Năm tháng sau khi Lệ Liệt Nông rời khỏi Mỹ, tổ chức 1942 bị chính phủ Mỹ xếp vào danh sách những tổ chức có nguy cơ uy hiếp an ninh Mỹ. Vị lãnh đạo trẻ cũng nhận được một bài học sâu sắc: Chọc giận chính phủ phương Tây không phải là điều có lợi cho sự tồn tại và phát triển của tổ chức. Trong tương lai, có thể 1942 sẽ bị phương Tây chèn ép, gán họ thành tổ chức cực đoan, và sau đó sẽ giống như những tổ chức ngầm khác trong quá khứ, bị cô lập, tẩy chay và biến mất.
Năm 2012, Lệ Liệt Nông tích cực xây dựng quan hệ với một số chính trị gia phương Tây.
Năm 2013, Somalia, nơi vô chính phủ trong một thời gian dài đã trình thư xin cứu viện quốc tế đến Liên Hiệp Quốc. Qua rất nhiều cuộc họp diễn ra ở khắp nơi, các quốc gia đồng minh phương Tây do Anh, Pháp, Mỹ cầm đầu, đáp lại lời kêu gọi của Liên Hiệp Quốc đến Somalia thực hiện cứu viện nhân đạo. Chiến dịch này mang tên "Quay lại Somalia".
Cuối thế kỷ trước, đội cứu viện nhân đạo của của Mỹ ở Somalia bị tổn thất trầm trọng. Các tổ chức vô chính phủ do dân Somalia cầm đầu phá huỷ hai chiếc máy bay chiến đấu, hơn nữa còn đánh chết mười binh lính Mỹ. Sau khi rời khỏi Somalia, người Mỹ lập tức gọi quốc gia này là cướp biển Caribbean phiên bản châu Phi. Hai mươi năm sau, người Mỹ chẳng thèm bận tâm đến lời thỉnh cầu của Somalia.
Nhưng những năm gần đây, cướp biển Somalia lại liên tục cướp bóc thuyền hàng của họ, hơn nữa lũ thanh niên ở đây còn kết bè đảng với phái cực đoan để chia nhau lợi ích. Điều này khiến người Mỹ vô cùng đau đầu. Tuy nhiên, dân Mỹ phản đối kịch liệt sự tham gia của Mỹ trong chiến dịch "Quay lại Somalia". Lúc này, nhà lãnh đạo tổ chức 1942 đã bí mật tiếp xúc một vài chính trị gia Mỹ.
Một đêm trước khi chiến dịch "Quay lại Somalia" bắt đầu, Lệ Liệt Nông thành công ký với quân đội một hợp đồng lính đánh thuê. Ngày hôm sau, Lệ Liệt Nông đích thân dẫn theo một nghìn thành viên tinh nhuệ của 1942 ngồi trên chiếc phi cơ chiến đấu của Mỹ, xuất hiện ở chiến trường Somalia.
"Quay lại Somalia" là chiến dịch cứu viện chung của nhiều quốc gia, trong đó phía Mỹ phụ trách phá huỷ những kho đạn dược của lũ bè đảng cực đoan. Không phụ sự mong đợi của mọi người, Mỹ đã hoàn thành nhiệm vụ với hiệu suất cao nhất.
Nhiệm vụ hoàn thành, truyền thông Mỹ tung hô binh lính nước họ có bao nhiêu quả cảm, mưu trí. Bọn họ sử dụng máy bay tàng hình, trong vài ngày ngắn ngủi đã phá huỷ hoàn toàn sáu kho đạn của bè phái cực đoan Somalia, giúp kế hoạch mười lăm ngày đêm rút ngắn còn một tuần.
Nhưng người thật sự điều khiển máy bay ném bom phá huỷ kho thuốc nổ là Lệ Liệt Nông. Nhờ chiến dịch này, anh và 1,000 thành viên trong tổ chức có cơ hội lấy thêm kinh nghiệm tác chiến thực địa, rất có lợi cho những nhiệm vụ sau này.
Thật ra, "Quay lại Somalia" chỉ có 30 người Mỹ tham gia, và họ chỉ đứng ở vị trí hậu cần, tiếp viện. Về điểm này, nhóm người ủng hộ Lệ Liệt Nông chỉ ra bằng chứng, sau khi "Quay lại Somalia" kết thúc, chính phủ Mỹ lập tức chuyển tổ chức 1942 khỏi danh sách 'những nhân tố đe doạ đến an ninh quốc gia' sang danh sách 'đối tượng cần quan sát thêm'. Hơn nữa, những thế lực còn sót lại của băng đảng phiến loạn ở Somalia điên cuồng tấn công trả thù tổ chức 1942.
Năm 2014 là năm cực kì im hơi lặng tiếng của tổ chức 1942. Không ai biết trong một năm này, rốt cuộc nội bộ tổ chức xảy ra chuyện gì. Nhóm người ủng hộ Lệ Liệt Nông lại lần mò đông tây tìm kiếm tin tức.
Chỉ cần nhắc đến, họ có thể đọc vanh vách những thông tin công khai về Lệ Liệt Nông, như thể anh là minh tinh màn bạc.
Đầu năm 2015, sau khi một tổ chức Hồi giáo đưa ra một tuyên bố nhắm vào tổ chức 1942, nhóm ủng hộ anh lập tức vỗ tay: Chính là 'màu lam Lucifer' của chúng ta ra tay đấy!
'Màu lam Lucifer' là cái tên mà nhóm người ủng hộ Lệ Liệt Nông sử dụng làm nickname cho anh sau một lần anh trả lời phỏng vấn. Lần đó, Lệ Liệt Nông đã định nghĩa về tổ chức 1942 như sau:
Lucifer rơi từ thiên đường xuống địa ngục trong 9 tuần. Hiện tại, vị trí của chúng tôi là ở khoảng 4 tuần rưỡi. Chúng tôi là một nửa của Lucifer, chúng tôi không còn khát khao với thiên đường, nhưng cũng sẽ không bao giờ rơi xuống địa ngục.
Sau đó, nhóm người ủng hộ Lệ Liệt Nông trên thế giới với trí tưởng tượng vô cùng phong phú đã chọn cái tên thân mật này cho thần tượng của mình.
Lúc này, những người vốn dĩ chẳng quan tâm cũng phải chú ý đến nhà lãnh đạo trể của tổ chức 1942. Một số cô gái trẻ tuổi còn gấp gáp quan tâm đến chiều cao, thân hình, cân nặng, diện mạo cùng hàng loạt các vấn đề khác của 'màu lam Lucifer'.
Nhưng tiếc là ngoài một vài bức ảnh có gương mặt Lệ Liệt Nông, cùng với tuổi tác của anh, người ta không tìm ra được thông tin gì khác. Bức ảnh phổ biến nhất mà người ta tìm được luôn là bức ảnh góc nghiêng mặt của Lệ Liệt Nông của một cô gái Argentina tên Mariana. Khi đó, anh còn chưa thành người đứng đầu tổ chức.
Năm 2008, Mariana tham gia cổ vũ cho đội đá bóng của trường ở Derby. 90 phút đồng hồ trôi qua, Mariana hoàn toàn không biết trận bóng trên sân diễn ra như thế nào. Suốt 90 phút ấy, Mariana đều đem ánh mắt si mê của mình đặt lên một chàng trai trẻ.
Đó là một khuôn mặt châu Á đẹp mê hồn, đẹp đến mức đôi mắt Mariana không nghe theo sự điều khiển của não cô nữa. Cô gái Argentina thề rằng hôm đó cũng có rất nhiều người khác nhìn lén chàng trai ấy. Nhưng Mariana tin rằng hôm đấy mình là người may mắn nhất, bởi vì cô thừa dịp anh không chú ý đã chụp lén được một bên mặt anh, lại còn nhặt được hộ chiếu của anh khi trận bóng kết thúc.
Hộ chiếu của Lệ Liệt Nông có rất ít con dấu bên trong, nhưng ngày sinh trong hộ chiếu ấy trùng khớp với ngày sinh nhật của Mariana. Mấy năm sau, Mariana đăng ảnh chụp bên mặt chàng trai trẻ tuổi đẹp trai lên mạng, cũng là bức ảnh phổ biến duy nhất trên mạng của Lệ Liệt Nông.
Cùng với tuyên bố của tổ chức Hồi giáo cực đoan trên video, người đứng đầu trẻ tuổi của 1942 bước vào giấc mơ của bao thiếu nữ.
Tuyên bố của tổ chức kia cũng khiến một số người dân Pháp chẳng mặn mà tới cơ quan tình báo nước mình nữa, chưa kể chính cơ quan tình báo bỗng dưng huỷ bữa tiệc chúc mừng làm người dân Pháp ôm một bụng tức. Lúc này, một số bên truyền thông phương Tây châm chọc cơ quan tình báo Pháp, tích cực nhất là đám báo chí Anh. Bọn họ viết: "Tình báo Pháp không làm mà hưởng".
Ngày 8 tháng Hai, giám đốc đối ngoại, người phát ngôn của tổ chức 1942 phát biểu trước báo giới. Người này khẳng định những tin đồn về "Cơn lốc hoàn mỹ" không có chút liên quan nào đến Lệ Liệt Nông. Đồng thời tuyên bố trả thù của tổ chức Hồi giáo kia là một hình thức trả thù biến tướng. Sau đó, anh ta tiếp tục khẳng định, nếu ai dám gây ra những hành động phương hại đến tổ chức, nhất định 1942 sẽ cho đối phương lập tức không còn thấy ánh mặt trời".
Mặc kệ là thật hay giả, lời phát ngôn của 1942 rút cuộc cũng cứu vãn chút mặt mũi cho cơ quan tình báo Pháp. Câu hỏi ai là người triệt tiêu "Cơn lốc hoàn mỹ" cuối cùng cũng lắng xuống.
*
Ba tháng sau, cảnh sát Las Vegas nhận được một cuộc gọi từ một nhân viên đoàn xiếc Sun báo án.
Người nhân viên này kể lại rằng, đồng nghiệp của cô ta đang đi toilet không hiểu sao bỗng nhiên biến mất. Cô ta thề mình không rời khỏi cửa toilet nửa bước, mà buồng toilet hoàn toàn kín mít, không thể bỗng nhiên vô cớ người lại bốc hơi.
Cô nhân viên này kể tràng giang đại hải câu chuyện khiến cảnh sát ghi chép không kịp, nhưng lại không đề cập đến nhân thân của người biến mất.
"Cô ấy là Lâm Thư Nhã, da vàng mắt đen."
Cuối cùng cô nhân viên mới bổ sung thêm một vài chi tiết: "Tóc dài, khuôn mặt thoạt nhìn giống trái táo đỏ."
*
Khi Lâm Thư Nhã mở mắt, đầu tiên cô nhìn thấy cái đèn trên trần nhà không ngừng đung đưa, là động đất ư?
Thời gian trôi qua một lúc, Lâm Thư Nhã mới nhận ra đèn trần nhà căn bản không đung đưa, mà là do lúc cô bị lôi lên xe đã giãy giụa mạnh quá, đầu đập vào cửa kính ô tô.
Lâm Thư Nhã là thành viên thuộc tổ pháo hoa trong đoàn xiếc thú, tuổi nghề vừa quá nửa năm một chút.
Sáng hôm nay cô vừa đi vào toilet liền rơi vào tình trạng hiện tại. Khi đó, cô rửa tay xong, quay đầu liền phát hiện ra một họng súng đen nhánh ngắm đối diện đầu mình. Người cầm súng là một cô gái trạc tuổi cô, cô ta ném cho cô một chiếc áo khoác có mũ.
Bị cưỡng ép mặc áo khoác, sau đó cô gái lạ hoắc kia kéo tay Lâm Thư Nhã cúi đầu rời khỏi toilet. Lúc đi qua cửa, cô còn liếc thấy người đồng nghiệp đang cúi đầu mải chơi điện thoại. Rời khỏi toilet, Lâm Thư Nhã bị cô gái kia nhét vào một chiếc xe màu đen. Mắt thấy súng đã được cất, Lâm Thư Nhã liền bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Nhưng thật xui xẻo, cô không biết làm sao đầu mình lại đập vào cửa sổ, trước mắt cô biến thành màu đen kịt.
Lần nữa mở mắt, ngoài cửa sổ đã là bầu trời hoàng hôn lộng lẫy.
Từ cửa sổ còn nhìn thấy cây cọ, ánh mặt trời lặn và không khí vẩn đục đặc trưng, Lâm Thư Nhã đoán mình vẫn còn ở Las Vegas.
Một vài phút trôi qua, Lâm Thư Nhã đoán mình đã rơi vào hoàn cảnh mà các đồng nghiệp kể, về trò chơi đặc biệt ở Las Vegas. Nguyên nhân là vì Lâm Thư Nhã đang ở trong một căn phòng xa hoa đầy đủ tiện nghi, hơn nữa trong phòng còn có bốn cô gái khác trạc tuổi cô gái ban nãy.
Las Vegas là nơi lý tưởng cho những tên nhà giàu và dân cơ bạc mở tiệc tùng khắp nơi. Những kẻ có tiền luôn sáng tạo ra những trò chơi mới mẻ, lạ hoắc, nằm ngoài sức tưởng tượng của người thường.
Nhìn đôi dép lê dưới chân một cái, Lâm Thư Nhã thấy những tay chơi này rất chu đáo đấy chứ, chiếc đệm êm ái dưới mông giúp cô ngủ một giấc thật ngon. Nhưng giờ không phải là lúc để ngủ.
Lâm Thư Nhã đứng lên. Bốn cô gái kia hình như không nhận ra cô đã tỉnh, các cô ấy đang nhỏ giọng trò chuyện. Ở khoảng cách khoảng năm bước, cô ho khan một cái, bốn cô gái không hẹn cùng quay đầu. Lâm Thư Nhã giơ tay vẫy vẫy chào hỏi. Nếu lúc trước cô còn nghĩ xác suất cho 'trò chơi mới lạ' là 30% thì giờ nó đã lao vọt lên 50%.
Bốn cô gái trong phòng ngoài Lâm Thư Nhã đều không quen biết nhau, không hiểu vì sao lại bị đưa đến nơi này, trong đó có một cô 25 tuổi, một cô 23 tuổi, còn hai người còn lại cùng tuổi Lâm Thư Nhã, 24 tuổi.
Lâm Thư Nhã còn phát hiện điểm tương đồng giữa bốn cô gái kia: tóc dài ngang lưng, chiều cao và thân hình đều tương tự nhau.
Sau đó mấy cô gái tiếp tục bàn luận về chuyện sắp xảy ra. Cô bé nhỏ tuổi nhất vẻ mặt hưng phấn, cảm giác mình giống như một vai nữ chính trong một bộ phim điện ảnh. Còn người lớn tuổi nhất ở đây lại có điệu bộ vô cùng thản nhiên. Cô ấy bảo chỉ cần có tiền thì muốn chơi kiểu gì cũng được. Hai cô gái còn lại lại không đồng ý, nói rằng sẽ tìm cơ hội trốn thoát. Cuối cùng, cả bốn cô gái đều nhìn về phía Lâm Thư Nhã như tò mò về quyết định của cô.
Không để ý đến bọn họ, Lâm Thư Nhã nhìn khắp bốn phía trong căn phòng. Ngoại trừ phương thức liên lạc với thế giới bên ngoài, ở đây không thiếu thứ gì.
Nhóm đại gia này sẽ không chơi mấy trò biến thái chứ? Không biết trong phòng này lắp bao nhiêu camera giám sát?
Đang lúc Lâm Thưa Nhã suy nghĩ ngược xuôi, một giọng đàn ông bình thản cất lên: "Nơi này không có camera nào đâu."
Tiếng nói phát ra từ một người đàn ông châu Á khoảng 30 tuổi, anh đeo một chiếc kính gọng vuông màu đen.
Người đàn ông này không biết xuất hiện ở cửa phòng từ bao giờ, ánh mắt anh ta nhìn một lượt những khuôn mặt trong phòng rồi nói chuyện khá thân thiện: "Đừng lo lắng, những gì xảy ra tiếp theo giống như một lần các cô đi đo thử kính thôi."
Sự việc phát sinh tiếp theo giống như lời người đàn ông mắt kính vuông.
Các cô bị đưa đến một căn phòng hoá trang, năm chuyên gia trang điểm vừa đánh phấn, kẻ mắt, vừa cùng các cô nói chuyện phiếm. Sau khi trang điểm xong, các cô lại được đưa đến phòng thay quần áo. Từ phòng thay đồ bước ra, năm người nhìn nhau chằm chằm.
Lâm Thư Nhã cảm thấy giây phút đó rất quỷ dị. Nhìn các cô như vừa bước ra khỏi dây chuyền sản xuất đồ chơi trẻ em vậy. Nếu lúc trước nói các cô có vài điểm tương tự nhau, thì giờ khuôn mặt năm người giống nhau đến 80-90%.
Vẻ mặt mong chờ của cô bé nhỏ tuổi nhất giờ đã biến mất.
Màn đêm buông xuống, năm người ăn vận giống nhau như đúc lại bị đưa về căn phòng lúc trước.
Từ chỗ của Lâm Thư Nhã có thể nhìn thấy bể bơi ở bên ngoài, nơi đó được trang trí đèn đóm công phu, thảm cỏ xanh mướt cùng với vài cây cọ cao lớn. Chỗ này không khác gì những nơi mà kẻ có tiền hay thuê ở Las Vegas.
Nhưng không chỗ nào không có camera, cùng với hàng rào và cửa gara đóng kín khiến Lâm Thư Nhã cảm nhận được một loại không khí khác thường, giống như nguy hiểm rình rập.
Có lẽ bốn cô gái còn lại cũng cảm giác được điều đó, từ lúc trở về phòng đến giờ không ai nói năng gì. Vào trong phòng cùng các cô còn có người đàn ông mắt kính vuông kia, anh ta cũng không hé răng nói năng. Cả một căn phòng rộng lớn yên tĩnh một cách rùng rợn.
Có người mở cửa và một tiếng chào thấp giọng: "Ngài Lệ".
Lâm Thư Nhã thu lại ánh mắt nhìn ra cửa sổ, quay mặt nhìn về phía cửa phòng.
Lần đầu tiên Lâm Thư Nhã mê mẩn nhìn ánh sáng pháo hoa, thầy dạy cô đã nói rằng: "Âm thanh pháo hoa đạt đến trình độ xuất sắc chính là nghe vô cùng tự nhiên, có thể khiến người ta mất hồn ba ngày. Và nhớ kỹ, điều tốt đẹp nhất sẽ đến cuối cùng."
Người đàn ông mặc chiếc áo sơmi đen đứng đó, điều đầu tiên nảy lên trong đầu Lâm Thư Nhã chính là: Điều tốt đẹp nhất sẽ đến cuối cùng.
Với một số người, chỉ cần một ánh nhìn là dư âm về người ấy sẽ còn mãi.