Sau khi nhìn thấy hot search thì Tưởng Thành Duật mới biết tin, lúc ấy Thẩm Đường đã quay về Bắc Kinh.
Từ sau ngày hôm đó, hai người bọn họ không còn liên lạc nữa.
Hiện tại, toàn bộ cộng đồng mạng đều đang bàn tán mối quan hệ giữa Thẩm Đường và nhà họ Tiêu.
Mấy quả dưa bở mà Phàn Ngọc ném sang cô còn chưa ăn hết, Thẩm Đường lại tự mình cắt một quả dưa lớn khác.
"Thẩm Đường lấy trứng chọi đá, đập không vỡ bình thì ném đi sao?" Nghiêm Hạ Vũ xem những lời đàm tiếu trên mạng, anh ta nhíu chặt mày, rõ ràng những chuyện này không có quan hệ gì với anh ta, anh ta không hiểu chính mình đang nghĩ cái gì.
"Có phải cô ấy không biết ông ngoại của cô ấy là một tên cáo già sao? Ngay cả chúng ta khi làm ăn cùng với ông ta còn phải đề phòng cảnh giác khắp nơi, cuối cùng cô ấy đang nghĩ thế nào vậy?"
Sự khiêu khích của Thẩm Đường chẳng là gì đối với Tiêu Đổng, ngược lại, điều ấy còn khiến Thẩm Đường bất lợi hơn.
Tưởng Thành Duật đọc xong những dây dưa giữa hai người, không rét mà run.
Thẩm Đường đang tính lao mình xuống địa ngục, sau đó lôi kéo theo tất cả mọi người, nhưng mà cô lại không lường trước được, với lực lượng bây giờ của cô, có lẽ ngay cả một người cũng không thể kéo xê dịch được centimet nào, đến cuối cùng chỉ có mình cô là người rơi xuống, những người khác nhiều lắm thì hoảng sợ một tí, nhưng họ vẫn bình an vô sự như trước.
Hiện tại Nghiêm Hạ Vũ không chắc chắn lắm về suy nghĩ của Tưởng Thành Duật, nhìn Tưởng Thành Duật, nói: "Cậu có tính toán gì không?"
Tưởng Thành Duật không nói nửa lời, đứng dậy đi pha hai cốc cà phê, đưa một cốc cho Nghiêm Hạ Vũ, còn anh cầm một cốc dựa vào sô pha uống.
Tắt di động, Nghiêm Hạ Vũ cầm lấy cốc cà phê đưa tới miệng, lại nói: "Nếu không thì tôi đi nói chuyện với Thẩm Đường, phân tích cái lợi và hại của chuyện này cho cô ấy nghe."
Tưởng Thành Duật chỉ liếc mắt nhìn Nghiêm Hạ Vũ, vẫn không chịu nói câu nào.
Một cái liếc mắt này chứa rất nhiều nội dung, Nghiêm Hạ Vũ thấy không vui: "Ánh mắt cậu là ý gì đây?"
Tưởng Thành Duật: "Ngay cả tôi Thẩm Đường cũng không cho tí mặt mũi nào."
Nói cách khác, nếu anh ta đi cũng tự rước lấy nhục.
Anh muốn dùng việc làm ăn kiềm chế bên nhà họ Tiêu, khiến cho Tiêu Đổng buộc phải nhường nhịn vì quyền lợi của mình.
Về phần Phàn Ngọc, đối phó với bà ta dễ như trở bàn tay, nhưng Thẩm Đường lại muốn lựa chọn con đường dư luận, giết địch một ngàn tự tổn thương mình tám trăm, cuốn bản thân mình vào trong đó.
Nghiêm Hạ Vũ: "Cậu định mặc kệ cô ấy sao?"
Tưởng Thành Duật: "Không quản được, ý của cô ấy đã định, dù là ai nói gì cô ấy cũng không nghe." Chuyện mà cô đã muốn làm, anh không dám ngang nhiên cản trở cô công khai.
Mắt anh nhìn thấy hướng cô đang đi là một con đường không lối thoát.
Muốn kéo cô lại, nhưng cô trực tiếp buông tay anh.
Đột nhiên anh nhớ tới một câu nói trước kia cô từng nói qua: "Biển đắng vô tận không có bến bờ, em không quay lại được.
Trên mạng, tin tức mẹ của Thẩm Đường là Tiêu Chân đã đứng đầu danh sách hot search.
Tạm thời bên nhà họ Tiêu chưa có câu trả lời.
"Tóm lại đó có phải sự thật không?" một thành viên trong hội đồng quản trị tập đoàn Tiêu Ninh lên tiếng, cũng là đối tác ban đầu của Tiêu Đổng, sau khi đọc xong email thư ký gửi đến, ông ta tự mình chạy tới đây hỏi Tiêu Đổng.
Tiêu Đổng đặt một cốc trà trước mặt Ninh Đổng: "Nếm thử xem, đây là trà mừng năm mới."
Ngoảnh nhìn xung quanh ông ta, Ninh Đồng hiểu được, đây là cam chịu rồi.
Thời gian này ở bên London, là tám giờ sáng của ngày cuối tuần, cả trang viên đều chìm đắm trong ánh nắng sớm mai.
Bọn họ ngồi bên trong vườn, trước mắt là sân golf trống vắng.
Tiêu Đổng nghĩ tới chuyện Thẩm Đường không tự lượng sức mình, ông ta thấy thật buồn cười.
Ninh Đổng quen biết người bạn già này hơn sáu mươi năm rồi, không nghĩ tới cũng có một ngày bản thân ông ta không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà chuyện liên quan tới hôn nhân của con cháu nhà họ Tiêu, giấu diếm cũng là lẽ thường tình.
"Ông định đáp trả lại thế nào? Nghe nói dư luận bên trong nước đang ngày một xôn xao hơn, hiện tại Tiêu Chân có thể giả vờ mình ở nước ngoài nên không biết chuyện gì, nhưng sớm hay muộn cũng phải quay về đối mặt với Trữ Nhạc Lễ."
Tiêu Đổng nhấm nháp cốc trà: "Con bé Thẩm Đường kia, cánh còn đưa mọc đủ đã dám thách thức tôi."
Đương nhiên là phải có kế đáp lại, vừa nãy ông ta mới nói với thư ký nên sắp đặt mọi chuyện thế nào.
Nửa giờ sau tập đoàn Tiêu Ninh phản hồi lại Tiêu Đổng, thông qua lời nói của phóng viên.
[Tập đoàn Tiêu Ninh xác nhận trong mấy năm nay có mối quan hệ với Trữ Nhiễm nên tập đoàn đã có chiếu cố cô ấy như con em trong nhà. Những chiếu cố này có thể gián tiếp hoặc trực tiếp ảnh hưởng tới các lợi ích hợp đồng của cô Thẩm, đó là lí do vì sao cô Thẩm lại không vừa lòng với Trữ Nhiễm và tập đoàn Tiêu Ninh, chúng tôi hiểu điều đó. Nhưng có người lựa cơ hội khiến chuyện này nóng hơn, tập đoàn Tiêu Ninh sẽ thực hiện các thủ tục pháp lý để bảo vệ danh dự cũng như quyền lợi hợp pháp của Tiêu Chân.]
Công bố này phát ra, không lâu sau, một đoạn video do một tài khoản truyền thông truyền ra, đó là cảnh trong bãi đỗ xe của khách sạn Thường Thanh, trên mặt đất phủ tuyết trắng xóa, Trữ Nhiễm đẩy ngã Thẩm Đường khiến Thẩm Đường ngã sấp xuống đất.
Từ đoạn video có thể giải thích vì sao Thẩm Đường lại hất bát nước bẩn này vào tập đoàn Tiêu Ninh, không cần nghĩ cũng giải thích được, Thẩm Đường bị Trữ Nhiễm đẩy ngã đã nén giận trong lòng, bởi vì phía sau Trữ Nhiễm có tập đoàn Tiêu Ninh.
Từ lúc phát video đó, hướng gió xoay chuyển.
Gió thổi từ hướng Tây Nam chuyển sang gió Đông Bắc, một cơn cuồng phong lạnh thấu xương ập tới.
"Mẹ nó." Trợ lý nhịn không được chửi thề, nhìn thông báo giải thích của tập đoàn Tiêu Ninh, lại nhìn mảnh giấy nhỏ đang cầm trong tay, đấy là tờ giấy ghi những cách Thẩm Đường đoán Tiêu Đổng sẽ dùng để tẩy trắng, chỉ cần thay đổi một chút là giống nhau đến từng từ một.
"Chị Đường, làm sao chị có thể đoán được ông Tiêu sẽ dùng Trữ Nhiễm để tẩy trắng vậy? Có nằm mơ Trữ Nhiễm cũng không nghĩ đến ông Tiêu lại coi cô ta như một quân cờ, nhưng mà cô ta xứng đáng, ai bảo cô ta kiêu ngạo như thế."
Chị Lỵ chỉ chỉ vào ót trợ lý: "Làm con gái thì bớt thô tục lại nha."
Thẩm Đường đang ngồi trước bàn, cô cúi đầu viết gì đó nên không chú ý trợ lý đang nói cái gì.
"Chị Đường, tập đoàn Tiêu Ninh trả lời rồi." Trợ lý còn đang đắm chìm trong sự khâm phục.
Thẩm Đường ngẩng đầu: "Có phải lấy mối quan hệ xã hội của Trữ Nhiễm để tẩy trắng không?"
"Đúng vậy, thiếu chút nữa là cách nói cũng giống như chị đoán, còn có đoạn video kia nữa, chắc chắn là nhà họ Tiêu tự tung ra, vì Tiêu Chân, chắc hẳn bọn họ sẽ chọn hi sinh Trữ Nhiễm, chị nhìn xem..."
Trợ Lý đặt máy tính bảng xuống trước mặt cô.
Thẩm Đường không có hứng thú: "Không cần xem."
Chị Lỵ xoa xoa mi tâm giữa hai đầu lông mày, đã lâu rồi không được ngủ ngon.
Nếu như trước đây vài tháng, cô ấy sớm biết Thẩm Đường là con gái của Tiêu Chân và Trần Nam Kính, lúc đó, cô ấy đã tham gia vào cuộc chiến dư luận này, cô ấy còn không chắc mình có thể sẽ bỏ ông chủ cũ để chạy sang làm quản lý phòng làm việc của Thẩm Đường hay không.
Nói thật, căn bản cô ấy không hi vọng chiến thắng nào cả.
"Đường Đường, em định làm gì tiếp theo để phản đòn không?"
Dù sao người cần đối phó là Tiêu Đổng, trong lòng cô ấy không có ý kiến gì hay.
Tuy rằng cô ấy không tham gia vào giới kinh doanh, nhưng mà cũng nghe không ít lời đồn đại về Tiêu Đổng.
Thẩm Đường vẫn tập trung viết bản thảo kế hoạch để quảng bá mình sau này, cô cân nhắc kỹ càng từng câu từng chữ.
Cô viết hết dòng chữ đang dang dở, mới nói: "Trước tiên cứ im lặng hai ngày, qua hai ngày nữa sẽ vả mặt ông ta."
Sở dĩ hôm nay cô không nói hết toàn bộ trước mặt phóng viên vì cô đoán trước được, nhất định Tiêu Đổng sẽ lấy mối quan hệ xã hội của Trữ Nhiễm ra, để Trữ Nhiễm gánh cái cục đá này.
Chị Lỵ vẫn thấy hốt hoảng, mặc dù Thẩm Đường nói không cần quan tâm, cô sẽ tự mình ra tay trừng trị Trần Nam Kình với nhà họ Tiêu.
Nhưng cô ấy vẫn thấy lo lắng, chị Lỵ đứng thẳng: "Chỉ dựa vào việc nói thôi thì không được, hiện tại cộng đồng mạng đang nổi điên, nói em đang ké fame, dựa vào đó để nói xấu Trữ Nhiễm và tập đoàn Tiêu Ninh. Em có cách gì đối phó không?"
Thẩm Đường không hề để ý: "Rất nhiều. Tất cả đều là bằng chứng, đủ để gõ chết ông ta."
Cô lại vùi đầu xuống, tiếp tục múa bút thành văn.
Chị Lỵ dở khóc dở cười, ngay cả chi phí quan hệ công chúng các cô còn phải tiết kiệm, Thẩm Đường phải lo hết.
Trận chiến gió tanh mưa máu này không biết nó còn lớn tới mức nào.
Cô ấy đi rửa một mâm hoa quả: "Chịu khó một chút, đừng để tới lúc đối phó bọn họ xong rồi mà mình lại mệt đến chết."
Thẩm Đường nhìn cũng không chịu nhìn, tùy ý sờ soạng lấy một trái cây cho vào miệng.
Đột nhiên trợ lý kích động kêu lên: "Chị Đường, Hoặc Đằng vừa công khai ủng hộ chị!"
Trên Weibo, Hoăc Đằng viết một dòng chữ: "Chờ ngày sương mù tan đi, chờ một người bạn thiên sứ sẽ quay về."
Phía dưới là bức ảnh Thẩm Đường trên sân khấu trong đêm biểu diễn ca nhạc, cô như một nàng tiên mặc bộ váy phiêu dật đang đánh đàn dương cầm.
Chị Lỵ nhanh chóng lướt Weibo: "Người đại diện của anh ta có bị anh ta làm cho tức chết không nhỉ?"
Hiện tại đang trong hoàn cảnh này, những người khác có thể trốn thì phải trốn cho thật xa, dù sao cũng liên quan tới nhà họ Tiêu, chỉ có mình Hoắc Đằng là không quan tâm.
Cô vừa mới lên Weibo, phát hiện ra Chu Minh Khiêm mới nhấn thích trạng thái của Hoắc Đằng.
Vốn dĩ có thể là Chu Minh Khiêm cũng trong hội nhanh chóng lướt mạng hóng hớt, nhưng anh ta cũng là người quen của vợ chồng Trần Nam Kính, nút nhấn thích này, ý nghĩa sâu xa.
Chị Lỵ không dám tin, nghẹn họng nhìn chằm chằm.
Cô ấy đã ở trong cái giới giải trí này mười mấy năm, gặp biết bao nhiêu người, một khi nghệ sĩ bị lộ một chuyện xấu, những nhãn hàng kia một là sẽ im lặng, hai là muốn nhanh chóng chia rõ quan hệ với người phát ngôn, sợ ảnh hưởng tới lợi ích công ty.
Người có thể tham gia vào thời điểm mẫn cảm như thế này, đúng là hiếm thấy.
Chỉ có thể là lý do cuối cùng: "Chắc hẳn là Tưởng Thành Duật giúp em vững vàng, bọn họ là đang nhìn mặt mũi của Tưởng Thành Duật."
Chiếc bút trong tay Thẩm Đường dừng lại, ý tưởng bị chặn ngang, bỗng nhiên cô không biết mình phải viết cái gì.
Có thể cô và anh không còn cơ hội quay lại với nhau.
Cô chưa từng giữ lại một con đường để sau này hai người quay lại.
Thẩm Đường bỏ bút sang bên, mở máy tính.
Khi cô mở máy tính nghĩa là muốn tuyên chiến, từ lâu chị Lỵ đã hình thành phản xạ có điều kiện: "Em lại có chủ ý sao, muốn đánh Tiêu Đổng à?"
Thẩm Đường: "Đối phó Phàn Ngọc."
"..."
Cô còn có ý muốn chơi đùa, muốn dương Đông kích Tây.
Ở phía sau, không chừng Phàn Ngọc còn đang vui sướng khi có người gặp họa, còn muốn đi xem nhà họ Tiêu trừng trị Thẩm Đường thế nào.
Thẩm Đường biên tập lại bài Weibo đã chuẩn bị tốt lúc trước một lần nữa, nếu như Chu Minh Khiêm đã nhấn thích bài Hoắc Đằng, cô không thể không đếm xỉa đến, cô phải cảm ơn bọn họ.
"Những lời đồn đại về thân thế của tôi trong những ngày gần đây, tôi cảm thấy mình cần làm rõ ràng một số chuyện quan trọng:
1, Từ lúc sinh ra tôi tự biết mình không có cha, cũng không có mẹ, ông nội và bà nội( mặc dù người vợ thứ hai của ông không có quan hệ huyết thống gì với tôi) vất vả nuôi tôi khôn lớn, tôi chỉ có hai người bọn họ là người thân.
Từ nhỏ đến lớn, tôi không có ai để mà gọi hai tiếng ‘ba, mẹ’, năm mười năm tuổi, lúc ấy là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, trước khi tiến vào giới giải trí, tôi chỉ được nhìn thấy người được gọi là ‘ba’ kia qua màn ảnh truyền hình.
Bô phim ‘Đầu hạ năm ấy’ không có chuyện tôi được lựa chọn riêng, tôi đã phải tham gia kiểm tra diễn xuất (chứng cứ ở ảnh 1, ông Trần Nam Kính đã báo với tôi rằng tôi không thể nào tham gia đóng phim)
Sau đó, đạo diễn Chu đã kiên trì để tôi được diễn, đạo diễn Chu biết tôi muốn hoàn thành ước nguyện cuối cùng trước khi mất của ông nội, ông mong có thể nhìn thấy đứa con của mình. Lúc này đây, tôi đặc biệt cảm ơn đạo diễn Chu.
2, Từ tiểu học tới trung học tôi đều học ở trường quốc tế, đây thực sự đều là sắp xếp của ông Trần Nam Kình.
Hai năm trước đây, tôi đã trả sạch toàn bộ nợ nần của mình với ông Trần Nam Kình, kể cả từng đồng xu ông ấy chi trên người tôi. (chứng cứ ở ảnh số 2, bằng chứng ngân hàng đã chuyển khoản, sau khi tôi chuyển khoản lại cho ông Trần Nam Kình thì tôi đã làm thư xác nhận)
Bà Phàn Ngọc cho rằng tôi chỉ có bằng chứng chuyển khoản không nói nên điều gì, nhưng bà không hề biết, trước đây khi tôi trả lại tiền cho ông Trần Nam Kình, tôi đã viết thư xác nhận rõ ràng, còn phân chia từng khoản mục chi tiết.
3, Nói về việc tôi không biết nói lời cảm ơn, là môt người xảo trá xem thường người khác, tôi muốn nói tới chuyện lúc trước, Trần Nhất Nặc khen tôi trên Weibo, gọi tôi bằng đủ các loại biệt danh, nhưng khi đó chúng tôi không phải chị em thân thiết.
Thời gian khi quay ‘Đầu hạ năm ấy’, cô ấy không hề hay biết mình có một người chị. (Chứng cứ là đoạn nói chuyện giữa tôi và Trần Nhất Nặc trong tổ phim ở thôn Hải Đường, đoạn ghi âm sẽ được phát trên Weibo tiếp theo)
Trần Nhất Nặc không hề biết bất cứ chuyện gì, tôi không muốn liên lụy đến người vô tội.
4, Về phần Phàn Ngọc, bà nói là mình đối xử với tôi rất tốt, còn nói đã khuyên chồng bà phải đi tìm tôi để bồi dưỡng tình cảm, tôi không muốn giải thích nhiều, tất cả đều có trong đoạn ghi âm dưới đây (Sẽ đăng chung trong Weibo tiếp theo)
PS: Đoạn ghi âm nói về việc một nhà ba người bọn họ nghỉ phép ở nước ngoài, tôi gọi điện thoại cho ông Trần Nam Kình muốn ông ấy quay về gặp mặt ông nội lần cuối, lúc ấy là bà Phàn Ngọc nghe máy.
Mặt khác, về tất cả các đoạn ghi âm và video này, tôi đảm bảo đều là sự thật, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm về tính chân thực của bài đăng này trước pháp luật."
Thẩm Đường nhấp vào ô đăng lên, rà soát lại thật kỹ rồi tìm lại tất cả các mục ghi âm, còn cố tình tập hợp lại đăng trong một bài Weibo.
"Mẹ kiếp." Chị Lỵ nhìn toàn bộ đài đăng, cô ấy không nhịn được nữa phải chửi tục.
Thẩm Đường quá lý trí, sắp xếp mạch lạc, những người qua đường hóng hớt đọc phát sẽ hiểu ngay.
Một tiếng sau, Thẩm Đường được những người trên mạng tặng một danh hiệu ‘Cô gái phát tin nóng ưu tú nhất trong năm.’
Chị Lỵ còn trêu chọc: "Đường Đường, sau này nếu như em thật sự ra khỏi giới, em tham gia làm người quan hệ xã hội đi, không biết có bao nhiêu đoàn đội vội vàng mời chào em đấy."
Cũng chỉ vui mừng được có hai giây, một giây sau đã bị mây đen bao phủ.
"Nhất định Phàn Ngọc còn có sức phản công, chị đoán tới lúc đó bà ta sẽ bịa đặt em tiến vào giới giải trí là muốn mượn tài nguyên của Trần Nam Kình để vơ vét tiền bạc, lúc ấy có thể lật đổ cả trắng đen."
Thẩm Đường gập máy tính lại: "Gặp thủ đoạn nào phá thủ đoạn ấy, hôm nay dừng ở đây đi."
Những thứ hôm nay cô tung ra cũng đủ để đánh Phàn Ngọc rơi xuống mười bảy tầng địa ngục, còn tầng thứ mười tám kia, giữ lại cho nhà họ Tiêu đi xuống cùng nhau đi.
"Chị Đường, chị Đường!"
Trợ lý hoảng loạn chạy tới: "Trong những người hóng chuyện đó, thế mà đạo diễn Chu lại thích bài đăng Weibo của chị kìa."
Thẩm Đường vẫn bình tĩnh như cũ, cô tựa lưng vào ghế dựa uống cốc nước hoa quả.
Trong lòng trống vắng, một mảng hoang vu.
Không biết lúc này Tiêu Chân với Trữ Nhạc Lễ đang như thế nào, không biết trạng thái của Trữ Nhiễm lúc này ra sao, cũng không biết Tưởng Thành Duật đang nhìn về cô với ánh mắt thế nào.
"Ôi mẹ tôi ơi! Chị Đường, tin sốc! Một nhóm maketing vạch trần, bạn trai của chị là thái tử của công ty M.K - Tạ Quân Trình, hai người bọn họ yêu nhau chín năm rồi, còn có người chụp được ảnh lúc cô ấy đến trường, cô với Tạ Quân Trình thật là ngọt ngào, anh ấy còn tham gia lễ tốt nghiệp đại học của cô."
Bảng tin vạch trần đột ngột phát ra, còn đính kèm một đoạn video ngắn, trong video, Thẩm Đường và Tạ Quân Trình ngồi chung một chỗ.
Toàn bộ hành trình chỉ có cảnh Tạ Quân Trình đang nói chuyện với Thẩm Đường, mở đầu của đoạn video: "Thực ra cũng không thể nói là ở bên nhau chín năm, giữa khoảng thời gian đó, có vài lần chia xa... xa nhau thì lưu luyến, tôi phải cầu xin quay lại.
...
Ảnh hậu Thẩm, mau nhanh chóng lấy phần thưởng nha, rồi cầm phần thưởng đó kết hôn với anh.
Đó là quà sinh nhật năm hai mươi tuổi tặng cho Đường Đường.
Tôi đã mua một hòn đảo nhỏ làm quà tặng cô ấy nhân dịp lễ tốt nghiệp."
Các video không ngừng phát lên, còn có rất nhiều ảnh chụp chung trước kia.
Trong lễ tốt nghiệp của Thẩm Đường, Tạ Quân Trình cũng có mặt, hai người nhìn nhau ngọt ngào.
Những người trên mạng cũng phát hiện ra Thẩm Đường tốt nghiệp trường kinh doanh Oxford.
Đã là một học bá tài giỏi, lại còn có một bạn trai tài giỏi đẹp trai giàu có như vậy.
Bình luận lại chuyển sang hướng khác:
[Khó trách vì sao Thẩm Đường lại chướng mắt tài nguyên của Trần Nam Kình, còn không quan tâm phản ứng Trần Nam Kình.]
[Tôi đã nói sao cô ấy có thể dây dưa như vậy, hóa ra không phải là già mồm cãi láo, thực sự chướng mắt bọn họ, ha ha ha, tức chết bọn họ rồi!]
[Điều này giải thích rõ mọi chuyện, nghe nói cô ấy rất lạnh lùng thờ ơ với sự trợ cấp tiền bạc của người cha này.]
Chị Lỵ lấy tay che mặt, dụi dụi mắt, thấy hoàn toàn mơ hồ.
"Hiện tại đầu óc chị toàn là sương mù, chị không phân biệt được người tung thông tin này là kẻ địch hay là đội bạn. Cái này có lợi với em, nhưng lại chặt đứt mối quan hệ giữa em và Tưởng Thành Duật."
Thẩm Đường cân nhắc xem xét đoạn video trên, không biết là ai đã lén quay lại.
Cô với tay lấy điện thoại, nhắn tin hỏi Tạ Quân Trình số điện thoại của Lục Tri Phi.
Tạ Quân Trình: "Cậu nghi ngờ đấy là kế hoạch của cô ta sao?"
Thẩm Đường: "Ngoài cô ta ra, còn có ai lại rảnh rỗi tới như vậy?" Dù sao chắc chắn không phải là nhân viên công tác, mọi video đều là sự riêng tư của khách hàng, trừ khi họ không muốn làm ở chỗ đó nữa.
Tạ Quân Trình: "Cái này thì hay rồi, không kết hôn với nhau thì không có cách nào kết thúc việc này."
Thẩm Đường không rảnh đùa giỡn với anh ta, cô chỉ muốn lấy số của Lục Tri Phi.
Lục Tri Phi đã lưu số điện thoại của Thẩm Đường từ rất lâu rồi, không ngoài dự đoán, chỉ hơn nửa tiếng sau Thẩm Đường gọi điện cho cô ta.
"Hello, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp." Thẩm Đường đi ra ngoài văn phòng cho dễ nói chuyện
"Quà tặng lớn của cô đến đúng lúc lắm, khiến cho Phàn Ngọc hoàn toàn không có cơ hội để phản đòn."
Lục Tri Phi cười đầy chế nhạo, cô ta nhấp ly rượu: "Thứ lỗi cho tôi ngu dốt, nhưng tôi không hiểu cô đang nói gì."
Cô thề thốt phủ nhận là điều mà Thẩm Đường đoán từ trước, không một ai lại đi thừa nhận chuyện mình làm cho người ta biết, người có thể tìm được ảnh hồi còn đại học của Thẩm Đường nhanh như vậy chỉ có thể là người từng học chung đại học với cô.
Lục Tri Phi quan tâm hỏi: "Gần đây cô thế nào rồi?"
"Bình thường."
"Vậy cũng tốt."
Lục Tri Phi nhấp ly rượu, cô ta tình nguyện giúp Thẩm Đường trả thù, nhưng cô ta không thể trợ giúp công khai: "Thẩm Đường, nếu cô có thể chống đỡ được tất cả những chuyện này, bầu trời bao la còn ở phía trước."
Nếu không, cô chỉ còn hai bàn tay trắng, kể cả Tưởng Thành Duật cũng không còn.
"Nói đến quà lớn, tôi còn thật sự muốn tặng cô một phần."
Trong lòng Thẩm Đường trầm xuống, hóa ra trực giác của cô đoán đúng: "Trong đoạn video đăng lên, có một đoạn Tạ Quân Trình nói anh ta thổ lộ vào sinh nhật mười sáu tuổi của tôi bị cắt ra, là cô cố ý làm vậy đúng không? Cô muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cô, không cần đưa Ninh Dần Kỳ vào trong chuyện này."
Lục Tri Phi buông ly rượu xuống đồng thời cắt đứt cuộc trò chuyện.
Ninh Dần Kỳ này, là cháu đích tôn của Ninh Đổng - tập đoàn Tiêu Ninh, anh ta cùng tuổi với Thẩm Đường, lúc ấy anh ta học cùng một trường với Thẩm Đường ở London.
Bởi vì Thẩm Đường thi vào học viện doanh nghiệp Oxford, anh ta cũng xin thi vào đó, lần đó trong hoạt động xã đoàn của trường học, cô nhìn thấy Ninh Dần Kỳ nhìn chằm chằm người đang đánh đàn trên khán đài, cô mới chú ý tới anh ta vài lần.
Tạ Quân Trình nói anh ta là mối tình đầu của Thẩm Đường, cô cảm thấy có quá nhiều thứ đang che mắt mình, phiên bản tình yêu của Tạ Quân Trình cũng đủ để viết vài cuốn tiểu thuyết, làm gì có chuyện anh ta và Thẩm Đường là mối tình đầu.
Vì thế, cô ta nhờ người điều tra, mới biết rõ rốt cuộc hôm đó xảy ra chuyện gì.
Hóa ra, vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi của Thẩm Đường năm đó, người bỏ cả lớp học của mình để đi tham dự sinh nhật Thẩm Đường chính là Ninh Dần Kỳ, anh ta là bạn học duy nhất của Thẩm Đường trong trường, từ đó về sau, không một ai còn dám tới bắt nạt Thẩm Đường nữa.
Sau này nhà họ Tiêu biết chuyện, sao họ có thể cho phép hai người bọn họ giao lưu với nhau, họ ép Thẩm Đường cắt đứt quan hệ với Ninh Dần Kỳ, từ đó, ngay cả tự do kết bạn Thẩm Đường cũng không có.
Về sau, Thẩm Đường trở về nước rồi tiến vào giới giải trí, cô lại liên lạc với Ninh Dần Kỳ một lần nữa.
Tình cảm của Ninh Dần Kỳ đối với Thẩm Đường rất đơn thuần và tốt đẹp, vào sinh nhật năm trước, chỉ trong một ngày có ba nơi trên toàn thế giới phát quảng cáo chúc mừng cô, viêc này là do Ninh Dần Kỳ làm ra.
Trữ Tiêu Duyệt muốn đổi lời chúc mừng sinh nhật của mình thành ảnh chụp của Thẩm Đường, nhưng cô ta không dám nói với ông ngoại, mà người làm của ông ngoại càng không dám tự quyết định mọi việc, là Ninh Dần Kỳ giúp Trữ Tiêu Duyệt đổi.
Có thái tử của chủ tịch Ninh ở đây chống lưng, nhân viên công tác mới dám đổi hình ảnh quảng cáo.
Mà những câu chúc mừng năm mới bên trên đều do Ninh Dần Kỳ tự viết ra.
Lục Tri Phi gửi một email trong đó chỉ viết vỏn vẹn mấy từ: [Có thể phát ra rồi.]
Lúc này đây, một nhóm chat ‘Hoa hoa công tử’ yên lặng, một dải biểu cảm (rạn nứt).
Thảo nào Tạ Quân Trình vào trong giới, Tưởng Thành Duật không hề lên tiếng lại chưa bao giờ có phản ứng với Tạ Quân Trình.
Hóa ra là bởi vì Thẩm Đường.
Tạ Quân Trình cũng không biết phải giải thích như thế nào, dù sao những lời nói kia là do chính anh ta tự mở miệng nói ra, mà trong nhóm, thực sự Tưởng Thành Quật chưa từng nói chuyện với anh ta.
Cho nên hiện tại anh ta có nói nhiều lần thì chỉ là che dấu.
Chắc chắn Thẩm Đường nên gặp nhau để làm sáng tỏ mọi việc.
Anh ta cũng ấn một cái biểu cảm (rạn nứt).
" Biển cả chứa trăm sông." vừa nghe chuyện ở các nhóm lớn, vừa nghe ngóng tất cả tin tức bên nhà họ Tưởng, một tin anh ta cũng không bỏ qua, nhóm chat tên ‘Nhóm cô cậu ưu tú nhà họ Tưởng’ này tạm thời được tạo ra mà không có Tưởng Thành Duật.
[Tranh Tranh: "Tóm lại đấy có phải sự thật không? Làm em rối rắm muốn chết, chú của em là người thứ ba thật sao, chị ấy vẫn còn bên cạnh Tạ Quân Trình à?"
[Biển cả chứa trăm sông sông: "Anh không rõ lắm"]
[Cháo trắng nhỏ: "Ai da, nhà tôi sập rồi" ]
[Tranh Tranh: "Người nào em cũng không thể chấp nhận, Thẩm Đường không phải là loại con gái một chân đạp hai thuyền như vậy, chú của mình cũng không phải dạng người không có đạo đức, không biết điểm dừng như thế." ]
[Cháo trắng nhỏ @ Tranh Tranh: "Có một video mới phát ra ngoài em đã xem chưa, trước khi Thẩm Đường ở bên Tạ Quân Trình, còn có một bạn trai là mối tình đầu, chính là Ninh Dần Kỳ, cháu đích tôn của Ninh Đổng đó."]
‘Biển cả chứa trăm sông sông’ nhìn nhóm chat thảo luận hăng say, một đàn quạ đen đang bay lung tung trên đầu anh ta.
Lần này lại chuyển sang đồng tình với Tạ Quân Trình, tình yêu chín năm hóa ra còn không đáng bằng mối tình đầu năm mười sáu tuổi, có khi còn cách mười năm mới có một màn chúc mừng trên màn ảnh rộng.
Những bức ảnh của Thẩm Đường vào năm mười sáu tuổi không hề qua photoshop, điều này đã đâm trúng trái tim của không ít người lên trên mạng đang hóng hớt.
Cộng đồng mạng cảm thán, bây giờ nhìn lại câu chúc ‘Thẩm Đường, năm mới vui vẻ’ kia, hóa ra lại hàm chiếu nhiều tình cảm như vậy.
Ở nơi xa xôi ngoài Anh Quốc, Ninh Đổng ngồi ở trang viên, ông ta không nghĩ tới tin tức này lại rơi trúng đầu cháu đích tôn của mình.
"Thằng bé với Thẩm Đường... có quen biết nhau sao?"
Chén trà trong tay Tiêu Đổng đang chuẩn bị thay bằng một ly rượu đỏ đế cao, Thẩm Đường đang muốn làm gì đây?
Ông ta dặn thư ký: "Ép những chuyện liên quan đến Ninh Dần xuống dưới."
Thư ký: "Đã gỡ xuống mọi tin tức."
Hiện tại, trên hot search đều là đề tài #Tiên nữ Thẩm đăng tin sốt, ngày mai sẽ bổ cho chúng ta tin nóng gì đây?#
Thẩm Đường đứng trước cửa sổ văn phòng, cô không nhìn những bình luận công khai trên mạng có thể nhấn chìm bất cứ ai.
Tiếng di động kêu lên, là Tưởng Thành Duật.
Thẩm Đường chăm chú nhìn dãy số quen thuộc đang hiện lên trên màn hình, cho đến khi tiếng chuông réo đến lần thứ hai, cô mới nhấc máy.
"Alo."
Tưởng Thành Duật im lặng, anh không hiểu vì sao anh lại gọi cuộc điện thoại này, đến lúc gọi được lại không biết nên nói gì.