Lệ Liệt Nông đang đứng cạnh giường, anh hơi cúi xuống. Đèn trong phòng được bật hết lên, một giấc này cô ngủ thật là lâu.
Cô bị động làm một loạt động tác dưới sự thúc giục của Lệ Liệt Nông, đánh răng rửa mắt, ngồi xuống bàn ăn và dùng bữa tối.
Ăn xong, tay cô đặt lên đầu gối, ngẩng đầu. Hứa Qua phát hiện đồ ăn trước mặt Lệ Liệt Nông chưa hề vơi đi.
Cô hỏi anh làm sao vậy, nhưng anh không trả lời mà cứ ngắm nhìn khuôn mặt cô. Mãi đến khi Hứa Qua hơi nhướn mày, anh mới dời mắt đi. Anh cười với cô, sau đó với tay lấy cốc nước. Một lúc trôi qua, Hứa Qua phát hiện ra có chỗ không thích hợp. Chỗ không thích hợp chính là Lệ Liệt Nông không uống hết cốc nước như mọi lần. Hơn nữa, anh uống nước xong mới động vào đ ĩa đồ ăn, mà vị trí cốc nước anh đặt lại không phải là vị trí ban đầu.
Cái này đối với người bình thường là chuyện vô cùng thường tình, nhưng chuyện này lại xảy ra trên người Lệ Liệt Nông cực kì cẩn thận và kỹ tính.
Hứa Qua mơ hồ suy nghĩ.
Dao dĩa trên tay anh rơi xuống đất, khiến Hứa Qua phục hồi tinh thần, nhìn thẳng vào mắt anh. Cô lại nhìn xuống dao dĩa trên mặt đất, Hứa Qua đứng lên.
“Em định làm gì?” Giọng anh không cao không thấp, nghe không ra cảm xúc.
“Em lấy cho anh bộ mới….”
“Em ngồi xuống!”
“Nhưng……” Hứa Qua chỉ chỉ một nửa bữa tối còn lại trong đ ĩa Lệ Liệt Nông.
Lần này, mặt người lãnh đạo 1942 viết rõ ba chữ ‘không cao hứng’. Hứa Qua ngồi lại xuống ghế, đối với bữa tối không ăn hết, Lệ Liệt Nông nói: “Anh không muốn ăn nữa.”
Hứa Qua gật gật đầu, trong lòng thầm giải thích: Có lẽ là do anh đang phải suy nghĩ vấn đề gì phức tạp lắm nên mới làm như vậy.
Cửa phòng tắm bị mở ra khi Hứa Qua đang đánh răng. Lệ Liệt Nông đứng sau cô, tay anh vươn qua vai cô, trực tiếp với lấy bàn chải đánh răng của anh. Dần dần, động tác đánh răng của Hứa Qua chậm lại, cô nhìn hình ảnh phản chiếu qua tấm gương để ngắm người đằng sau lưng.
Chiều cao của cô miễn cưỡng chỉ tới hõm vài của Lệ Liệt Nông. Trong gương, cả người cô như thể được bao bọc lấy trong ngực anh. Trong gương, tốc độ chải răng của hai người gần như bằng nhau, cô chải nhanh anh liền chải nhanh, cô chải chậm, anh cũng thả chậm tốc độ lại.
Khi cô đặt bàn chải răng vào chiếc cốc, anh cũng ngay lập tức đặt nó vào trong chiếc cốc ấy. Khi anh cắm bàn chải vào cốc, Hứa Qua nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay anh. Cô đang định nhìn kĩ hơn thì anh đã rút tay lại, vế sẹo lập tức bị ống tay áo che kín.
Vết sẹo trên cổ tay nam nữ trẻ tuổi luôn khiến mọi người suy nghĩ miên man.
Hứa Qua đứng ngẩn ngơ ở đó, ý nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu cô chính là vết sẹo do chính Artenza để lại, bằng không với thân thủ của anh…. Cô quay đầu lại.
Lệ Liệt Nông đang tựa người lên tường nhà tắm yên tĩnh nhìn cô. Bàn tay anh duỗi ra nắm lấy bàn tay cô.
Phòng tắm ở ngay cạnh phòng bếp. Hai người đang thu dọn bàn ăn chính là nữ thành viên ở 1942, khi nhìn thấy bóng dáng của hai người đó, Hứa Qua muốn tránh né tay Lệ Liệt Nông.
Lệ Liệt Nông ghét nhất việc cô thể hiện tình cảm lung tung trước nhiều người. Nhiều khi không khí thoải mái một chút, Hứa Qua thi thoảng sẽ mềm oặt người, dựa vào người Lệ Liệt Nông trước mặt bao nhiêu người trong tổ chức, đặc biệt là cánh phụ nữ.
Lần thứ nhất, thứ hai, lần thứ ba, Lệ Liệt Nông nói với cô: “Chiếc nhẫn kia còn chưa đủ để em phô trương sao?”
Lệ Liệt Nông trước nay chỉ khi cực kì bất mãn mới dùng lời nói nặng như vậy với cô. Vì thế Hứa Qua biết mình đã đi quá giới hạn của anh rồi. Biết nặng biết nhẹ mới là yếu tố cần có của vợ chưa cưới của nhà lãnh đạo 1942.
Hứa Qua mãi không thoát nổi bàn tay của Lệ Liệt Nông, ngược lại tay cô còn bị anh nắm chặt hơn. Cuối cùng cô đành để mặc anh, trong lòng thở dài, Artenza hôm nay làm sao vậy?
Khoảng tám giờ, lại có khuôn mặt xa lạ bước vào phòng. Anh ta đặt tài liệu vào tay Lệ Liệt Nông, mà mọi khi việc này là do Kim Nguyên phụ trách.
Như nhìn ra nghi hoặc của cô, Lệ Liệt Nông trả lời như thế này: “Kim Nguyên giờ không ở Mexico.”
Hứa Qua gật đầu, Lệ Liệt Nông lại nói thêm: “Cậu ấy phải đi giải quyết việc khác.”
Hứa Qua lại gật đầu.
Giờ, tách cà phê trên bàn làm việc của Lệ Liệt Nông đã nguội, đó là tách cà phê Hứa Qua pha dưới yêu cầu của anh. Nhưng hình như anh bận đến quên mất sự tồn tại của nó rồi.
“Artenza.” Hứa Qua đứng cạnh nhìn tách cà phê đã nguội lạnh, nhịn không được lên tiếng.
Ngẩng đầu lên, Lệ Liệt Nông như nhớ ra cô và tách cà phê kia. Mu bàn tay anh chạm vào tách cà phê, nói: “Anh quên mất.”
Cô thở dài, cầm lấy tách cà phê trong tay anh: “Em đổi cho anh cái khác.”
Tách cà phê thứ hai nóng hổi được đặt trước mặt anh. Lần này Lệ Liệt Nông không quên nó, một tách không nhìn thấy đáy được đặt lên khay.
Tay cô đặt lên tay nắm cửa phòng, quay đầu lại hỏi người gọi cô phía sau: “Làm sao thế?”
Không biết có phải vì ánh đèn trong phòng không đủ sáng hay do khoảng cách tương đối xa giữa hai người mà một nửa khuôn mặt anh như chìm vào bóng tối, khó có thể nhìn thấy biểu cảm của anh. Từ giọng anh gọi cô, Hứa Qua có thể nghe ra được cái gì đó không đúng.
Một lát sau anh mới bằng bằng nói: “Không có gì, em đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Hứa Qua mở cửa phòng.
Khi cửa phòng đóng lại, Hứa Qua nghe thấy tiếng động như tài liệu và đồ trang trí bị xô xuống đất. Cô định mở cửa phòng, nhưng bàn tay lại chần chừ không làm.
Cô hiện giờ như bệnh nhân ngủ một giấc dài cả năm dậy, mất đi cảm gíac về thời gian nhưng cuối cùng thế giới xung quanh lại thay đổi nghiêng trời lệch đất, tất cả những người xung quanh hay đồ vật cô từng gắn bó giờ bỗng xa tầm tay vời vợi.
*
Mãi đến khi sau lưng cô truyền đến tiếng hít thở đều đều, Hứa Qua mới bật đèn đầu giường lên. Những ngón tay trắng nõn, thon dài đang gắt gao đan vào nhau, ôm chặt lấy cô. Cô kéo nhẹ cổ tay áo anh lên, Hứa Qua nhìn thấy vết sẹo dài. Nếu nhìn kĩ hơn, Hứa Qua liền có thể nghĩ ra được vết sẹo đó liên quan tới ai, chẳng qua cô không muốn nghĩ tới thôi. Cô không thể nào liên kết được việc ngu ngốc đó với Lệ Liệt Nông.
Cô tắt đèn, nhìn bóng đêm tối tăm ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại. Tâm trí hỗn loạn khiến cô cảm thấy bóng đêm ngoài cửa sổ càng thêm tối mịt.
Trong mơ màng, cô nghe thấy tiếng gọi yêu thương mà cô luôn đắm chìm: “Hứa Qua.”
“Vâng.”
“Hứa Qua?”
“Vâng.”
“Hứa Qua.”
Artenza thật đáng ghét, làm gì mà cứ gọi cô hoài vậy, lại còn siết chặt người cô lại nữa.
Cô ngậm miệng, không thèm để ý đến anh nữa. Vậy là giọng nói từ sau lưng chợt trở nên hoảng loạn: “Hứa Qua?” Cùng với giọng nói ấy còn có cánh tay càng ngày càng siết chặt, tay còn lại anh sờ s0ạng lên trên, lực rất lớn, rồi ngón tay anh chọc vào mắt cô.
Cô nói như khóc: “Artenza.”
Cánh tay kia lúc này mới một lần nữa trở lại vị trí cũ trên hông cô, nhưng lực đạo lại càng lớn, siết đến mức cô khó thở. Hứa Qua mở to mắt.
Cô nghiêng tai lắng nghe, xung quanh cực kì yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở sau lưng với tiếng đồ hồ kêu tích tắc trong đêm. Trong khoảng thời gian ngắn, Hứa Qua không phân biệt nổi tiếng gọi tên cô kia là thật hay trong giấc mơ.
Ngày thứ tư, Hứa Qua tỉnh lại nhưng không thấy đôi tay đang ôm lấy hông mình. Ánh mắt cô cứ thế nhìn hông mình vài giây, rồi khi nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, cô nhanh chóng nhắm mắt lại.
Đôi mắt đang nhắm chậm rãi mở ra khi anh gọi tên cô. Lệ Liệt Nông hơi cúi xuống, chăm chú nhìn cô, anh nói nhỏ: “Anh phải ra ngoài đi kiểm tra sức khoẻ, em ở đây một lúc, đừng đi đâu nhé.”
Hứa Qua gật đầu.
“Nhớ ăn bữa sáng đấy.”
Lại gật đầu.
Trước kia, thi thoảng Lệ Liệt Nông cũng sẽ nói với Hứa Qua những câu như thế này, đôi khi là xuất phát từ áy náy, có khi chỉ là ứng phó cho có hình thức, giọng điệu anh khi nói những lời này cực kì miễn cưỡng. Nhưng Lệ Liệt Nông hôm nay dặn dò cô ăn bữa sáng lại tự nhiên hơn rất nhiều.
Dừng lại một chút, anh lại nói: “Trong di động ngoài số của dì Mai còn có một số điện thoại khác, em có thể gọi trực tiếp số đó để nói chuyện với anh.”
Câu Lệ Liệt Nông vừa nói khiến Hứa Qua thắc mắc trong lòng, cô không hiểu tại sao lại có thể trực tiếp qua số đó là có thể nói chuyện với anh. Lãnh đạo của 1942 bị cấm tuyệt đối sử dụng di động riêng.
*
Hứa Qua từng giấu diếm đưa cho Lệ Liệt Nông một chiếc điện thoại Blackberry. Đó là chiếc điện thoại mà Hứa Qua đã hao tổn rất nhiều công sức để tìm hiểu. Tuy nó không có nhiều chức năng, ứng dụng nhưng có hệ thống bảo mật cực kì chặt chẽ, được lựa chọn sử dụng bởi các chính khách Hoa Kỳ, mà nghe nó tổng thống nước này cũng dùng một cái làm điện thoại riêng
Nhưng chiếc di động mà cô tốn bao tâm tư vào nó lại bị một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Lệ Liệt Nông như một gáo nước lạnh dội vào: “Em cũng biết việc đó anh phải nghiêm chỉnh tuân thủ còn gì.”
Cô cũng không muốn anh phải làm trái luật mà người ta đã định. Nhà lãnh đạo của 1942 cũng có những ngày nghỉ lễ, nghỉ phép, nghỉ Giáng sinh, năm mới, trong khoảng thời gian đó, bọn họ không phải tuân theo những quy định ngặt nghèo của tổ chức, có thể được sử dụng điện thoại riêng.
Lúc ấy, chưa đợi Hứa Qua mở miệng, giọng Lệ Liệt Nông đã vang lên, mang đầy sự cảnh cáo: “Hứa Qua, anh không nghĩ mình sẽ làm những loại chuyện như vậy.”
Sau đó, Hứa Qua tức giận đến nỗi cô thẳng tay vứt chiếc di động ấy vào thùng rác.
*
Trong lúc Hứa Qua còn đang hoang mang, Lệ Liệt Nông nhỏ giọng nói với cô: “Chiếc di động là quà tặng của một người Nga, nó chỉ có chức năng nghe gọi, là điện thoại dành riêng cho những người đặc biệt sử dụng.”
Lệ Liệt Nông như đang muốn nói: Anh cũng không vi phạm quy tắc của 1942.
Hình như cảm thấy mình giải thích chưa đầy đủ, anh lại bổ sung: “Giờ anh đang trong thời gian nghỉ phép, nên….” Nói tới đây, Lệ Liệt Nông như cảm thấy lời mình nói thật dư thừa, anh không nói tiếp mà đứng thẳng dậy: “Anh phải đi rồi.”
Hứa Qua gật đầu lần nữa. Người đứng cạnh giường hơi nhíu mày lại, nói: “Em sắp biến thành con chim gõ kiến rồi đấy.”
Vì thế, Hứa Qua nói thêm một câu: “Vậy anh đi cẩn thận.”
Đi vài bước, Lệ Liệt Nông lại quay đầu, nói: “Chiếc di động kia không phải của anh.”
Cái này à, Hứa Qua không nhịn được mà nở nụ cười. Vì cô cười mà người đang dừng bước lại lại lần nữa nhíu mày.
Artenza luôn thích nhíu mày trước mặt cô mà anh không hề biết, đó là hình ảnh cô mê muội anh nhất, mê muội đến mức cho dù anh nhăn mày với cô, cô cũng cười ngây ngốc.
Và lúc ấy cũng là lúc mà anh ghét bỏ cô nhất. Khuôn mặt con gái con ông chủ tiệm kim khí trông hệt như khuôn mặt mấy cô nàng đam mê ngắm nghía đàn ông đẹp trai, trông vừa nông cạn vừa thiếu nội hàm, hơn nữa còn là loại không tim không phổi.
Khoé miệng cong lên của cô còn chưa kịp trở lại trạng thái ban đầu thì khuôn mặt đối diện đã sán lại gần. Ngón tay anh cẩn thận vuốt mí mắt cô, thở dài: “Rất lâu rồi anh không được nhìn thấy nụ cười của con gái ông chủ tiệm kim khí.”
Khi khoảng cách giữa hai luồng hơi thở càng ngày càng ngắn lại, bàn tay anh chuyển từ gò má ra sau đầu, nâng mặt cô lên. “A…..” Cô muốn nhắc anh rằng mình còn chưa đánh răng đâu, nhưng số chữ còn lại đã bị anh nuốt hết vào trong.
Xoa xoa cánh môi bị m*t đến tê dại, Hứa Qua đứng dậy khỏi giường. Buổi sáng hôm nay cô rất hay thất thần, bằng không sao cô có thể hoảng sợ như vậy khi bỗng dưng có hai cô gái xuất hiện trong phòng. Không gian nơi này không lớn, hai cô gái cao gầy kia đứng một bên trái một bên phải ở cửa phòng khách hình vòm khiến cho cô giật thót tim.
Không cần đoán cũng có thể khẳng định đó là thành viên của 1942, nhưng hai cô ấy ở đây làm gì vậy?
Thực ra hai cô này tuy mặt vô cảm nhưng cũng khá ưa nhìn, đặc biệt là cô đứng ở bên trái. Hứa Qua không cao lắm, cô thấp hơn hai cô gái kia nửa cái đầu nên trong lòng cực kì hâm mộ. Cô cố gắng thẳng lưng để mình cao hơn một chút, hỏi cô gái đứng bên trái cửa: “Cô tên là gì thế?”
“Là Cao Vân Song.” Giọng của cô ấy cực kì dứt khoát, mạnh mẽ, khiến cái tên càng thêm phần khí phách.
Hứa Qua thầm hồi tưởng cái tên Cao Vân Song trong đầu nhưng hình như cô chưa từng nghe qua tên này, nên chắc chắn càng chưa bao giờ gặp mặt.
Mà cô nàng này như có thuật xem mặt đoán suy nghĩ: “Tôi là đội viên ở đội cận vệ, cô đã từng đi qua sân huấn luyện của đội tôi vài lần.”
Hẳn là vậy, cô từng cùng dì Mai tới sân của đội cận vệ để thực hiện buổi tập luyện vài lần, nên có thể họ đã từng thấy cô.
“Cô ấy là Trần Đan Ni.” Cao Vân Song chỉ cô gái đứng bên kia.
Trần Đan Ni nhìn trẻ hơn Cao Vân Song một chút, chỉ là…
“Hai người đứng đây làm gì?” Hứa Qua cảm thấy khuôn mặt hai người này như nói rằng: Tôi sẽ dùng sinh mạng mình để bảo vệ an toàn tuyệt đối cho cô.
Trần Đan Ni và Cao Vân Song như không nghe thấy lời của cô.
Từ nhỏ, mỗi thành viên của 1942 đều được huấn luyện giữ vững sự chuyên nghiệp và kỉ luật khi công tác, nên vừa nhìn là biết hai người này lớn lên ở 1942. Nhưng nói là một đằng, bị bốn con mắt nhìn chằm chằm như vậy khiến cô cảm thấy cực kì kỳ quái, cho dù bọn họ không nhìn Hứa Qua nhưng cô cứ cảm thấy mình đang bị theo dõi sát sao. Phần lớn thời gian, Hứa Qua đã quen tự ở một mình.
Vốn dĩ buổi sáng nay có thể tốt đẹp thì sự xuất hiện của hai cô gái kia khiến Hứa Qua cảm thấy hơi bực. Ăn sáng xong, cô lấy di động ra, ngoài trừ số di động của dì Mai thì còn có số của Lệ Liệt Nông nữa.
Điện thoại rất nhanh rất nhanh được người bên kia bắt máy. Sau khi Hứa Qua nói xong một tràng dài, đầu dây bên kia trả lời cô bằng sự trầm mặc. Sự trầm mặc của Lệ Liệt Nông nghĩa là: “Đừng nói điều đó nữa!”
Chết tiệt!
“Lệ Liệt Nông!” Hứa Qua cao giọng.
Rốt cuộc người kia cũng mở miệng: “Hôm đấy lời Kim Nguyên nói em cũng nghe được rồi.”
Lời Lệ Liệt Nông nói khiến Hứa Qua dở khóc dở cười: “Anh quên em là ai, có thể làm những gì rồi sao, anh cảm thấy em giờ ngốc đến mức không thể cầm súng à? Cho dù đến bước đường cùng là bị dí súng vào họng, em cũng tìm ra được cách.”
“Nếu em không thích nhìn thấy họ thì anh sẽ bảo họ ra ngoài.”
Thà đừng nói còn hơn, cô kéo dài giọng: “Artenza…”
“Hứa Qua, giờ là năm 2015 rồi.” Lệ Liệt Nông không muốn thương lượng thêm.
Cô xoa xoa trán, mình quên mất chuyện này rồi.
Nhìn hai khuôn mặt vô cảm kia, Hứa Qua dùng chút thủ đoạn trước kia của mình: “Artenza, anh cũng biết giờ cảm xúc của em không ổn định. Hai cô ấy cao hơn em, anh cũng thừa biết mà, em ghét người ta hơn em. Artenza, giờ em rất bực bội, không, phải nói là rất bất an…”
Cúp điệnt hoại, điều khiến Hứa Qua vui vẻ chính là lần này, cô không cần tốn nhiều nước bọt cũng khiến Lệ Liệt Nông thoả hiệp. Trước kia, đừng nói là lải nhải bên tai anh cả nửa giờ, ngay cả năm phút nói chuyện điện thoại cũng không có.
Thực ra nguyên nhân chủ yếu của Hứa Qua chính là cô muốn ra ngoài đi lại một chút. Đương nhiên cô sẽ không chạy khỏi bệnh viện, nhưng cô nghĩ không gian bên ngoài có thể giúp cô bình ổn cảm xúc. Giờ mỗi lần anh nhìn cô đều khiến cô bối rối đến chết.
Xung quanh cực kì yên tĩnh, dù cúi đầu nhưng bằng cách nghe ngóng tiếng bước chân cẩn thận của nhân viên y tế, Hứa Qua có thể phán đoán được bầu không khí được như vậy là vì có nhiều nhân viên an ninh.
Hành lang trong khuôn viên được thiết kế đi theo lối cạnh hình vuông, bao bên ngoài một cái sân rộng. Có vài nhân viên y tế đang phơi quần áo đồng phục của mình dưới nắng. Gần đây ở Mexico trời đầy mây, mãi đến hôm nay mới có chút ánh sáng mặt trời.
Lời nói của một người khiến Hứa Qua dừng chân lại. Cô này đang thấp giọng hỏi đồng nghiệp có nhìn thấy bộ đồ đồng phục của mình ở đâu không, bởi cô ấy vừa mới phơi lên thôi mà nó đã biến mất.
Hứa Qua nghe xong liền chạy trở về.
Vài phút trước, cô mới cúi đầu đi qua một nhân viên y tế, cô ấy cao ráo, có tóc mái che đi vầng trán, bàn tay đút vào trong túi áo blouse, đi thẳng qua người cô.
Bởi vì chỉ lo lo lắng lắn nên cô không để ý xem người đó có đeo kính hay không.
Bước qua ngã rẽ, Hứa Qua bắt đầu chạy chậm, rồi chạy vào một ngã rẽ khác vào một hành lang dài thẳng tắp, nơi ấy, cô nhìn thấy một bóng hình cao lớn quen thuộc.
Cô đứng lại, hướng về phía người kia gọi: “Phương Vy Kỳ!”