Một ngày sau khi phim đóng máy, Hạ Viễn Hàng thu dọn hành lý ra sân bay một mình. Sau khi vào phòng chờ anh nhận được đường link video từ trợ lý, nhắc nhở đó là phỏng vấn độc quyền của Lương Tâm Trừng.
Hạ Viễn Hàng vô thức xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út rồi bấm vào đường link. Đây là cuộc phỏng vấn độc quyền với một nền tảng video mà mấy ngày trước Lương Tâm Trừng trở về tham dự tiệc chúc mừng thuận tiện tiếp nhận.
“Nữ chính đối diễn với anh trong《 Túy Kim Lăng 》là chị Cố Dung, đây hẳn là lần đầu anh diễn tình chị em nhỉ? Anh cảm thấy kiểu phụ nữ trưởng thành như chị ấy có phù hợp với mình không? Trải nghiệm diễn lần này liệu có ảnh hưởng đến tiêu chí chọn bạn đời của anh không?”
Lương Tâm Trừng trong video yên lặng nghe phóng viên đặt xong câu hỏi, hơi mỉm cười đáp: “Thật ra tiêu chí bạn đời của tôi xưa nay chưa từng thay đổi, từ năm mười lăm tuổi đến giờ chỉ thích duy nhất một người, ở phương diện này tôi khá cố chấp, sẽ không dễ dàng thay đổi.”
“Mười lăm tuổi đã có người thích? Là mối tình đầu sao?”
“Phải, là mối tình đầu cũng là người duy nhất. Người ấy rất có sức ảnh hưởng đối với tôi, cũng là mục tiêu để tôi theo đuổi. Nhờ người đó mà tôi mới dấn thân vào ngành này, cũng nhờ thế mà ở thời điểm khó khăn nhất vẫn có thể kiên trì chống đỡ.”
Ngữ điệu phóng viên rõ ràng là rất hưng phấn: “Vậy người anh thích thực chất cũng là đồng nghiệp? Hai người đã ở bên nhau chưa? Người đó có biết không?”
Lương Tâm Trừng mỉm cười gật đầu, đôi mắt trong trẻo dịu dàng nhìn vào ống kính, cũng nhìn vào tận đáy lòng Hạ Viễn Hàng: “Đã bên nhau, sẽ luôn bên nhau.”
Hạ Viễn Hàng ngẩn người mất một lúc, trợ lý lại gửi tin nhắc nhở video này đã lan truyền đầy trên mạng, các fan đồng loạt phát rồ, suy đoán gì cũng có, trước mắt Lương Tâm Trừng không đáp lại câu nào cả.
Hạ Viễn Hàng cụp mắt khẽ cười, thực ra Lương Tâm Trừng không trả lời đối tượng theo đuổi chính xác là ai, thậm chí còn không nói là nam hay nữ, vậy mà mọi thuyết âm mưu xôn xao trên mạng đại đa số đều chỉ về phía anh, chuyện này khiến anh rất vui vẻ.
Thông báo lên máy bay vang lên trên loa, anh gửi WeChat cho Lương Tâm Trừng [ Anh lên máy bay đây, ba tiếng nữa sẽ đến, gặp sau. ]
Thời điểm đến nơi đã là 8 giờ tối, trợ lý Tiểu Tiễn của Lương Tâm Trừng ra sân bay đón thay: “Anh ấy đang phải quay cảnh tối, bảo anh về khách sạn chờ trước ạ.”
Hạ Viễn Hàng gật đầu, tiện đường đi mua chút đồ ăn khuya mang về khách sạn.
10 giờ rưỡi tối Lương Tâm Trừng mới trở về, mặt còn chưa kịp tẩy trang sạch sẽ, vừa đóng cửa cậu đã nhào vào ngực Hạ Viễn Hàng: “Em tưởng ngày mai anh mới đến…”
“Không chờ nổi,” Hạ Viễn Hàng cười cúi đầu hôn cậu, “Anh quay xong rồi, mấy ngày tới sẽ ở đây với em.”
Lương Tâm Trừng vui vẻ cười đến híp mắt.
Bộ phim của cậu còn non nửa tháng nữa mới đóng máy, những ngày sau đó Hạ Viễn Hàng thật sự ở lại ăn không ngồi rồi, không đi phim trường quấy rầy Lương Tâm Trừng mà ở yên trong khách sạn chờ. Cảnh quay của Lương Tâm Trừng rất nhiều, mỗi ngày đều phải diễn đến tối muộn mới về phòng, trong đó phân nửa thời gian là mệt đến mức dính xuống giường ngủ ngay. Bọn họ không làm được gì nhiều, mỗi đêm trước giờ ngủ dành ra khoảng nửa tiếng trò chuyện và hôn môi là đủ thỏa mãn.
Ê kíp của Lương Tâm Trừng trước sau vẫn không đáp lại bất kỳ câu nào về vấn đề công khai tình cảm, đương sự thì tối ngày nhốt mình ở phim trường cách xa thế sự, Lưu Phàm cũng lười đối phó với đám phóng viên truyền thông đeo bám dai như đỉa. Đây chính là đối sách phản ứng mà bọn họ đã thương lượng xong từ sớm: Không đáp trả, không né tránh, toàn bộ thuận theo tự nhiên để đại chúng dần dần tiếp nhận sự thật.
Cuối tháng 6, mọi cảnh quay của Lương Tâm Trừng cuối cùng cũng hoàn tất. Một ngày sau tiệc đóng máy, cậu đuổi hết trợ lý và các nhân viên đi theo đoàn về Bắc Kinh, sau đó cùng Hạ Viễn Hàng tự lái xe đi mấy trăm cây số về quê một chuyến.
Đó là một thành phố nhỏ ở phương nam, từ ngày lên Bắc Kinh học đại học, ngoại trừ vài lần về viếng mộ cha mẹ ra Lương Tâm Trừng hầu như không ở lại thành phố này quá lâu. Tuy nơi này không để lại cho cậu bao nhiêu hồi ức tốt đẹp, nhưng lại cất chứa kỷ niệm về mối tình đầu ngây ngô dành cho Hạ Viễn Hàng, cũng là thứ mềm mại nhất trong lòng mà cậu không thể buông bỏ.
Hạ Viễn Hàng cũng không còn nhiều thân thích sống ở quê nhà, đặc biệt sau khi ông bà mất hết thì anh không còn về đây nữa, lần này cùng nhau đi đơn giản chỉ vì muốn đăng ký kết hôn mà thôi.
Bọn họ đến nơi vào giữa trưa, hai người tìm đại một quán cơm nhỏ lấp đầy dạ dày. Thời gian vẫn còn sớm, Hạ Viễn Hàng lái xe lòng vòng trên đường, bất tri bất giác đã chạy đến cổng trường trung học năm xưa bọn họ cùng học.
Xe dừng ở bên kia đường, bọn họ sợ bị người lạ nhận ra nên không dám xuống xe. Lương Tâm Trừng ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, không nhịn được phải cảm thán: “Nhiều năm như thế mà nơi này không thay đổi chút nào, bộ đồng phục vẫn y hệt loại hồi đó tụi mình mặc.”
Hạ Viễn Hàng hỏi cậu: “Lúc ấy trông em như thế nào?”
Khóe môi Lương Tâm Trừng hơi nhếch: “Không phải anh từng gặp rồi à.”
“Chỉ có mỗi một lần, ở trường học em vẫn luôn như vậy sao?”
“Tính tình quái đản không thích nói chuyện, sau khi lên cấp ba thì niềm vui mỗi ngày là đi rình ngắm anh. Mà anh cũng liều thật đấy, năm đó học 12 rồi mà cả ngày chỉ thấy chơi bóng rổ, ngày nào em cũng núp một góc đứng xem.” Lương Tâm Trừng thuận miệng trả lời, quá khứ từng khó mở miệng bao nhiêu hôm nay đã có thể thoải mái lấy ra đùa giỡn.
Hạ Viễn Hàng xót xa cầm tay cậu, trong lòng ảo não năm đó tại sao mình không chú ý đến một đôi mắt vẫn yên lặng theo sau, để bọn họ phải lãng phí nhiều năm như vậy.
“Có khó chịu lắm không?”
“Thật ra cũng chẳng có gì, yêu đơn phương cũng là một thú vui, đời này anh không có cơ hội trải nghiệm đâu.”
Hạ Viễn Hàng siết chặt tay cậu không nói gì nữa. Thấy thời gian đã thích hợp, anh xoay người khởi động xe một lần nữa.
Đó là một ngày làm việc hoàn toàn bình thường, không phải ngày lành tháng tốt, văn phòng đăng ký kết hôn trong thành phố nhỏ cực kỳ vắng vẻ, bên trong chỉ có vài nhân viên hành chính lười biếng và hai cặp đôi khác cũng đến làm thủ tục. Bọn họ nắm tay nhau bước đến bàn dịch vụ tự lấy đơn đăng ký, sau đó tìm một góc ngồi xuống cẩn thận nghiên cứu nội dung trong đơn.
Lương Tâm Trừng đọc rất nghiêm túc, Hạ Viễn Hàng chỉ tùy ý xem lướt một lần đã đặt hết lực chú ý lên người Lương Tâm Trừng, nghiêng người dựa vào bàn ngắm cậu không chớp mắt.
“Nhìn em làm gì?” Lương Tâm Trừng ngước mắt liếc anh một cái, thì thầm nhắc, “Anh mau điền đơn đi.”
Hạ Viễn Hàng cười: “Em đẹp mới nhìn chứ. Không vội, chữ em dễ nhìn hơn, điền xong của em lại điền giúp anh đi.”
“Có ai như anh không.” Ngoài miệng Lương Tâm Trừng oán thán, ý cười bên khóe môi lại không thể giấu nổi.
Hạ Viễn Hàng ghé lại gần hơn, thấp giọng năn nỉ: “Cục cưng điền giúp anh đi.”
Vất vả điền hai tờ đơn lại cẩn thận kiểm tra thêm một lần, làm xong hết cũng mất nửa tiếng đồng hồ. Người tới đăng ký nhiều lên, đã có người nhận ra bọn họ nên xì xầm to nhỏ với nhau. Thái độ hai người vẫn thản nhiên, bình tĩnh đứng dậy đi xếp hàng, sau đó nộp đơn đăng ký, căn cước công dân và giấy tờ hộ khẩu cho nhân viên phụ trách.
Nhân viên đưa mắt kiểm tra thông tin hai lần, xác nhận không còn gì nhầm lẫn mới bắt đầu nhập liệu vào máy tính, đóng dấu chính thức rồi đưa hai tờ giấy chứng nhận kết hôn vào tay họ: “Chúc mừng hai vị.”
Lương Tâm Trừng nhận giấy bằng hai tay, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn.”