Ninh Lan không thể ngờ chỉ quay một cảnh cung đình đơn giản mà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Gửi tin cho Tùy Ý nói hôm nay Kỷ Chi Nam sẽ quay cùng cậu là giả, mục đích thực sự là muốn thu hút sự chú ý của đối phương.
Thế nên lúc ghi hình, Ninh Lan không thể chuyên tâm. Cậu hy vọng Tùy Ý trả lời, lại không mong đối phương phản ứng mình chỉ vì Kỷ Chi Nam. Sự mâu thuẫn này khiến chính cậu cũng cảm thấy mình có bệnh.
Hôm nay quay cảnh đấu võ trong triều. Ninh Lan đóng vai một thị vệ cỏn con nên không có nhiều đất diễn, chỉ cần rút đao hộ giá khi bên dưới bắt đầu hỗn loạn là được. Ai ngờ diễn viên quần chúng mời về không có kinh nghiệm, chưa đến lúc đã ào ào nhao lên. Ninh Lan bị ai đó xô ngã, mắt cá chân trái đau ê ẩm, nhờ thư ký trường quay đỡ mới run rẩy đứng lên được.
Không lâu sau, cổ chân cậu đã sưng lên như cái bánh bao, nhìn vô cùng đáng sợ. Đoàn phim muốn tìm bác sĩ gần đó tới xem, Ninh Lan lại nói không cần, bong gân thôi, nghỉ ngơi là được. Trong phòng nghỉ có mấy người lên tiếng an ủi, đạo diễn cũng bảo cậu nghỉ ngơi. Buổi tối còn một cảnh quay, phông nền đã dựng xong, cậu đứng làm dáng là được, tóm lại là không thể kéo chậm tiến độ. Ninh Lan đồng ý.
Chờ mọi người rời đi, cậu mới nhăn mặt hít mạnh mấy hơi, đã lâu không bị bong gân, đau thật đấy.
Ninh Lan vừa xoa cổ chân vừa xem di động, Lục Khiếu Chu gửi một đống tin nhắn thoại như phát rồ, Tùy Ý thì vẫn chưa hồi đáp.
Trong phút chốc, cậu không khỏi cảm thấy vui sướng. Nhắc đến Kỷ Chi Nam mà cũng không phản ứng, có phải trong mắt Tùy Ý, người kia cũng chẳng quan trọng đến vậy?
Ninh Lan không nhịn được, lại gửi cho Tùy Ý một tin: “Lúc quay phim gặp sự cố, tôi bị thương rồi.”
Chưa đầy năm phút sau, Tùy Ý đã gọi điện tới. Ninh Lan hao hết tâm tư để chờ cuộc gọi này, lập tức không biết đau là gì nữa, còn cong môi cười để lộ hai lúm đồng tiền xinh xắn, nhanh chóng nghe máy: “Alo.”
Tốc độ nói chuyện của Tùy Ý cực nhanh: “Xảy ra chuyện gì?”
Ninh Lan còn muốn ra vẻ thần bí, không đề cập đến vết thương của mình luôn mà nói vòng vo: “Diễn viên quần chúng không chuyên nghiệp, chưa đến lượt mà bọn họ đã…”
Tùy Ý không muốn nghe cậu lải nhải, lo lắng ngắt lời: “Tiểu Tinh thế nào? Cậu ấy có sao không?”
Ninh Lan há hốc miệng, những lời còn lại đều bị chặn ở cuống họng, hệt như một cây pháo hoa bắt đến nửa chừng bỗng dưng tắc nghẽn, không thể phát ra chút tiếng vang.
Tùy Ý như ý thức được điều gì, im lặng một lát, sửa lời: “Tôi hỏi là… còn ai khác bị thương không?”
Nếu Ninh Lan không biết Kỷ Chi Nam còn có tên gọi khác là Kỷ Tinh, chỉ sợ cũng sẽ bị người kia lừa cho qua chuyện.
Không đúng, Tùy Ý căn bản không cần lừa cậu, hắn vốn không thích cậu, cần gì phải che giấu chứ?
Là bản thân cậu cố chấp, không đụng vách tường chẳng chết tâm.
Yết hầu khẽ dịch chuyển, tiếng nuốt nước bọt của bản thân khiến Ninh Lan cảm thấy màng nhĩ phát đau. Một lúc sau, cậu mới chậm rãi mở miệng: “Không.”
Cậu không nhắc lại chuyện mình bị thương nữa, hàng ngàn suy nghĩ cùng cảm giác vui sướng trào dâng trong giây phút nhận điện thoại đã bị trận gió bất chợt này thổi tan.
Trước khi dập máy, Tùy Ý mới hỏi cậu bị thương ở đâu, có đi khám bác sĩ không. Ninh Lan trả lời qua loa mấy tiếng. Tùy Ý đột nhiên cao giọng: “Nói tử tế, rốt cuộc là làm sao?”
Ninh Lan hoảng sợ, giải thích là mình bị bong gân, không có vấn đề gì lớn. Tùy Ý dặn cậu đừng lộn xộn, xin phép đoàn phim nghỉ một, hai hôm. Thấy đối phương không còn gì muốn nói, hắn liền cúp máy.
Ăn trưa xong, Tùy Ý vẫn không yên lòng.
Khi đọc được tin nhắn thứ hai Ninh Lan gửi tới hôm nay, hắn đã gọi điện thoại mà không hề nghĩ ngợi.
Quay phim gặp sự cố, có thể xảy ra chuyện gì? “Lật ngược giang sơn” là phim cổ trang, sự cố có thể xảy ra rất nhiều, va chạm, ngã ngựa, rơi xuống nước,… Nghĩ đến đây, huyệt thái dương trên trán hắn giật đùng đùng.
Kỷ Chi Nam vô cùng sợ nước. Khi còn bé, có lần hắn muốn khoe khoang nên nhảy xuống nước ngay trước mặt đối phương, còn cố ý nín thở một lúc. Mới đầu hắn nghe thấy Kỷ Chi Nam lớn tiếng kêu cứu, sau đó âm thanh lại tắt dần. Hắn trồi lên, phát hiện Kỷ Chi Nam thò một chân xuống nước như chuẩn bị tới cứu mình, nhưng cuối cùng lại sợ quá mà ngất đi.
Có thể nhắn tin cho thấy Ninh Lan không sao cả. Tùy Ý tự động loại cậu khỏi vòng nguy hiểm, hỏi thăm tình hình của Kỷ Chi Nam trước. Chỉ là trong lúc nóng vội, hắn lại nhắc đến cái tên “Tiểu Tinh” gần như chẳng ai biết đến kia.
Nghĩ đến đây, Tùy Ý chợt cảm thấy may mắn vì Ninh Lan không biết Tiểu Tinh là ai. Nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy suy nghĩ này của mình thật quái dị, chẳng qua không biết quái ở chỗ nào.
Vì quá tập trung suy nghĩ nên Lục Khiếu Xuyên gọi mấy tiếng mà Tùy Ý vẫn không có phản ứng gì.
“Nhóm trưởng, cậu có biết Lan Lan ở trường quay nào trong thành phố J không?” Lục Khiếu Xuyên lớn tiếng hơn.
Tùy Ý lấy lại tinh thần: “Hỏi việc này để làm gì?”
Lục Khiếu Xuyên cười gian trá: “Tôi và Phương Vũ định đi thăm cậu ấy, tranh thủ lúc chưa bắt đầu quảng bá album.”
AOW sẽ ra mắt album đầu tay vào tháng tư, ngoài bốn bài hát đã phát hành lúc trước còn thêm 6 ca khúc mới. Giữa tháng 3, Ninh Lan rời khỏi đoàn phim, bảy người sẽ lại bước vào quá trình quay chụp liên tục.
Phương Vũ ngáp dài, đi tới: “Nhóm trưởng đừng nói, thằng em lưu manh của cậu ta muốn đi tìm Lan Lan đấy, không phải tôi và cậu ta cùng đi đâu.”
“Cậu cậu cậu đang ngủ cơ mà?” Lục Khiếu Xuyên giơ chân.
Phương Vũ kéo áo Lục Khiếu Xuyên, lôi hắn về: “Cậu đừng dư hơi mai mối cho Lan Lan nữa.” Dứt lời, cậu lại liếc Tùy Ý: “Nhỡ người ta có đối tượng rồi, vậy chẳng phải cậu đang gây phiền phức cho cậu ấy sao?”
Tùy Ý không có phản ứng gì, như tự chìm vào suy tư.
Hắn nhớ lần trước khi mình đến thành phố J quay phim, Ninh Lan đã tới thăm. Lần này người nọ bị bong gân, hắn cũng coi như có lý do đầy đủ.
Lúc chạng vạng, Ninh Lan chào đón hai vị khách quý tới thăm.
Quách Hạo và Kỷ Chi Nam lần lượt vào cửa. Ninh Lan đứng dậy đón tiếp, bưng trà rót nước cho bọn họ. Quách Hạo vội ấn cậu ngồi xuống. Vì thế, Ninh Lan liền cầm trứng gà tiếp tục xoa mắt cá chân, chuẩn bị cho xuất diễn đêm sẽ diễn ra sau vài tiếng nữa.
Lúc này, cậu không muốn đối mặt với Kỷ Chi Nam, mà nói đúng hơn là không dám. Cậu sợ mình không giữ được bình tĩnh, thất thố trước mặt đối phương.
Kỷ Chi Nam hỏi trợ lý của cậu đâu. Ninh Lan cười gượng, trả lời: “Không có trợ lý, nhóm bảy người chúng tôi chỉ có một trợ lý thôi, công ty không có nhiều người như thế.”
Giấc mơ một người một trợ lý đẹp quá, cậu không dám nghĩ. Đó là đãi ngộ dành cho nghệ sĩ cấp Thiên vương, ngay cả Tùy Ý cũng không có đặc quyền này. Ninh Lan thầm nghĩ, thầy Kỷ đúng là không hiểu nỗi khổ chốn nhân gian, một đại thiếu gia từ nhỏ đã được nâng niu chăm chút, đâu cần đòi hỏi những sự quan tâm dư thừa?
Kỷ Chi Nam không hề nhận ra địch ý mơ hồ trong lời nói của đối phương, ánh mắt nhìn cậu lại mang theo vẻ đồng tình: “Chịu khó dưỡng thương đi, phía đạo diễn có thể xin phép, nhờ ông ấy điều chỉnh suất diễn.”
Ninh Lan cố gắng khống chế cảm xúc, cười cong cả mắt: “Ừm, cảm ơn thầy Kỷ.”
Vài ngày sau, vết thương ở cổ chân đã ổn, Ninh Lan lại bắt đầu chạy qua chạy lại giữa tổ A và tổ B.
Có lẽ vì lòng trắc ẩn, Kỷ Chi Nam không còn đề phòng cậu như trước nữa, thỉnh thoảng cũng đến tổ quay của cậu, xem cậu chơi game, còn giúp cậu quan sát tình hình quân địch: “Ấy, bên kia có mai phục!… Sắp hết đạn rồi, sắp hết đạn rồi!… Khu an toàn, chạy mau chạy mau!”
Tiếp xúc nhiều, Ninh Lan mới phát hiện Kỷ Chi Nam là một người rất đơn thuần và giàu tình cảm. Cậu ta không bao giờ nghi ngờ lời nói của người khác, còn rất dễ bị cảm xúc của mọi người ảnh hưởng.
Người như thế thường rất dễ lừa, chẳng biết sao Tùy Ý lại không theo đuổi được, thậm chí chuyện đối phương đã kết hôn hắn cũng không hề hay biết.
Lúc này, Quách Hạo đang giúp cậu ta tìm cảm giác cho cảnh quay sầu khổ bi tình sắp tới, còn nói chỉ cần đừng khóc đến bong bóng phập phồng trước mũi là được. Ninh Lan để điện thoại xuống, nói chen vào: “Năm ngoái nhóm chúng tôi lần đầu nhận giải nghệ sĩ mới, lúc lên sân khấu, tôi khóc ra một quả bong bóng mũi, trở về bị người đại diện mắng cho gần chết.”
Kỷ Chi Nam nghĩ đến cái gì đó, chớp mắt, hỏi: “Có phải lễ hội âm nhạc MTV năm ngoái không?”
Ninh Lan cười tủm tỉm, đáp: “Đúng rồi, nhóm chúng tôi đấy, người nhận giải là nhóm trưởng của chúng tôi, có đẹp trai không?”
Khi hỏi câu này, bản thân Ninh Lan cũng không rõ mình đang mong chờ đáp án nào, chỉ là tim cậu vô thức đập rất nhanh.
Kỷ Chi Nam gật đầu: “Ừ, các cậu đều rất đẹp trai.”
Đây là đáp án bảo đảm nhất và khách sáo nhất, rõ ràng “nhóm trưởng” trong miệng đối phương trông thế nào, cậu ta cũng chẳng nhớ ra.
Ninh Lan mỉm cười. Đột nhiên cậu rất muốn chạy về nói với Tùy Ý: Đây là người cậu thích hả? Cậu ta căn bản chẳng nhớ cậu là ai.
Tưởng tượng một lát, cuối cùng cậu lại không cười nổi. Hành động và suy nghĩ đầy ghen tuông của bản thân hiện giờ liệu có thể xóa nhòa sự thật là cậu đã đố kị đến bệnh hoạn rồi không?
Người Tùy Ý nghĩ đến đầu tiên trong hoàn cảnh nguy hiểm chỉ có Kỷ Chi Nam, dù cậu có ghen tị đến phát cuồng thì cũng chẳng thay đổi được gì.
Trước khi cửa phòng bị gõ vang khoảng năm phút, Ninh Lan đang nghịch cái thùng Triệu Cẩn San gửi tới.
Vì không có quần áo mặc nên cậu nhắn tin cho mẹ, hỏi bà có thể gửi giúp hành lý tới đây không. Vốn tưởng với cái tính lười đến nói alo còn thấy mệt, Triệu Cẩn San sẽ từ chối, không ngờ bà lại đồng ý ngay. Hai ngày sau, đồ đã được chuyển tới.
Ninh Lan nhét cái ống nhựa đựng cây vĩ vào đáy vali. Lúc này, di động kêu vang, Triệu Cẩn San nhắn tin: “Con trai, nhận được đồ chưa? Trong quần bò của con có đồ tốt đấy.”
Có vẻ dư âm bão nổi lần trước vẫn chưa tan, còn tạo được chút tác dụng tích cực, Ninh Lan không khỏi bật cười đầy châm chọc.
Cậu lấy quần ra, quả nhiên sờ thấy một vật bằng thủy tinh cứng rắn ở trong ống quần. Lấy ra xem thử, dòng chữ to tướng bằng tiếng Anh dán trên thân lọ làm cậu giật mình, suýt thì thẳng tay ném đồ ra cửa sổ.
Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, huống hồ cậu đã làm trong ngành dịch vụ nhiều năm như vậy, đương nhiên biết đây là gì.
Cậu không hiểu Triệu Cẩn San lấy đâu ra loại thuốc này. May là cậu tự tay ký nhận, nếu để người khác mở ra, biết cậu mang theo thứ này, cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Ninh Lan gọi điện cho Triệu Cẩn San, hỏi bà về lọ thuốc kia. Triệu Cẩn San hi hi ha ha, bảo đây là thuốc thần có thể làm đại gia bao nuôi nghe lời. Giọng nói của bà lộ rõ ý kể công, Ninh Lan cảm thấy không nói nổi, chỉ cảnh cáo bà đừng làm mấy chuyện tiền trảm hậu tấu vậy nữa rồi cúp máy.
Ngay sau đó, có người gõ cửa.
Cậu bối rối nhét cái lọ vào vali, kéo nửa dây khóa rồi đi ra cửa, ghé sát vào cánh cửa, hỏi: “Ai đấy?”
Bên ngoài không ai trả lời. Ninh Lan nhòm qua lỗ mắt mèo rồi vội vàng vặn tay nắm cửa.
Dù người đến đội mũ và đeo khẩu trang kín mít, nhưng vừa liếc mắt Ninh Lan đã nhận ra là Tùy Ý.
Tùy Ý theo cậu vào phòng, bỏ ba lô xuống, mở miệng: “Tôi có một quảng cáo quay ở gần đây nên tiện qua thăm cậu.”
Ninh Lan thoáng dừng động tác rót trà, mặt dần ửng đỏ vì hưng phấn.
Sau khi tỉnh táo lại, cậu mới nhận ra hành động cuống quýt mở cửa của mình vừa rồi thật buồn cười.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, người này sao có thể cố ý tới đây thăm mình chứ? Có thăm cũng là thăm một người đang ở cùng khách sạn với mình thôi.
Rót trà xong, Ninh Lan liếc qua quyển lịch đặt trên bàn, đồng tử tức thì phóng đại.
Tháng ba, 18 tháng 3, sắp đến sinh nhật Kỷ Chi Nam rồi.