Hôm qua, khi hắn đang tự hỏi làm thế nào để giảm tổn thương đến mức thấp nhất thì cửa phòng bị gõ vang. Sau khi mở cửa, người đàn ông đứng bên ngoài không nói một lời đã tặng cho hắn một cú đấm rồi lập tức đưa Kỷ Chi Nam đi.
Tùy Ý đã từng gặp người này, là người nhảy xuống nước cứu Kỷ Chi Nam khi cậu rơi xuống hồ vào hôm ghi hình show thực tế. Người nọ biết Kỷ Chi Nam ở đây có nghĩa là hắn rất thân quen với cậu. Ít nhất là thân hơn mình.
Sau đó Tùy Ý mới biết, người đàn ông họ Tần kia là chồng hợp pháp của Kỷ Chi Nam. Hắn không rõ tâm trạng của mình lúc ấy, có lẽ cũng hơi mất mát nhưng lại không đến mức khó chấp nhận như trong tưởng tượng.
Kỷ Chi Nam không ra mặt, người đàn ông họ Tần lại tỏ thái độ cứng rắn, không cần biết nguyên nhân kết quả, cũng chẳng quan tâm lí do là gì, chỉ bảo Tùy Ý giao người chuốc thuốc ra.
Chuyện này nằm ngoài khả năng xử lý của Tùy Ý, hắn căn bản không thể dàn xếp ổn thỏa được, cách duy nhất chính là nhờ bố ra mặt.
Tùy Ý cũng không giằng xé giữa việc nhờ và không nhờ bao lâu, bên kia cũng chẳng có kiên nhẫn nghe hắn lòng vòng. Thế nên hắn nhanh chóng gọi điện cho bố mình.
Từ lúc người nọ đến đây, hắn chưa từng nghĩ sẽ giao Ninh Lan ra.
Sau một hồi thương lượng, người đàn ông họ Tần chậm rãi rũ tay, nói: “Giải quyết riêng cũng được, nhưng người của tôi không thể chịu thiệt oan uổng. Đám nhãi ranh các cậu không được dạy dỗ, sau này sẽ không biết cách làm người.”
Tùy Ý đánh với đối phương một trận, nói đúng hơn là bị đối phương đánh cho một trận. Hắn đã quyết định che chở Ninh Lan, chuyện người nọ làm sai, hắn không thể đùn đẩy, hiển nhiên phải đứng ra chịu trách nhiệm.
Lúc này, Tùy Thừa hỏi trong điện thoại: “Giải quyết xong chưa?”
“Rồi, cảm ơn… bố.”
Tùy Thừa nở nụ cười, giọng nói vẫn mệt mỏi vì bệnh tật: “Đừng cảm ơn bố, cảm ơn chính con đi, chuyện con đã hứa, nhớ nói được thì phải làm được.”
Dập máy về phòng, Tùy Ý thấy Ninh Lan đang ngồi ngẩn người trước cái vali. Nghe thấy tiếng động, đối phương ngẩng đầu nhìn hắn trong chốc lát, sau đó đứng lên, mở vali lấy một tuýp thuốc trị thương ra, đi tới.
Ninh Lan bóp thuốc mỡ ra đầu ngón tay, bôi lên khóe miệng Tùy Ý nhưng người kia lại né tránh.
“Tay tôi không bẩn, vừa mới rửa.” Dứt lời, cậu lại vươn tay về phía hắn.
Tùy Ý bực bội, đẩy tay cậu ra, hỏi: “Cậu không còn lời gì để nói à?”
Ninh Lan rũ mắt, chậm rãi nói: “Xin lỗi… Cảm ơn.”
Hai từ khô cằn, nghe chẳng mang theo chút thành ý nào, lại làm lửa giận dồn nén trong lòng Tùy Ý cả đêm nguôi đi không ít. Hắn không tránh nữa, để mặc Ninh Lan bôi thuốc cho mình.
Dù ngón tay Ninh Lan không nhẵn nhụi nhưng lại rất mềm mại, cảm giác lành lạnh nó mang lại thực sự khiến người đối diện thoải mái. Ánh mắt Tùy Ý dừng trên cổ cậu, cổ áo cao cũng không che được vết đỏ do bị lôi kéo vào tối qua. Hắn muốn hỏi cậu có đau không, nhưng nghĩ tới chuyện tốt cậu làm, lời đến bên miệng lại nuốt ngược về.
Bôi thuốc xong, Ninh Lan nhét tuýp thuốc vào vali, nghe Tùy Ý ở phía sau lên tiếng: “Xin lỗi Kỷ Chi Nam đi.” Im lặng một lát, đối phương lại bổ sung một câu: “Sau này đừng uống nhiều như vậy nữa.”
Sống lưng Ninh Lan cứng lại trong nháy mắt, cậu không quay đầu, thấp giọng đáp: “Được.”
Bảy giờ tối, hai người xuất phát. Ninh Lan bảo Tùy Ý xuống trước, khách sạn này toàn người trong đoàn phim “Lật ngược giang sơn”, cậu sợ bị người khác thấy sẽ rước thêm phiền phức.
Cửa khách sạn chỉ có cầu thang, không có đường dốc. Cổ chân Ninh Lan còn đau hơn hôm qua, có lẽ đã nửa tàn phế luôn rồi, khiêng cái vali to tướng đi xuống thật sự rất gian nan. Khi xuống đến bậc cuối cùng, cậu chợt trông thấy một người đàn ông hơi quen mặt, đối phương mím môi, nhìn cậu bằng ánh mắt hết sức lạnh lùng.
Những người có ngoại hình không tồi, Ninh Lan đều nhìn một lần là nhớ. Người đàn ông này tên là Tần Ngụy Vũ, bạn đời hợp pháp của Kỷ Chi Nam, gương mặt bên ngoài giống hệt trên tấm ảnh chụp tờ đăng ký kết hôn cậu lưu trong điện thoại.
Ninh Lan lướt mắt nhìn xuống, thấy hắn xách một túi hoa quả, cũng thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của hắn. Cậu nhếch miệng cười khẩy, như đang chế giễu hắn kết hôn thì giỏi lắm sao. Kỷ Chi Nam chưa từng đeo nhẫn, cũng chột dạ sợ bị người khác phát hiện hệt như cậu đấy thôi?
Ninh Lan bỏ hành lí vào cốp sau, bò lên xe trong tình trạng khập khiễng, song Tùy Ý lại chẳng phát hiện ra. Xe bảo mẫu khá rộng, Ninh Lan không ngồi cạnh hắn mà núp trong góc lặng lẽ xoa mắt cá chân.
Xoa được một lúc, cậu đột nhiên cảm thấy mình rất buồn cười. Ít ra người ta hoàn toàn độc lập, làm gì cũng ngay thẳng, cậu là loại phụ thuộc, làm toàn chuyện dơ bẩn chẳng ra gì, lấy đâu ra tư cách giễu cợt người ta?
Trở lại thủ đô, tất cả các thành viên AOW đều bắt tay vào việc chuẩn bị phát hành album.
Starlight Entertainment rất chuyên nghiệp trong việc đào tạo ngôi sao, bài hát đã chọn xong từ năm ngoái, các thành viên được nghe bản demo mấy tháng rồi. Video vũ đạo cũng được chuẩn bị kỹ càng, từng người đều luyện tập qua. Thế nên cả nhóm chỉ mất ba ngày để thu âm, hai MV mới cũng quay cực kỳ thuận lợi.
Trang phục cho ca khúc chủ đề lần này ngoài bộ vest có họa tiết khác nhau ra thì còn một bộ đồng phục chung cho bảy người, bốt da phối với đai lưng thắt hờ, trông cực tôn dáng. Ngày quay MV, Phương Vũ liều mạng độn vai, muốn xây dựng hình ảnh lưng dài vai rộng, còn hỏi Ninh Lan có muốn độn cùng không.
Ninh Lan đang đeo thắt lưng, “rắc” một cái đã hoàn thành việc thay trang phục. Phương Vũ ngửa mặt lên trời, than thở: “Thôi tôi độn một mình vậy, eo cậu thon như thế, vai gầy mới chuẩn.”
Ninh Lan quay sang quan sát đối phương, nói: “Cậu như thế là vừa rồi mà.”
Phương Vũ cười hì hì: “Thật không? Nhưng cậu gầy quá, eo con gái cũng không bé bằng cậu đâu.”
Ninh Lan nhéo cơ thể mình, xương sườn lằn lên từng cái, xúc cảm vô cùng thô ráp, chẳng trách sau khi từ thành phố J trở về, Tùy Ý lại không thèm chạm vào mình nữa.
Vì thế, buổi trưa cậu ăn nhiều hơn một bát cơm. Ở canteen, thêm đồ ăn phải trả tiền nhưng thêm cơm thì không, cậu ăn đến là yên tâm thoải mái. Là bên được bao, phối hợp với sở thích của đại gia bao nuôi là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất, chẳng lẽ chỉ có thế mà cậu cũng không làm được?
Vốn tưởng quay MV xong là có thể chờ album ra mắt rồi đi biểu diễn khắp nơi, Ninh Lan định tranh thủ mấy ngày này để dưỡng thương, tiện thể vỗ béo bản thân. Nào ngờ mới nghỉ được nửa ngày, phòng kế hoạch đã giao thêm nhiệm vụ mới, nói ca khúc lần này không chỉ phát hành MV bản thường mà còn có cả bản trong phòng tập.
Nguyên nhân chính là sự cố xảy ra ở hiện trường năm ngoái vẫn còn bị quần chúng mang ra bàn luận, công ty hàng xóm cũng vừa cho ra mắt một nhóm nhạc nam, hai nhà thường xuyên bị mang ra so sánh. Phòng kế hoạch của Starlight Entertainment nhận định phải tranh thủ khoảng thời gian này để tung ra cái gì đó có khả năng bịt miệng công chúng. Thế nên những chương trình nhóm gần đây tạm thời hoãn lại, đổi thành từng thành viên thể hiện tài năng cá nhân của mình.
Trương Phạm chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyến khích Tùy Ý kéo đàn. Hắn phụ trách visual của nhóm, vào công ty muộn nên cũng coi như nửa lính nhảy dù, tuy sức hút cao song vẫn không che giấu được sự thật cả ca hát và nhảy múa, hắn đều không nổi bật. Vào lúc mọi người cho rằng hắn lại từ chối kéo đàn thì hắn bỗng suy nghĩ một lát rồi nói: “Kéo đàn tạm thời không được, đã hơn một năm không luyện, gượng tay. Chơi piano trước được không?”
Đương nhiên là được, Trương Phạm cực kỳ bất ngờ.
Thế là Tùy Ý và Cố Thần Khải chuẩn bị một màn chơi đàn bốn tay, Phương Vũ và Lục Khiếu Xuyên cải biên một ca khúc, Vương Băng Dương cùng Cao Minh nhảy, Ninh Lan… Ninh Lan biểu diễn kỹ năng tráng trứng độc đáo.
Không phải cậu lười không muốn chuẩn bị tiết mục mà là sau khi hoàn thành những cảnh quay trong phòng tập, chân cậu không chịu nổi nữa. Trong bản MV phòng tập, mọi người mặc trang phục bình thường, trông có vẻ rất thoải mái nhưng trên thực tế, camera cố định sẽ ghi lại từng động tác của tất cả mọi người, lỗi nhỏ cũng không thể che giấu. Vì không muốn trở thành vật cản của nhóm, Ninh Lan cắn răng hoàn thành từng động tác. Lúc ghi hình xong, chân cậu mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, nửa ngày cũng không dậy nổi.
Tùy Ý đỡ cậu xuống phòng y tế. Tới nơi, Ninh Lan tránh hắn, vịn khung cửa, nói: “Đến đây được rồi, tôi sẽ tự vào. Cảm ơn nhóm trưởng.”
Cậu cười rộ lên không khác gì lúc trước, mắt vẫn híp lại, má vẫn lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, giọng nói cũng vẫn thoải mái tự nhiên, song Tùy Ý lại cảm thấy có gì đó rất khác.
Tùy Ý gật đầu, nhìn người nọ nhảy lò cò vào phòng.
Xế chiều, Ninh Lan tới bệnh viện khám. Bác sĩ ở phòng y tế của công ty hỏi tình trạng bệnh của cậu, đề nghị cậu đi chụp X-quang. Bình thường, nhất định cậu sẽ nhịn đến cùng, nếu không phải bắt buộc, cậu sẽ không tới bệnh viện đốt tiền. Nhưng sau đó còn mấy buổi biểu diễn, hợp đồng của cậu còn gần hai năm, chân cẳng không thể có vấn đề vào lúc này được.
Ninh Lan cắn răng đi khám. Hôm nay, người trực ban của khoa chấn thương là một bác sĩ nam trung tuổi. Xem phim chụp X-quang xong, ông kéo mắt kính trễ xuống, nhìn mặt cậu, hỏi: “Cậu nhóc, đang làm gì?”
“Khám bệnh.” Ninh Lan đáp.
“Tôi hỏi cậu đang làm gì, làm nghề gì ấy.”
“À, tạm thời là một ca sĩ.”
Bác sĩ hiểu ra: “Tôi bảo mà, tôi nhận ra cậu, con gái tôi rất thích cậu.”
Ninh Lan cười, nói: “Có lẽ chú đã nhận lầm người rồi, tôi có chỗ nào giống một minh tinh đâu.”
Bác sĩ đẩy mắt kính lên như cũ: “Đúng là cậu, sao tôi có thể nhận lầm? Bubble Lan, vị dâu tây, đúng không?”
Ninh Lan rất bất ngờ, gật đầu, sau đó mặt dày hỏi bác sĩ có thể tính rẻ một chút không.
Bác sĩ vung bút, kê cho cậu một đống thuốc, nói: “Nhóc con thật thú vị, còn biết tiết kiệm. Nhưng bệnh viện này thống nhất giá cả, giảm là điều không thể. Mắt cá chân của cậu đã bị thương từ khi còn bé, vốn không thích hợp với những hoạt động mạnh như nhảy múa. Nhưng tôi có một đề nghị rất hay cho cậu.”
Ninh Lan chăm chú lắng nghe.
Bác sĩ lấy một tờ giấy trắng ra: “Nào, ký đi rồi sẽ nói cho cậu biết.”
Ninh Lan nhanh chóng ký tên, còn hỏi tên con gái bác sĩ là gì rồi viết thật hoa mỹ sau chữ “To”.
Bác sĩ rất hài lòng, cười híp mắt, bảo: “Ra cửa bệnh viện quẹo trái rồi quẹo phải, tới công ty bảo hiểm mua bảo hiểm cho chân cậu.”
Nghe xong, Ninh Lan chỉ thầm cười nhạt, cảm thấy chắc là ông bác sĩ này đã bắt tay với công ty bảo hiểm rồi. Nhưng sau khi về công ty, càng cân nhắc cậu lại càng thấy hợp lý.
Vì thế, cậu đi hỏi Phương Vũ: “Cậu có mua bảo hiểm cho bản thân không?”
Phương Vũ: “Sao cậu biết?”
Ngẫm lại thì một người trẻ tuổi có tư tưởng truyền thống như Phương Vũ hành động theo lối mòn cũng là điều dễ hiểu, nhưng Phương Vũ lại nói cho cậu biết, Cao Minh và Vương Băng Dương cũng mua bảo hiểm. Phương Vũ còn nói nghề này kiếm được nhiều tiền song cũng vô cùng mạo hiểm, nhỡ bị thương trong lúc nhảy, hoặc bị anti fan đâm tàn phế, tốt xấu gì cũng được đền bù một khoản tiền to cho gia đình.
Ninh Lan nghe mà run sợ, nhẩm tính số lượng anti fan, hiển nhiên người nên mua bảo hiểm nhất chính là cậu nhỉ?
Thế còn chờ gì nữa, mau đi mua thôi.
Phương Vũ xung phong làm cố vấn cho cậu, hai người dắt nhau tới một công ty bảo hiểm.
Trên đường, Phương Vũ do dự mấy lần mới mở miệng hỏi chân cậu làm sao. Nhìn vẻ mặt đối phương, Ninh Lan biết cậu ta nghĩ lệch hướng rồi, bình tĩnh đáp: “Bất cẩn bị ngã lúc quay phim.”
Phương Vũ vẫn không cam lòng, tranh thủ lúc Ninh Lan điền phiếu, ghé sát lại hỏi: “Cậu với nhóm trưởng… toàn chơi cái gì vậy? Hôm trở về, người bị thương cổ, người bị thương khóe miệng…”
Ninh Lan nhếch môi: “Những nơi cậu không nhìn thấy còn nhiều vết tích hơn kìa.”
Phương Vũ sợ hãi, cho là bọn họ chơi SM.
Ninh Lan không ngờ người nọ còn hiểu cái này, cười không nhịn nổi: “Đùa cậu thôi, tôi và nhóm trưởng có gì đâu, kéo suy nghĩ bay xa của cậu về đi, Hoa Nhi của tôi.”
Phương Vũ giận phát điên. Ninh Lan mở miệng câu nào cũng như nghiêm túc nhưng thực ra cái gì cũng đem ra đùa được. Vì thế, cậu quyết định tuyệt giao với đối phương một tiếng.
Một giờ sau, hai người đứng dưới lầu ký túc, Ninh Lan kiên trì nói chân mình không sao, không cần Phương Vũ đưa lên.
Phương Vũ quay đầu xe, vòng đến trước mặt Ninh Lan, hạ cửa kính xuống, nói: “Nếu không vui thì đừng ở bên cậu ta nữa. Cậu ta cả ngày xị mặt, hùng hổ dọa người, ai ở bên cậu cũng đều phát điên.”
Ninh Lan lại bị chọc cười: “Fan CP nhà các cậu mà nghe được câu này thì rủ nhau khóc ngàn dòng sông mất.”
Phương Vũ vò đầu: “Đừng nhắc đến cái CP đấy với tôi, đau cả đầu… Mà này, em trai của tên lưu manh kia cũng không tồi, ít nhất là tươi ngon sáng sủa, thử chút cũng chẳng thiệt đâu.”
Mạch máu trên thái dương Ninh Lan giật giật. Với cậu, Tùy Ý đã tươi đến không thể tươi hơn, thế mà người này lại động viên cậu ra tay với trẻ vị thành niên, đây là chuyện con người có thể làm sao?
Ninh Lan về phòng đúng lúc Tùy Ý mới tắm xong đi ra. Cậu lại gần lau tóc cho hắn. Lau được một nửa, Tùy Ý bỗng quay đầu. Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của đối phương, Ninh Lan bỏ khăn bông xuống, nói: “Tôi đi tắm đã, chạy ngoài đường cả ngày, trên người toàn là mồ hôi.”
Tùy Ý giữ cậu lại, hiếm thấy mà lắp bắp: “Tôi chưa nói muốn… muốn cái kia.”
Chỉ là hắn nghe nói Ninh Lan đi bệnh viện nên có hơi lo lắng.
“À, ừ.” Ninh Lan vẫn như bình thường, tiếp tục lau tóc cho hắn.
Ngày 8 tháng 4, album đầu tiên của AOW chính thức ra mắt, các hoạt động biểu diễn liên tục diễn ra theo kế hoạch. Bảy người bận đến chân không chạm đất, đợt quảng bá rầm rộ đầu tiên kết thúc đã là cuối tháng tư.
Biểu diễn với tần suất một, hai ngày một lần khiến chân Ninh Lan không chịu nổi, fan lại vô cùng hà khắc, rảnh rỗi là đem ra mới móc, nói cậu không chuyên nghiệp. Thỉnh thoảng cũng có vài người lên tiếng nói “Bubble Lan bị thương, không phải cố ý nhảy không tốt” nhưng lại kéo đến một vòi phun máu chó.
“Idol nhà ai mà chưa từng biểu diễn trong tình trạng sốt cao hoặc bị thương hả? Bong gân từ tháng 3 mà giờ còn chưa khỏi, lừa ai đấy?”
Ninh Lan đọc bình luận này trước mặt mọi người một lần, sau đó thành khẩn chắp tay, nói: “Tôi sẽ cố gắng nhiều hơn.”
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Tùy Ý đột nhiên nói với cậu: “Nếu thật sự không thoải mái thì đừng cố, xin nghỉ đi, đừng lên sân khấu nữa.”
Ninh Lan đứng dậy nhảy vài cái, chứng minh chân mình vẫn ổn: “Tôi không sao, cảm ơn nhóm trưởng quan tâm.”
Đầu tháng 5, Ninh Lan phải quay về đoàn phim “Lật ngược giang sơn” để quay ngoại cảnh. Tùy Ý lấy lý do điều kiện ở nơi hoang vu không tốt, xin Trương Phạm cử trợ lý đi theo cậu. Khi yêu cầu được duyệt, Ninh Lan cố ý chạy tới cảm ơn hắn: “Cảm ơn nhóm trưởng, thực ra tôi đi một mình cũng được, cậu không cần hao tâm tổn trí vì tôi.”
Tùy Ý không hiểu được cảm xúc trong lòng, chỉ cảm thấy có gì đó là lạ. Nhớ lại lúc trước, khi được hắn quan tâm, phản ứng của Ninh Lan đều mang theo chút xấu hổ và sợ hãi, hoàn toàn khác với lúc này.
Sau lần đó, cả hai đều tránh nhắc lại những chuyện đã qua, song thái độ của Ninh Lan đối với hắn bắt đầu có một chút biến hóa rất khó tả.
Có thể Ninh Lan muốn tạo một bầu không khí hòa bình giả dối, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếc là giả vờ chưa đạt, dè dặt cùng khách sáo đều thể hiện rõ trên gương mặt.
Hơn nữa, đối phương đã tháo hai chiếc khuyên tai xuống, từ đó đến giờ vẫn chưa từng đeo lên.
Khi phát hiện điểm này, Tùy Ý vừa thấy thoải mái, lại vừa có cảm giác bồn chồn, thật giống như cái tem viết tên mình dán trên món đồ chơi đột nhiên biến mất.
Điều ấy có nghĩa là bằng chứng món đồ chơi thuộc về mình cũng không còn nữa.
Đêm trước khi Ninh Lan rời đi, Tùy Ý ngủ không ngon. Hắn trằn trọc cả một đêm, nhưng người ở giường dưới cũng không hề bò lên tỏ vẻ yêu thương nhung nhớ.
Sáng hôm sau, vẻ mặt Tùy Ý âm u như sắp nổi bão. Lúc Ninh Lan kiểm tra vali một lần cuối rồi chuẩn bị rời đi, hắn không nhịn được, nói: “Đeo cái vòng tay kia đi, cầu bình an, quay ngoại cảnh trên núi cũng nhiều nguy hiểm.”
Ninh Lan cảm thấy kinh ngạc, song cũng không dám cãi lệnh đại gia bao nuôi, đeo cái vòng lên. Những hạt châu đỏ sáng bóng khiến cổ tay mảnh khảnh của cậu càng tinh xảo và đẹp mắt.
Chính là loại tinh xảo khiến người khác rất muốn nắm trong tay.
Thấy sắc mặt Tùy Ý dịu đi nhiều, thần kinh căng như dây đàn của Ninh Lan mới buông lỏng.
Lúc ngồi trong phòng chờ máy bay, cậu liên tục gẩy chuỗi hạt châu trên tay. Mễ Khiết – trợ lý đồng hành cùng cậu trong chuyến đi này không nhịn được khen: “Quào, vòng tay đẹp quá!”, rồi ghé sát lại, nhỏ giọng hỏi: “Người yêu tặng à?”
Ninh Lan ngẩn ra một lát, nhớ đến hôm đi bấm lỗ tai, chủ tiệm cũng hỏi có phải đôi khuyên này do bạn gái cậu tặng không. Khi đó cậu vui như hoa nở, chỉ ước cả thế giới có thể chia sẻ ngọt ngào cùng cậu. Nhưng hiện giờ, lòng cậu giăng kín sương mù.
Cậu không nên nghĩ, cũng không dám nghĩ.
Vì thế, Ninh Lan lắc đầu: “Không phải, bạn tặng.” Cân nhắc một lát, cậu lại bổ sung: “Bạn bình thường thôi.”