Khoảng nửa tiếng sau, Trác Nhã gọi Nhật Đông vào ăn cơm. Tới gần nhà bếp, Nhật Đông đã ngửi được mùi thức ăn thơm ngon xa lạ, kích thích dạ dày kêu réo. Nhật Đông nhìn bàn ăn có hai món mặn, một món canh, một món rau, một cơm mộc mạc, đơn giản. Các món ăn đều là những món ăn gia đình bình dân, đối với một người thường xuyên ăn các món cao cấp như Nhật Đông, những món này đúng là tầm thường. Nhưng mà, nó lại ẩn chứa hương vị gia đình mà anh đã lâu rồi chưa nếm được.
Ngồi xuống bàn, Nhật Đông thích thú quan sát kĩ lưỡng bốn món ăn, mũi hít hít vài cái, thu vào mùi thơm quyến rũ. Trác Nhã bới cho anh bát cơm, ngồi ở phía đối diện, ngượng ngùng nói:
- Chỉ có mấy món đơn giản này thôi, hơn nữa, hương vị có chút nhạt. - Vì vấn đề sức khỏe, Trác Nhã luôn ăn những món thanh đạm, hôm nay vì có Nhật Đông, cô đã nấu đậm hơn.
Nhật Đông nhớ đến khẩu vị của Trác Nhã xuất phát từ lý do gì, anh lại thấy đau lòng. Dạ dày Trác Nhã yếu, lúc trước anh không hề biết. Anh rất thích ăn cay, ngược lại Trác Nhã ăn cay sẽ bị sẽ bị đau bụng, là đau dữ dội. Vậy mà lúc trước, cứ mỗi lần hẹn Trác Nhã ra ngoài, anh lại gọi cô đến quán lẩu cay. Thế mà cô hết bữa này đến bữa khác chịu đựng nỗi đau đó, không một tiếng oán than, thậm chí còn không để lộ một chút đau đớn trước mặt anh.
- Anh... không còn ăn cay nữa... - Nhật Đông ngập ngừng nói.
- Hả? Tại sao? Vì An Vy... Tôi xin lỗi. - Trác Nhã nhất thời kích động hỏi, sau đó vội vàng thu lại lời đi nói. Chuyện riêng của Nhật Đông, cô không nên hỏi quá nhiều.
- Không phải vì cô ấy! - Là vì em. Lời đó, Nhật Đông không nói ra. Anh biết, với tình trạng của hai người lúc này, nói lời đó ra không thích hợp, có thể Trác Nhã sẽ nghĩ nhiều.
- A. Ừm. Tôi biết. - Trác Nhã gật nhẹ.
Không khí trên bàn cơm nhất thời trở nên ngột ngạt. Ngoài tiếng đũa động, hai người không nói với nhau lời nào.
Bầu không khí này thật khó chịu! Nhật Đông thầm gào thét. Anh phải nói cái gì đó! Không thể để cho bữa cơm kết thúc trong im lặng được. Phải nói cái gì đó! Nói cái gì mới được chứ! Lỡ anh ngu ngốc nói ra lời nào đó vô tình nhắc đến quá khứ, kỉ niệm đẹp thì không nói, nhắc đến chuyện xấu là xong luôn.
May mắn, Trác Nhã giúp anh, mở lời phá vỡ bầu không khí yên tĩnh:
- Anh còn chơi bóng rổ chứ?
- Bóng rổ? A, thỉnh thoảng tụ tập với tụi bạn chơi vài ván. Kĩ năng vẫn tốt như cấp ba. - Nhật Đông lộ sự đắc ý. Nói đến ưu điểm của anh, ngoài ngoại hình, sự nghiệp chắc là chơi bóng rổ giỏi. Ít ỏi đến đáng thương (vô tình bật mode tự ti).
- Thật sao? Anh chơi bóng rổ rất tốt, rất ngầu. - Trác Nhã thích nhất là lúc Nhật Đông chơi bóng rổ, cả người toát lên sức sống của tuổi trẻ, những bước di chuyển linh động, những cú ném mạnh mẽ, thật sự rất ngầu.
- Em quá khen rồi. - Nhật Đông cười cười. - À, phải rồi, anh trai của em làm gì vậy?
Nhật Đông bắt đầu điều tra nhân khẩu. Đôi lúc nghề nghiệp quyết định đến tính cách của một người.
- Anh ấy là bác sĩ.
- Giỏi thật đấy! - Nhật Đông thật lòng khen. Bác sĩ là một ngành cần đầu óc, anh nhớ, điểm thi vào đại học y rất cao. Anh em nhà Trác Nhã đều rất giỏi.
- Anh ấy rất bận. Có khi hai, ba ngày mới về đến nhà. - Nhắc đến anh trai Trác Quân, Trác Nhã lại thở dài. Anh trai cô cũng đã ba mươi tuổi, suốt ngày đều cắm đầu vào làm việc, cô sợ anh sẽ ế mất. Mỗi lần bảo anh đi gặp mặt, anh đều kiếm cớ từ chối.
- Bác sĩ là vậy mà. - Nhật Đông gật gù. Anh cảm thấy may mắn vì Trác Nhã không theo chân anh mình làm bác sĩ. Nghĩ tới tương lại kết hôn, cô bận tới tối mặt tối mũi, hai, ba ngày mới về nhà... ưu thương làm sao. - Anh thấy lựa chọn công việc của em hiện tại rất tốt!
- Hể? - Trác Nhã không theo kịp đề tài.
- Ừm. Công việc của em thế nào? - Ngành quảng cáo cũng là một ngành cạnh tranh khốc liệt, huống chi công ty của Trác Nhã lại là chi nhánh mới mở.
- Nhờ kí được hợp đồng với Lôi thị, công việc cũng nhẹ nhàng hơn. - Có được hợp đồng với Lôi thị không ngoài dự đoán chính là một vụ làm ăn lớn, nâng cao danh tiếng và địa vị của công ty trong nước. Nhờ vậy, Trác Nhã dễ có được hợp đồng với những công ty khác.
- Mặc dù anh không vào Lôi thị làm việc nhưng nếu có khó khăn gì anh có thể giúp em. - Nhật Đông vội nói. Trở thành chỗ dựa đáng tin cậy là một bước tiến lớn.
- Không cần đâu. - Trác Nhã cười từ chối. Quan hệ của cô và Nhật Đông phức tạp, không nên dựa vào anh. Trác Nhã cũng tự tin bản thân có thể giải quyết được khó khăn của công ty, cô còn có công ty mẹ làm hậu thuẫn.
- Chúng ta bạn mà, em đừng khách sáo. - Nhật Đông kéo gần quan hệ.
- Bạn?
- Chẳng lẽ... sau khi chia tay rồi không thể làm bạn sao?
Trác Nhã nghĩ mình bị ảo giác, nếu không sao cô lại thấy tia ủy khuất hiện lên trong mắt anh, ngay cả ngữ điệu nói còn có chút tổn thương. Trác Nhã lắc nhẹ đầu nói:
- Đương nhiên có thể. Nếu anh đã nói vậy, chúng ta chính là bạn.
Nhật Đông nháy mắt trở nên vui cười. Đành phải dùng thân phận bạn để tiến bước.
- Vậy, chúng ta có thể xưng hô giống như trước kia không? Nghe cách xưng hô của em... hơi xa lạ. - Nhật Đông thích Trác Nhã gọi mình là "anh" và xưng là "em", chậc, nghe mới ngọt ngào làm sao.
- Cũng... cũng được. - Chỉ là cách xưng hô thôi mà, xưng hô thế nào cũng được.
Bữa cơm trôi qua tốt đẹp hơn Nhật Đông nghĩ. Ít nhất, anh cảm thấy ăn xong một bữa cơm, Trác Nhã tự nhiên nói chuyện với anh hơn. Để khiến một người yêu mình, điều đầu tiên là khiến cô ấy thấy thoải mái bên cạnh mình. Nhật Đông đoán mình đã đạt được điều kiện này.
Trước khi ra về, Nhật Đông xin được số điện thoại của Trác Nhã.
- Lần sau, anh có thể hẹn em cùng đi ăn chứ? Để báo đáp lần này em nấu cho anh.
- Được. - Trác Nhã gật đầu. Nếu đã là bạn, hẹn nhau đi ăn là chuyện bình thường. Cho dù cô từ chối, với tính cách của Nhật Đông, anh cũng sẽ cứng rắn khiến cô đáp ứng bữa cơm báo đáp này.
- Thôi, anh về đây. Hôm nay... cảm ơn em.
Nhật Đông vẫy tay nói. Trác Nhã đứng ở cửa nhìn theo chiếc xe khuất dần, hai bàn tay nắm chặt, đặt trước ngực.