cũng không dứt bên tai, nhiếp ảnh gia luôn miệng tâng bốc cậu đáng yêu, xinh đẹp quyến rũ, ánh mắt nhìn cậu càng lúc càng chăm chú lộ liễu.

Lương Tâm Trừng vốn không thoải mái với thái độ này nhưng chỉ có thể xem như đối phương phục vụ công việc, cố gắng không biểu hiện mất tự nhiên ra ngoài đồng thời dùng hết khả năng phối hợp với nhiếp ảnh gia.

Buổi quay chụp diễn ra cả ngày trời, đến tận chiều tối mới kết thúc. Trước khi ra về Hạ Viễn Hàng đúng lúc gọi tới, Lương Tâm Trừng nhận điện thoại từ chỗ trợ lý ra ngoài hành lang nghe máy.

“Bây giờ em đang ở đâu?”

“Đang chụp quảng cáo, có gì không?”

“Bao lâu nữa mới kết thúc?”

“Nhanh thôi, chắc khoảng nửa tiếng.”

“Gửi địa chỉ đi, anh đến đón em.” Ngữ khí Hạ Viễn Hàng hơi gấp gáp, Lương Tâm Trừng không nghĩ gì nhiều đã đồng ý, cúp máy xong lập tức phát địa chỉ qua cho anh.

Cậu vừa cất di động xoay người chợt trông thấy vị nhiếp ảnh gia đang vừa uống cà phê vừa quan sát mình đầy nghiền ngẫm. Lương Tâm Trừng gật đầu một cái rồi chuẩn bị tiếng vào trong, nhưng bị đối phương mau chóng gọi lại: “Tôi muốn hẹn hò với cậu, đồng ý không?”

Lương Tâm Trừng: “…”

Nhiếp ảnh gia nhướn mày.

“Ngại quá, tôi không đồng ý được.”

“Tại sao? Chẳng lẽ cậu không thích đàn ông à?”

Lương Tâm Trừng mỉm cười: “Lát nữa bạn trai tôi sẽ đến đón, tôi chung thủy với anh ấy, xin lỗi anh.”

Nhiếp ảnh gia hiểu rõ gật đầu: “Tiếc thật, nhưng lỡ sau này cậu chia tay người kia thì liên lạc với tôi lúc nào cũng được nhé.”

“Chắc chuyện đó không thực hiện được đâu, vì tôi sẽ không bao giờ chia tay anh ấy.”

Sau khi toàn bộ công việc quay chụp kết thúc, Hạ Viễn Hàng cũng vừa dừng xe ở bãi đỗ dưới lầu. Lương Tâm Trừng đuổi trợ lý và xe bảo mẫu về trước rồi vui vẻ đi xuống tầng hầm.

Vừa ngồi vào trong xe cậu liền bị Hạ Viễn Hàng nắm chặt tay, nếu không phải bọn họ đang ở nơi công cộng chắc anh đã trực tiếp ôm cậu rồi. Hạ Viễn Hàng đang hơi kích động chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên có người từ xa đi tới gõ gõ lên cửa kính bên ghế phụ lái.

Lương Tâm Trừng quay đầu, thấy người bên ngoài là vị nhiếp ảnh gia ban nãy bèn hạ cửa sổ xe xuống. Đối phương đánh giá Hạ Viễn Hàng một phen, sau đó cười với Lương Tâm Trừng: “Bạn trai cậu quả là rất tuấn tú, chẳng trách cậu để tâm như vậy.”

Thả câu này xong anh ta tiêu sái chào tạm biệt, bỏ lại hai người ngồi trong xe rơi vào yên lặng xấu hổ. Lương Tâm Trừng muốn lên tiếng giải thích, nhưng vừa mở miệng cậu đã bị Hạ Viễn Hàng cắt ngang, anh vẫn nắm tay cậu như cũ, hoảng hốt nói: “Anh và Nghiêm Minh Hinh thật sự không có quan hệ gì đâu, hôm qua cô ấy cũng đi Thâm Quyến làm việc, bọn anh ở cùng khách sạn nên rủ nhau đi ăn cơm chung thôi, không ngờ ngồi trong khách sạn vẫn bị người ta chụp lại. Ngoại trừ việc ở chung một khách sạn ra thì những chuyện trên báo đều là bịa đặt, em đừng tin.”

Lương Tâm Trừng nhíu mày: “Anh đang nói gì thế? Lại bị người ta đăng scandal lá cải à?”

“Em không đọc được sao?”

Đúng là Lương Tâm Trừng chưa đọc được, cả ngày hôm nay cậu bận rộn quay chụp không kịp sờ vào điện thoại. Nghe Hạ Viễn Hàng nói cậu mới móc di động ra mở Weibo nhìn thử, quả nhiên lại là phòng săn tin cũ, chỗ này hình như rất “ưu ái” Hạ Viễn Hàng nên ngày hôm nay lại tung tin lá cải về anh và Nghiêm Minh Hinh. Hai người cùng đi công tác ở tỉnh khác còn tình cờ ở chung khách sạn đúng là rất mờ ám, huống chi bọn họ bị đồn quen nhau cũng được một khoảng thời gian khá dài rồi.

Phòng làm việc của Hạ Viễn Hàng đã lên tiếng bác bỏ tin đồn nhưng số người tin tưởng không nhiều lắm, đại đa số dân mạng vẫn cảm thấy Hạ Viễn Hàng và Nghiêm Minh Hinh có gì đó khó nói. Mấy tin hành lang này thật ra không đáng để Hạ Viễn Hàng quan tâm, anh vừa về Bắc Kinh đã ngay lập tức muốn đi tìm Lương Tâm Trừng, chuyện lo lắng duy nhất là để cậu hiểu lầm.

Lương Tâm Trừng hăng say xem đủ loại ngôn luận trên Weibo, hai hàng lông mày nhíu chặt nhìn như không quá vui vẻ. Hạ Viễn Hàng căng thẳng nhìn cậu, tuy giữa mình và Nghiêm Minh Hinh thật sự không có quan hệ gì, nhưng anh biết Lương Tâm Trừng rất để ý.

Sau một lúc lâu, Lương Tâm Trừng ấn tắt điện thoại rồi bình tĩnh quay sang nhắc nhở Hạ Viễn Hàng: “Lái xe đi.”

Xe rời khỏi bãi đỗ ngầm hòa vào dòng xe cộ đông đúc. Hạ Viễn Hàng lái xe thỉnh thoảng vẫn nghiêng đầu quan sát Lương Tâm Trừng, cứ do dự muốn nói lại thôi. Lương Tâm Trừng thì luôn quay mặt yên lặng ngắm cảnh phố bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì trong đầu.

“Vừa rồi… anh ta nói đùa đấy, anh đừng để ý.”

Ngữ điệu Lương Tâm Trừng hơi buồn bực, lúc nói vẫn khăng khăng nhìn ra ngoài cửa sổ như đang giận lẫy.

Khó khăn lắm mới chờ được cậu mở miệng lại phải nghe câu này. Hạ Viễn Hàng quyết đoán vòng xe vào một con đường vắng người rồi đột ngột phanh xe tắt máy, đoạn cởi dây an toàn xoay người ôm chặt lấy cậu.

Lương Tâm Trừng giật mình hoảng hốt, hiển nhiên là không ngờ Hạ Viễn Hàng to gan dám hành động không suy nghĩ ngay giữa đường giữa sá.

“Đừng nhúc nhích, không sao, ở đây vắng lắm không ai chú ý đâu,” Hạ Viễn Hàng siết chặt vòng tay không cho Lương Tâm Trừng giãy giụa. Anh thấp giọng nỉ non bên tai cậu, “Ôm một lát thôi.”

Lương Tâm Trừng không giãy nữa, giọng điệu vẫn rầu rĩ như cũ: “Quan hệ giữa chúng ta là gì chứ…”

“Anh và Nghiêm Minh Hinh thật sự không có gì với nhau hết, người anh thích là em… Tâm Trừng, chuyện đêm đó ở Ma Cao anh không quên, vẫn luôn nhớ rõ. Em từng hỏi tại sao anh không chịu trách nhiệm, hiện giờ anh trả lời em, anh thích em, yêu em, anh muốn chịu trách nhiệm, em có cho anh cơ hội này không?”

Lương Tâm Trừng dựa vào vai anh nhắm mắt lại: “Anh nghiêm túc đấy à?”

Hạ Viễn Hàng kéo mũ áo phao trùm kín đầu Lương Tâm Trừng, đoạn nghiêng đầu kề sát, hôn một cái lên môi cậu.

Cuối cùng Lương Tâm Trừng cũng chịu mỉm cười, cậu vươn tay câu lấy cổ Hạ Viễn Hàng chủ động hé môi.

Môi lưỡi hai người quyện vào nhau không thể dừng được nữa, bọn họ say mê hấp thụ hơi thở và nhiệt độ của nhau, trong khoảng không gian kín mít chỉ còn lại tiếng thở dốc mờ ám và tiếng nước dính dớp.

Hai mươi phút sau, Hạ Viễn Hàng đánh xe trở lại đường cái, một tay anh giữ vô lăng, tay kia đan chặt vào bàn tay Lương Tâm Trừng.

Lương Tâm Trừng đỏ mặt liếm đôi môi vừa bị cắn rách mà không khỏi cười trộm. Vừa rồi bọn họ ôm hôn nhau ở nơi công cộng quên hết tất cả mọi thứ, đúng là rất liều lĩnh, nhưng lại cực kỳ kích thích.

Tuyết lại từ từ rơi bên ngoài cửa sổ, Lương Tâm Trừng nhẹ giọng cảm thán: “Đẹp quá.”

“Em thích à?”

“Ừ, xem rất vui.”

“Về nhà anh xem cùng em.”

Hôm nay hai chữ “Về nhà” nghe êm tai đến khó tả, làm khóe môi Lương Tâm Trừng cong lên không tự chủ được.

Trong lúc chờ đèn đỏ, ngón tay Lương Tâm Trừng nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay Hạ Viễn Hàng, cậu chỉ vào cửa hàng tiện lợi ven đường, nói lấp lửng: “Chúng ta đi mua ít đồ đi, mấy thứ ấy ấy…”

Hạ Viễn Hàng hiểu ý rất nhanh, anh cũng bóp tay cậu mấy cái rồi dừng xe ven đường, đội mũ đeo khẩu trang lên: “Để anh đi mua, em chờ một lát nhé.”

Hạ Viễn Hàng nói xong liền xuống xe. Lương Tâm Trừng ở lại cúi đầu cười khẽ, bạn trai… người đó thật sự đã trở thành bạn trai cậu rồi.
— QUẢNG CÁO —