Dưới Váy Thần

Chương 43: Cơ hội cúi đầu chịu thua...



Trường hợp như vậy, Thẩm Đường chỉ gặp được ở trên kịch bản, nhưng mà kịch bản còn có lời kịch, có cốt truyện sau đó thế nào, biểu cảm và ánh mắt cô phải sử dụng để làm lời nói rõ ràng ra sao.

Thế mà hiện thực cái gì cũng không có.

Cái cảnh không nên xuất hiện này.

Có vài cặp mắt đang xem náo nhiệt, lúc này Tạ Quân Trình bình tĩnh. Tình cũ, người yêu cũ, còn một người có thể miễn cưỡng coi là tình mới, giống như ba nơi trên thế giới tụ họp lại.

Danh hiệu thần biển họ Thẩm này, đúng là ghê thật.

Tạ Quân Trình lấy chức vụ tình mới rộng lượng ra, vỗ vỗ vai Thẩm Đường, tránh đi sự thị phi, anh ta dẫn cô đi chào hỏi người chủ trì bữa tiệc du thuyền tối nay.

Du thuyền có bốn tầng, Korn đang ở trên boong, thấy khách quý đã đến, anh ta đi xuống nghênh đón.

Thẩm Đường tự hỏi mình, cô nghĩ quẩn cái gì mà lại tới đây?

Cô nhìn về phía Ninh Dần Kỳ, không nhịn được lại nhìn Tưởng Thành Duật, đã nhiều năm không gặp, nhất thời có rất điều muốn nói: “Đã lâu không gặp.”

Ninh Dần Kỳ cười nhạt: “Đã lâu không gặp.”

Người khác đến gần, Thẩm Đường đưa tay ra.

Ninh Dần Kỳ nắm chặt: “Anh rất vui được gặp em ở đây.”

Ngay sau đó buông tay cô ra.

Anh ta nhớ đến lúc bọn họ đi học, ngày nào cô cũng không cho tài xế ở nhà đưa đón, sau đó anh ta cũng đi xe buýt của trường, mỗi lần lên xe anh ta đều kéo cô theo.

Ninh Dần Kỳ vô tình làm Thẩm Đường xấu hổ: “Một hồi có thời gian chúng ta trò chuyện tiếp.”

“Được.”

Anh ta dẫn đầu rời đi rồi đi đến tầng hai boong tàu.

Lối đi nhỏ không xem là rộng rãi, trước mặt cô là một người đàn ông mà cô không biết mình sẽ buông tay, ai mà nghĩ đến một lúc nào đó vẫn sẽ bỏ lỡ.

Sóng biển đánh vào du thuyền, mọi thứ đều lung lay.

Họ đã gặp nhau vào một ngày đặc biệt như vậy, ngày 14 tháng hai.

Vào ngày này năm trước, cô đau khổ chờ tin nhắn từ anh.

Khi đó Hoành Điếm bị tuyết dày bao phủ, mà Hawaii bây giờ, nắng gắt như lửa.

Khóe miệng Thẩm Đường nâng lên nhẹ nhàng, cô đã ra mắt hơn năm năm, cô giỏi nhất là kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt mình:  “Chủ tịch Tưởng, xin chào.”

“Xin chào.” Tưởng Thành Duật đã chuẩn bị trước bốn chữ ‘đã lâu không gặp’, nhưng đều vô dụng.

Anh cầm chiếc kính râm trong tay trái, còn tay phải thì tự do, đang chờ cô chủ động đưa tay ra. Thế mà Thẩm Đường xoay người, bước tới boong tàu.

“Hi, Tưởng.” Korn nhiệt tình gọi anh.

Tưởng Thành Duật thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng Thẩm Đường, nhìn về phía Korn, hai người giao lưu bằng tiếng Anh.

Công ty của anh gia nhập cổ phần vào công ty Korn, trước mắt hai người là quan hệ hợp tác.

Kế hoạch ban đầu anh định bay thẳng đến London trong năm tới, hai ngày trước, anh nhận được lời mời từ Korn và chuyển hướng đến Hawaii, anh và Ninh Dần Kỳ đã gặp nhau ở cổng bữa tiệc mười phút trước.

Thì là trùng hợp như vậy.

Một tuần trước Korn không biết Thẩm Đường là ai, thậm chí anh ấy cũng không biết Tưởng Thành Duật có quan hệ yêu ghét gì với Thẩm Đường: “Cậu có biết bạn gái của anh Tạ không?”

“Biết. Cô ấy là một ngôi sao ở đất nước chúng tôi, nhà nhà đều biết.”

“Ồ, vâng, hình như tôi quên mất. Trước đây cô ấy là một diễn viên.” Korn nói: “Tôi không ngờ cô ấy lại là cháu gái của Tiêu Đổng.”

Trước khi Tạ Quân Trình đưa Thẩm Đường đến bữa tiệc rượu tối hôm đó, anh đã phổ biến Thẩm Đường là ai trong mạng xã hội của mình, tập trung giới thiệu Thẩm Đường là cháu gái của Tiêu Đổng, người mà Tiêu Đổng đã nuôi dưỡng ở London.

Trong cái giới này, là bạn gái thì không có giá trị gì, kết hôn cũng khó tránh phải ly hôn, huống hồ bạn gái thì sẽ có thể chia tay mọi lúc mọi nơi.

Thế nhưng cháu ngoại nhà ai lại không giống thế, gia thế là vầng hào quang sáng  nhất.

Korn và Tưởng Thành Duật lên tầng cao nhất của boong tàu.

Bàn ăn đầy rượu, Tưởng Thành Duật tùy ý cầm lấy một ly, dựa vào lan can quan sát tầng một boong tàu.

Tầng một rộng lớn, cũng náo nhiệt nhất.

Boong tàu có cái bể bơi ngoài trời, ‘bùm, bùm’, với những âm thanh la hét nhộn nhịp của bữa tiệc, trong khi mấy người đẹp giằng co, bắn tung tóe đã ngã xuống bể bơi.

Rượu ngon, cảnh đẹp, không bằng người phụ nữ mặc áo dài xám đang ngẩn ngơ phía kia.

“Suy nghĩ gì thế?” Tạ Quân Trình cầm trái cây đến cho cô.

Thẩm Đường nâng ly rượu chứa đầy chất lỏng màu hổ phách trong tay, không muốn ăn trái cây, cô nhìn mặt biển xanh thẳm: “Suy nghĩ chinh phục biển sao trời mênh mông thế nào.”

Tạ Quân Trình cười nhạo cô nói: “Tính chinh phục để giữ được vị trí thần biển à?”

“...” Thẩm Đường tự uống ly rượu của mình, không muốn cãi nhau với anh ta.

“Đi, đi ăn bữa tối nào, đều là nguyên liệu thức ăn quý hiếm, được vận chuyển bằng đường hàng không từ khắp nơi trên thế giới.” Tạ Quân Trình ăn trái cây, rồi đi đến khu ăn uống trên tầng hai.

Có rất nhiều người trong bữa tiệc tối nay, sẽ có hai khu vực ăn uống riêng biệt ở tầng một và tầng hai.

Thẩm Đường đi theo Tạ Quân Trình lên tầng hai của du thuyền, Korn và Tưởng Thành Duật đã ngồi vào vị trí, hai người còn có những người bạn bên cạnh đang trò chuyện vui vẻ.

Ánh mắt thoáng nhìn thấy cô, Tưởng Thành Duật vẫn bình tĩnh, cụng ly với những người bạn của mình.

Thẩm Đường ngồi xuống, cô ngồi đối diện Korn, cách Tưởng Thành Duật một vị trí.

Ninh Dần Kỳ không ở tầng này, anh ta cố ý tránh mặt cô.

Có người trên bàn không hiểu chuyện, phát hiện Thẩm Đường và Tạ Quân Trình còn có Tưởng Thành Duật đeo cùng một nhãn hiệu đồng hồ, nhãn hiệu này nổi tiếng với những chiếc đồng hồ làm bằng tay, mỗi năm chỉ có vài chiếc được sản xuất.

Mặt đồng hồ không giống bình thường, xem một cái là có thể nhớ kỹ.

Anh ta trêu ghẹo: “Các người mua đồng hồ này theo nhóm à?”

‘Hì hì’, người trong cuộc bật cười, lấy tay ôm trán.

Theo ý kiến của bọn họ, đây là do người phụ nữ hư hỏng Thẩm Đường đã mua đồng hồ, bất kể là cặp với ai, đều có thể ghép thành đồng hồ đôi, không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy bộ mặt của cô.

Nhưng nhìn kỹ, đồng hồ của Tạ Quân Trình đặc biệt hơn một chút, giá cả cao hơn đồng hồ của Tưởng Thành Duật.

Vẻ mặt Korn bối rối: “Mọi người cười cái gì? Chẳng lẽ cũng có một cái đồng hồ như vậy sao?”

Bọn họ tránh nói vào vấn đề chính, thôi nói chuyện về chiếc đồng hồ của thương hiệu này.

Tưởng Thành Duật đã nhìn ra đồng hồ của Tạ Quân Trình và anh cùng một nhãn hiệu từ trước, mặt đồng hồ thiết kế khác nhau, nhưng ai lại quan tâm đến chi tiết nhỏ này.

Đồng hồ của anh và Thẩm Đường, là đồng hồ của tình nhân.

Một vài người trong số họ nói chuyện từ đồng hồ đến thời trang cao cấp mà phụ nữ thích.

Korn hỏi trong họ có ai có quen biết riêng với nhà thiết kế chính của nhãn thời trang Lady không. Lễ đính hôn của anh ấy với bạn gái đã được lên kế hoạch sắp xếp trước. Bạn gái anh ấy rất thích những chiếc váy của nhà thiết kế Lady, mong muốn có thể mặc những mẫu váy mùa xuân năm nay, nhưng về thời gian quá gấp, người ta nói là chuyện hoang đường viển vông.

“Lễ đính hôn chỉ có một lần, tôi không muốn cô ấy phải hối hận.”

Tưởng Thành Duật nhìn về phía Thẩm Đường, nói với Korn: “Dường như cô Thẩm có quen biết, series mẫu mới nhất của nhãn hàng Lady đều do cô Thẩm mặc trước.”

Loại đãi ngộ này, tìm không ra cái thứ hai.

Bầu không khí trên bàn rất tế nhị,  những người trong nhóm thực sự muốn thuyết phục Tưởng Thành Duật đừng chọc tức trước mặt bạn trai chính hiệu của cô ta.

Thẩm Đường không biết rốt cuộc Tưởng Thành Duật có ý đồ gì, biết cô có quan hệ cá nhân với nhà thiết kế trưởng phía Lady, nhưng cũng không thể cam đoan kêu nhà Lady ngày đêm đẩy nhanh tốc độ để hoàn thành một bộ lễ phục mới nhất vì cô được.

Nhưng anh dõng dạc nói ra, cô chỉ có thể thuận theo lời nói của anh: “Tôi sẽ cố gắng, mong Lady nể mặt tôi.”

Mọi người đều biết nhà thiết kế cấp cao nhất của Lady có tính cách kỳ quặc, quen làm gì thì làm, muốn cứu vãn thể diện hay không còn phụ thuộc vào vận may.

“Cảm ơn cô rất nhiều, thành công hay không cũng không quan trọng.” Korn nâng ly trong không khí kính nể cô.

Đã thưởng thức các món ăn, mỗi người tìm cách giải trí cho riêng mình.

Trong nhóm có hai người không vội vã đi lên tầng một boong tàu, cố ý chờ Tưởng Thành Duật.

“Cậu tự ép mình à, bây giờ trong nhóm còn có Tạ Quân Trình. Ngày thường chúng tôi nói năng hết cẩn thận thì rất cẩn thận, sợ chuyện của cậu và Thẩm Đường lộ ra bên ngoài. Đến lúc chúng tôi không để lộ, chính cậu lại bán đứng mình như vậy.”

“Lựa chọn của Thẩm Đường hết sức rõ ràng rồi, nên buông tay thì buông tay đi.”

Tưởng Thành Duật giải thích: “Thẩm Đường và Tạ Quân Trình không phải là bạn trai bạn gái, họ chỉ là giả vờ thôi.”

“...” Bọn họ thở dài: “Thẩm Đường đã nói với cậu như vậy, cậu cũng tin sao?”

Tình yêu làm cho người ta mù mắt, ngay cả Tưởng Thành Duật cũng không thoát ra được.

Rốt cuộc Thẩm Đường là có ma lực gì mà khiến Tưởng Thành Duật nhìn thấy cô và bạn trai thành đôi, anh vẫn không bỏ cuộc, không ngừng tẩy não bản thân mình.

“Chúng ta đi uống rượu đi.” Bọn họ không đánh thức được một người giả vờ ngủ say, bất lực vỗ vỗ vai Tưởng Thành Duật: “Cậu mau tỉnh lại đi thôi.”

Tưởng Thành Duật uống liên tiếp hai ly rượu vang đỏ, trong lòng dâng lên một cơn tức giận không rõ.

Ăn uống ồn ào cho đến bốn giờ sáng vẫn chưa kết thúc, nó sẽ tiếp tục vào đêm mai.

Tạ Quân Trình cống hiến rượu đã cất kỹ mười mấy năm ra tới, nói chúc mừng bữa tiệc trọng đại trăm năm này.

Tiền hai chai rượu đuổi kịp một chiếc xe, người yêu rượu nhảy nhót không thôi, ngóng trông đến đêm mai sớm một chút.

Rượu vẫn còn trong hầm rượu của trang viên cách Manhattan vài giờ đi xe, Tạ Quân Trình đã nhờ quản gia qua lấy, tối mai sẽ đến nơi.

Trở lại khách sạn, trời đã rạng sáng.

Trong đầu Thẩm Đường rối loạn, cô ngủ không được.

Ngâm mình trong bồn nước nóng cho đỡ kiệt sức, cô thay đồ mới rồi đội mũ che nắng và đi dạo trên bãi biển.

Khách sạn cách bãi cát không xa, đi mãi về phía trước, dấu giày trên cát càng ngày càng nhiều.

Cô cởi giày xách trên tay, gió thổi mạnh, cô lấy ngón tay chặn vành nón lại.

“Đường Đường.” Phía trước truyền đến một tiếng nói quen thuộc.

Ninh Dần Kỳ ngồi ở trên bờ cát, với chiếc kính râm dán trên sống mũi, gần như cô không nhận ra nữa.

Tối hôm qua ở trên du thuyền, anh ta không nói với cô một lời, cùng bạn bè uống rượu, tránh xa xa cô, sợ mang đến phiền phức cho cô.

“Sao em không ngủ thêm đi?” Ninh Dần Kỳ hỏi.

“Không buồn ngủ, còn anh thì sao?” Thẩm Đường ngồi xuống ngồi xếp bằng bên cạnh anh ta.

“Sai giờ anh không ngủ được.” Ninh Dần Kỳ không ngừng nhìn chằm chằm vào cô, nhìn bờ cát bị nước biển cuốn trôi, có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Còn nghĩ tới sẽ chơi piano nữa không? Em rất có tài năng.”

Thẩm Đường lắc đầu: “Em không thể bình tĩnh để chơi được nữa. Năm ngoái em là khách mời trong buổi hòa nhạc của một người bạn. Em đã luyện một bản nhạc mấy tháng, nhưng thật ra vẫn chưa tìm được cảm giác.”

Trước mắt Ninh Dần Kỳ là vô số hình ảnh anh ta tập đàn piano với cô, với những nốt nhạc gõ trên các phím đen trắng.

Khoảng lặng giữa họ bị cắt ngang bởi tiếng cười nói của lũ trẻ trên bãi biển.

“Xin lỗi, bởi vì chuyện của em đã quấy rầy sự bình yên của anh.” Thẩm Đường luôn thấy áy náy với anh, anh tốt đến mức không tìm ra được một chút khuyết điểm.

“Không sao đâu, không cần để ở trong lòng.” Ninh Dần Kỳ dùng những ngón tay viết nguệch ngoạc trên cát. Về quá khứ, thật là nhàm chán. Về hiện tại và tương lai của cô, không liên quan gì đến anh.

Mối quan hệ của cô với Tạ Quân Trình và Tưởng Thành Duật làm anh hoang mang, mặc kệ như thế nào, anh vẫn tin rằng, cô là một cô gái tốt.

“Anh về phòng nghỉ, em nên về sớm để bù sức lại. Không biết chơi bao lâu nữa. Anh thức hai đêm là cơ thể không ổn.”

Anh ta đứng dậy.

Thẩm Đường mỉm cười, vẫy tay với anh ta.

Hai người đều đeo kính râm, không ai nhìn rõ mắt ai.

Ninh Dần Kỳ bước từng bước một, bất đắc dĩ chậm rãi lại.

Anh ta lấy điện thoại di động ra rồi chụp một bức ảnh ở bãi biển, giữa đám đông trong gương, chỉ có anh mới biết cô là bóng dáng nào.

Thẩm Đường ôm đầu gối, đầu cô dựa trên hai chân, nghe gió biển vi vu.

Điện thoại di động rung lên, là số của vệ sĩ.

“Lục Tri Phi hẹn gặp mặt với thư ký của Tiêu Đổng.”

“Được, tôi biết rồi, anh trở về đi, không cần phải đi theo cô ta nữa đâu.”

Thẩm Đường cúp máy, đúng như cô dự đoán, Lục Tri Phi đã tìm đến Tiêu Đổng để nói chuyện hợp tác.

Lục Tri Phi luôn mãi lo lắng, quyết định kết hợp với Tiêu Đổng, nếu không việc Thẩm Đường điên cuồng phá hỏng công ty của cô ta cũng không phải là chuyện không thể.

Đặt vào tình thế trước đây, với trình độ của Lục Tri Phi, Tiêu Đổng không có thời gian nhàn rỗi để phản ứng. Thư ký báo cáo Lục Tri Phi có nhắc tới Thẩm Đường trong điện thoại.

Ông ta cảm thấy có ý gì đó, cho nên mới sắp xếp thư ký gặp mặt Lục Tri Phi.

“Tôi có qua lại với Thẩm Đường.” Lục Tri Phi nói hai ba câu, nói cho thư ký của Tiêu Đổng rằng cô và Thẩm Đường không hợp nhau.

Thư ký gật đầu: “Mục đích chuyến đi này của cô Lục là gì?”

Lục Tri Phi: “Nghe nói Tiêu Đổng cảm thấy hứng thú đến công nghệ khoa học. Tôi có chuyện liên quan đến ông ấy. Công việc kinh doanh của tôi ở Châu Âu và Mỹ cũng hy vọng Tiêu Đổng sẽ duy trì nó.”

Cô ta lấy thông tin đã chuẩn bị xong trước đó ra để tỏ vẻ thành ý: “Ông nhìn xem.”

Sau nửa giờ, đàm phán kết thúc.

Khi Lục Tri Phi đi ra từ trụ sở của tập đoàn Tiêu Ninh, cô ta thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Những ngày mưa và sương mù ở London cũng đỡ phiền hơn.

...

Thẩm Đường ngồi hơn nửa giờ ở trên bãi cát, mở điện thoại di động nghe âm nhạc.

Bỗng nhiên trước mặt cô bị bóng đen bao trùm, cô ngẩng đầu lên.

Tưởng Thành Duật ngồi xổm xuống, uống xong rượu lại không ngủ được, tiếng nói của anh khàn khàn: “Vẫn không bỏ được anh ấy sao?”

Anh ấy là Ninh Dần Kỳ.

Thẩm Đường quay mặt đi: “Không bỏ được anh ấy.”

Tưởng Thành Duật nhìn ra được cô không kiên nhẫn, rất oán hận anh.

Thẩm Đường liếc mắt một cái, dựa vào trên đầu gối: “Hãy để cho tôi yên tĩnh.”

Tưởng Thành Duật tháo kính râm cô xuống: “Ngủ đừng mang kính râm.”

Thẩm Đường không quên công khai lên án anh: “Korn muốn lễ phục đầu xuân, lúc đó anh lắm miệng làm gì, tôi không chắc giải quyết được.”

“Anh đã tự nói thì sẽ không làm em xấu hổ.”  Tưởng Thành Duật gập kính râm lại:  “Anh tìm cách giải quyết quan hệ giúp em. Korn nợ em một ân tình, tương lai em sẽ cần.”

Đột nhiên Thẩm Đường mở mắt ra nhìn anh, anh ở ngay trước mặt cô, rất gần.

Hơi thở quen thuộc, cảm giác quen thuộc, giờ phút này, ngay cả Bắc Kinh cũng ở gần cô.

Tưởng Thành Duật nhìn thấy trong mắt cô có vài tầng mỏng đỏ ngầu, sáng sớm không ngủ đã đến bãi biển tìm Ninh Dần Kỳ, trong lòng lo lắng biết bao.

Anh nhìn vào mắt cô: “Em có muốn quay lại với anh một lần nữa không?”

Thẩm Đường lại nheo mắt: “Chủ tịch Tưởng, tối hôm qua anh uống nhiều rồi.”

Tưởng Thành Duật rất tỉnh táo: “Thẩm Đường, cho dù em nghĩ gì về quá khứ, ba năm đó đối với anh là duy nhất.Dù sao em phải cho anh một khoảng thời gian để hòa hợp với em, để anh có cơ hội cúi đầu xin thua, có đúng không?”

Không đợi được cô đáp lại, anh không miễn cưỡng.

Bây giờ cô không quan tâm đến chuyện yêu đương với anh, có lẽ cô chỉ quan tâm đến việc kinh doanh.

“Cô Thẩm, em có muốn hợp tác với anh không?”

Thẩm Đường ngồi ngay ngắn, đôi mắt sáng ngời: “Hợp tác thế nào?”

Tưởng Thành Duật: “...”

Anh chưa nghĩ ra hợp tác như thế nào.

Nhưng vẫn giả vờ giải quyết công việc theo miệng lưỡi: “Đến lúc đó thư ký sẽ liên lạc với em.”

Trả lại kính râm cho cô: “Trở về khách sạn đi.”

Thẩm Đường ném kính râm trên bãi cát bên cạnh, vùi mặt vào đầu gối.

Không biết cái nào mới là giấc mơ.

Tất cả đều không chân thật.

...

Mới một năm, Thẩm Đường cảm giác mình bị ngược.

Trong bữa tiệc tối nay, Triệu Trì Ý cũng xuất hiện, Hà Sở Nghiêu người tối hôm qua không đến hôm nay cũng lộ mặt.

“Cậu không cần đưa mình tới đó đâu, mình ở khách sạn ngủ thì tốt biết bao.” Thẩm Đường oán giận.

Tạ Quân Trình chỉ vào hai chai rượu: “Được vận chuyển trong đêm đó, cậu nói cậu không biết xấu hổ à? Vả lại, cậu không tới đó là không nể mặt Korn, tham gia buổi tiệc giống như cậu vậy rất mất hứng.”

Thẩm Đường cầm ly rượu: “Mình ra ngoài boong tàu hóng gió biển.”

“Mau trở về đó.”

“Biết rồi.”

Tạ Quân Trình rất hào phóng đưa một chai rượu cho những người bạn khác của Korn, về việc họ phân phát thế nào thì anh ta không quan tâm đến chai rượu của mình, ai thắng được thì được nếm thử chai rượu thôi.

Korn không hiểu tiếng Trung, bọn họ đều nói tiếng Anh.

“Trò chơi gì thế?” Korn hỏi.

“Nên khuấy động thôi, mỗi người lấy một biệt danh cho mình, sau đó thì báo một lần, chỉ một lần duy nhất.”

“Chơi thế nào?”

“Khi chơi trò chơi, cậu chỉ cần nói tên biệt danh nào mà mình muốn, sau đó ghép tên biệt danh đó với tên thật của mình.” Tạ Quân Trình đưa ra một ví dụ: “Ví dụ như tôi chơi  trước, cậu gọi quả táo, Hà Sở Nghiêu gọi quả lê, sau đó cậu nói quả táo, tôi phải nói Korn, anh nói Hà Sở Nghiêu, tôi phải nói quả lê, nói lặp lại như vậy, dù là nói tên thật hay là biệt danh, chúng ta đều phải đối ứng trả lời qua lại. Trong hai phút, nếu tôi chưa sai câu nào, có tư cách uống rượu, nếu không đúng tên thật hay biệt danh, tôi phải có một cái tin tức giá trị thương mại bồi thường người đó.”

Korn hiểu ra: “Là cả tên và biệt danh sao? Cũng không đơn giản lắm.”

“Biệt danh và tên của mọi người không được phép sai.”

Korn: “...”

Nhiều người như vậy, với trí nhớ của anh ấy sợ là không được uống rượu.

Tạ Quân Trình tìm kiếm giấy bút: “Đầu tiên, hãy ghép tên với biệt danh và đưa cho trọng tài xem.”

Anh ta hỏi Ninh Dần Kỳ: “Cậu đã nghĩ về biệt danh nào chưa? Chỉ cần nghĩ ra một cái, tốt hơn hết là cái mà người khác không dễ nhớ, để khi người ta sai cậu còn nhận được một tin tức hữu ích.”

Ninh Dần Kỳ: “Đôi đũa đi.”

Tạ Quân Trình bật cười, sau đó ghi lại nó.

Lúc trước đánh bài ở thôn Hải Đường, bọn họ hỏi Thẩm Đường, thứ lấy lên nhưng không thể bỏ xuống được là cái gì, Thẩm Đường nói là chiếc đũa, lúc này Tưởng Thành Duật không thể ghen chết được.

Tưởng Thành Duật liếc mắt nhìn Ninh Dần Kỳ, anh nghĩ mình nên đặt tên gì, sau đó anh quyết định lấy tên tôm yến mạch.

Tạ Quân Trình ngẩng đầu nhìn Triệu Trì Ý:  “Chủ tịch Triệu đâu?”

Triệu Trì Ý: “Tôm yến mạch.”

Tưởng Thành Duật: “...”

Anh nhìn lướt qua Triệu Trì Ý.

Đã không có tôm yến mạch, bánh phô mai cũng được.

Tạ Quân Trình viết cho Triệu Trì Ý xong, anh ta tự viết cho mình một cái: “Tôi tên là bánh phô mai.”

“...”

Thứ duy nhất còn có chút quan hệ với Thẩm Đường à hoa Đế vương.

Hà Sở Nghiêu cầm một xiên thịt nướng vừa ăn, vừa nghĩ ra:  “Gọi tôi là hoa Đế vương nha.”

Tưởng Thành Duật kêu nhân viên phục vụ mang đến một ly rượu vang đỏ, một hơi uống cạn nửa ly.

Chỉ có Korn âm thầm ghép tên biệt danh với tên thật của họ, vì sợ nhầm lẫn, nhớ đi nhớ lại nhiều lần để ấn tượng khắc sâu.

Tạ Quân Trình nén cười, nhìn về phía Tưởng Thành Duật: “Chủ tịch Tưởng thì sao?”

Tưởng Thành Duật lắc cái ly trong tay: “Thôn Hải Đường.”

Korn bối rối, từ trước đến nay chưa từng nghe qua: “Đó là cái gì?”

Tạ Quân Trình bật cười.

Sự gián đoạn này khiến Korn phát điên, anh ấy quên hết những gì mình vừa mới ghi nhớ xong.