Dưới Vòm Ký Ức (Đã Nhiều Năm Như Vậy)

Chương 37: Tri thức thay đổi vận mệnh



Đơn phân ban Tự nhiên Xã hội đã được phát xuống, Kiến Hạ chẳng buồn liếc cái nào đã nhét vào trong ngăn bàn, Dư Châu Châu lại xem lướt qua một lượt, cầm bút lên bắt đầu điền. Du Đan trên bục giảng vẫn đang thong thả nhấn mạnh lại hạn cuối nộp đơn là thứ Hai tuần sau, lời còn chưa nói dứt, Dư Châu Châu đã điền xong.

Kiến Hạ kinh ngạc: "Cậu muốn học Xã hội?"

"Ừ."

"Vì sao?" Học Xã hội nghĩa là rời khỏi lớp (1), chuyển sang lớp Xã hội bình thường.

Dư Châu Châu có chút dịu dàng mỉm cười: "Có người nói mình rất phù hợp học Xã hội."

"... Chỉ thế thôi?"

"Phải đó." Giọng nói của Dư Châu Châu ẩn chứa chút phấn khởi trước nay hiếm thấy. Kiến Hạ rất lâu sau mới nhớ ra, Dư Châu Châu từng thẳng thắn nói với mình, cô ấy có người trong lòng.

Bây giờ cô ấy nghe theo lời của người mình thích, không hoài nghi không rối rắm, khiến động tác gấp tờ nguyện vọng chứa đựng đầy cảm giác quyết đoán.

Vài ngày trước, bạn nữ bàn sau nhỏ mọn không đồng ý cho Dư Châu Châu vừa đi học lại sau đợt nghỉ ốm dài mượn vở ghi xem, Kiến Hạ còn thì thầm với cô, ở trong cái lớp như thế này thật là khó chịu, ngày ngày phải đối phó với sự hẹp hòi.

Lúc ấy Dư Châu Châu chỉ cười cười, không nói năng gì cả. Ngày hôm nay liền điền tờ nguyện vọng, nhẹ nhàng nói với Kiến Hạ: "Cuối cùng cũng sắp phải đi rồi. Mình cũng không thích ở lại lớp (1)."

Trần Kiến Hạ ngây ra. Hóa ra rốt cuộc người ôm nhiều oán thán nhất là cô lại lựa chọn cô độc ở lại.

So sánh với sự dứt khoát lặng lẽ không tiếng động của Dư Châu Châu, tháng ngày của Lăng Tường Xuyến quả thực không dễ chịu chút nào - đây chỉ là sự phỏng đoán của Trần Kiến Hạ, song không phải là vô căn cứ, bởi bất cứ người nào bị bọn Vu Ti Ti và Lục Lâm Lâm dõi theo đều chẳng thể nào sống dễ chịu nổi.

"Học Xã hội là vì không theo nổi Tự nhiên, đầu óc ngu ngốc, chẳng có cách nào khác. Nữ thần cũng có sự bất lực của nữ thần mà."

Trong bảng xếp hạnh thành tích khối bình thường đều không cao bằng Lăng Tường Xuyến, nhưng lại nghiễm nhiên vì "học Tự nhiên" mà trở nên ưu tú hơn, Kiến Hạ nhìn bọn họ mà cảm thấy nực cười. Đương nhiên Kiến Hạ cũng chẳng có quá nhiều cảm giác chính nghĩa. Ai bảo Lý Nhiên vẫn thích đứng ở cửa lớp (2) tám chuyện cùng đám "bạn tốt cấp Hai" của cậu ta như thế chứ, nữ thần gặp nạn, Trần Kiến Hạ an nhàn đứng xem.

Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng Lý Nhiên và một đám nam nữ của lớp (2) túm tụm, vẫn không nén được phải tìm thứ gì đó bóp nhẹ trong lòng bàn tay.

Thế nhưng trước nay cô chưa từng ngăn cản cậu. Có quyền ra lệnh cũng đồng nghĩa với việc phải đánh đổi bằng đối đãi, cô không làm được.

Có ngày giữa giờ tự học tối, Trần Kiến Hạ đứng lên ra phòng nước lấy nước nóng, trùng hợp đụng phải Sở Thiên Khoát và Lăng Tường Xuyến cũng bùng tiết, sóng vai đứng bên bệ cửa sổ nói chuyện. Trời đã nhá nhem tối, cô chỉ có thể nhìn thấy hai bóng lưng tuyệt đẹp.

Bởi thế liền đứng lại thử nghe vài câu.

Lăng Tường Xuyến vừa muốn oán trách, lại vừa sợ oán trách quá mức rõ ràng sẽ chứng tỏ rằng mình là kẻ hẹp hòi, muốn thể hiện "phóng khoáng" một chút, thế nên nói năng ngập ngừng đứt quãng, khiến người khác nghe mà thấy sốt ruột.

Câu an ủi của Sở Thiên Khoát vạn năm không đổi vừa chính xác lại vừa xa cách: "Không cần thiết phải bận tâm cái nhìn của người khác."

Lăng Tường Xuyến lập tức thanh minh: "Mình chưa từng để tâm."

"Vậy thì tốt rồi." Sở Thiên Khoát nói năng mơ hồ, mang theo vài phần quyết đoán muốn kết thúc đoạn đối thoại.

Trần Kiến Hạ đột nhiên cảm thấy có chút đồng cảm với Lăng Tường Xuyến.

Trong buổi họp thường kì sau khi hết giờ, Sở Thiên Khoát đề nghị, lớp có hai người học Xã hội, Dư Châu Châu và Tân Nhuệ, bất luận thế nào cũng nên có một nghi thức. Hai người này ở trong lớp đều không mang lại cảm giác tồn tại, các thành viên khác trong ban cán bộ lớp chẳng mấy hứng thú, sắp đến thi cuối kì rồi, chẳng ai muốn lãng phí tinh lực đi chuẩn bị, thương lượng mãi cũng chưa quyết định được thời gian của tiệc chia tay. Sở Thiên Khoát cau mày, đành tuyên bố buổi họp kết thúc.

"Không làm cũng được mà." Đợi những người khác sắp sửa đi hết, Kiến Hạ khẽ khàng nói với Sở Thiên Khoát.

"Như thế làm sao được?" Sở Thiên Khoát rất bất ngờ, "Cậu không phải có quan hệ rất tốt với Dư Châu Châu sao?"

"Mình cảm thấy cô ấy không có hứng thú với mấy loại chuyện này, mọi người cũng chẳng nhiệt tình gì, cứng nhắc làm một cái tiệc chia tay, có khi còn gượng gạo hơn."

Sở Thiên Khoát nặng nề thở dài một hơi: "Mệt quá. Chuyện của lớp chúng ta, thật là phiền phức."

Kiến Hạ bất giác cong môi. Cô rất thích nhìn thấy Sở Thiên Khoát ai oán, điều này khiến cậu có vẻ giống một con người bình thường, bởi thế liền bạo gan hơn rất nhiều: "Cậu thả lỏng một chút không phải là ổn rồi ư, vì sao khi đối diện với mỹ nhân nhà người ta vẫn phải giả bộ đứng đắn, lúc nào cũng tự vác khổ vào thân."

Sở Thiên Khoát mất mấy giây để phản ứng, liếc xéo cô một cái: "Cậu lại nhìn thấy bọn mình ở đâu nữa rồi?"

"Phòng nước. ...Lần sau lại phải đổi địa điểm rồi?"

Sở Thiên Khoát ho nhẹ một tiếng, cuộn tờ bảng điểm trong tay lại gõ lên đầu Kiến Hạ: "Nhiều chuyện. Chỉ là giúp cô ấy phân tích một chút có nên đi học Xã hội hay không. Muốn học Xã hội, lại sự người khác nói mình ngu ngốc nên mới không học được Tự nhiên. Lòng ham hư vinh ấy mà."

"Cậu sao lại nói cô ấy như vậy, cậu không thích cô ấy à?"

Một loại biểu cảm vô cùng kì quái xẹt qua gương mặt Sở Thiên Khoát: "Mình... không biết. Mình không muốn suy nghĩ về những vấn đề này."

Kiến Hạ đột nhiên nhớ lại, lúc ấy ở gần phòng nước, giọng nói của Sở Thiên Khoát ôn nhu mà dứt khoát, đứng cách xa Lăng Tường Xuyến một khoảng, thân thể thẳng tắp, giống như đang kháng cự điều gì.

Thế nhưng nếu như thực sự mất kiên nhẫn, vì sao còn hết lần này đến lần khác lén lút đi gặp Lăng Tường Xuyến nghe "tâm sự" làm gì? Cô tin rằng với EQ của Sở Thiên Khoát, nghĩ ra một lí do để từ chối là một chuyện vô cùng dễ dàng.

Lăng Tường Xuyến tóc dài buông xõa trên vai, Sở Thiên Khoát đường hoàng đĩnh đạc, đứng ngược sáng trước ô cửa sổ, quả thực là một cặp bóng lưng xuất sắc mà đẹp đôi nhất trong trường.

Trần Kiến Hạ không buồn nghiền ngẫm tâm tư của Sở Thiên Khoát, vui vẻ khóa cửa sau của lớp, nhảy chân sáo ra khỏi cổng trường. Băng qua ba ngã tư, nhìn hình người màu đỏ đứng yên chuyển thành hình người màu xanh sải bước, cô cũng chạy nhanh tới đẩy cửa lớn của quán Pizza Hut.

Lý Nhiên đang úp truyện tranh lên mặt, dựa vào sô pha gà gật.

"Sao chậm thế?"

"Mình phải chỉ huy các bạn quét dọn, còn phải họp lớp nữa. Lớp trưởng của chúng mình muốn tổ chức một bữa tiệc liên hoan chia tay cho các bạn học Xã hội."

"Đúng là đồ vẽ chuyện."

"Cậu rốt cuộc vì sao không thuận mắt lớp trưởng của chúng mình thế?"

"Giả vờ đứng đắn, tự dưng giở trò động tay động chân với cậu."

Lại nữa rồi. Kiến Hạ cảm thấy phẫn uất, song cũng âm thầm ngọt ngào đến tan chảy.

Lý Nhiên sốt ruột đứng lên, ngửa cổ dốc cạn cốc trà chanh: "Đi!"

"Không ở đây tự học nữa à?"

"Thứ Sáu, vì sao phải học? Dẫn cậu ra ngoài chơi!"

Lý Nhiên đã dẫn Kiến Hạ đi xem rất nhiều địa điểm ngắm cảnh trong Thành phố. Giáo đường, nhà thờ Hồi giáo, di tích trạm xe lửa thời Dân quốc... Nếu như nói lớp (1) là một đống thạch bùi nhùi, vậy thì những thứ này chính là sự giải thoát khỏi nhớp nháp duy nhất của Trần Kiến Hạ, sảng khoái ngắm nhìn những thời khắc quý giá. Lý Nhiên cũng không nhất định cái gì cũng đều hiểu, Kiến Hạ còn từng thấy cậu lén lút nghiên cứu sổ tay du lịch, nghiên cứu xong liền ngẩng đầu tự thuật lại bằng lời của mình, làm ra vẻ ta đây uyên bác lắm.

Hôm nay không đi di tích lịch sử, mà là đi công viên thiếu nhi.

"Đoàn tàu nhỏ này rất nổi tiếng, nghe nói cho tới bây giờ vẫn là chỉ định học sinh Tiểu học làm trạm trưởng, nguyên nhân nổi tiếng là vì trước đây có một vị thủ tướng cũng từng tới ngồi. Có điều chúng ta vẫn đừng nên ngồi là hơn. Ngốc chết đi được."

"Chính là đi quanh tường thành một vòng?"

"Ừm."

"Thế thì không ngồi nữa, chúng ta đi ăn kem. Mình mời cậu." Kiến Hạ chưa nói dứt lời đã tự mình chạy đến quầy hàng, chiếc cặp sách nặng chịch nảy lên nảy xuống, chỉ sợ Lý Nhiên tranh giành với cô.

Cô cũng chỉ có thể tiêu tiền cho những loại chuyện nhỏ này, cân bằng một chút tình người đã nhận được trong suốt thời gian qua.

Bọn họ ngồi trên băng ghế dài, vừa liếm kem vừa trò chuyện, cách nhau rất gần, hai vai kề sát nhau. Lý Nhiên sau đó chưa từng nắm tay Trần Kiến Hạ thêm một lần nào, ngày mùa Hạ càng lúc càng dài, đêm mùa Đông cận kề chia sẻ hơi ấm kia dường như đã trở thành truyền thuyết của rất lâu rất lâu về trước.

"Hồi nhỏ cậu thường xuyên tới đây chơi à?"

"Rất hiếm khi. Bố mẹ mình không có thời gian dẫn mình ra ngoài chơi, ông nội tuổi đã cao, chỗ này quá đông đúc, sợ ông bị xô ngã."

"Ở chỗ nhà mình cũng có một cái công viên nhỏ, tên là công viên Nhân Dân, toàn Thị trấn chỉ có một cái, mô đất là núi giả, ao nước là hồ, bên trong có tất cả bốn cái thuyền thiên nga, không cẩn thận là sẽ đâm phải nhau. Các trò chơi cho trẻ con cũng rất ít, hot nhất chính là nhà bơm hơi và xe đạp trên không, mỗi lần đến tết Thiếu nhi hàng xếp rất dài."

"Mình còn chưa đón tết Thiếu nhi bao giờ."

"Không đón cũng tốt. Từ khi em trai biết chạy khắp nơi, tết Thiếu nhi chính là mình giúp mẹ trông nó, nó muốn chơi cái gì thì chơi cùng nó. Mình muốn ngồi tàu lượn trên không, em trai không dám, bởi thế liền không được ngồi. Cho tới tận bây giờ mình cũng chưa từng ngồi tàu lượn trên không."

"Đi không?"

"Hở?"

"Đi thôi, ngồi tàu lượn trên không."

Lý Nhiên đứng lên, giơ tay ra với Kiến Hạ. Cô ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt trắng đen rõ ràng như trẻ thơ của cậu thiếu niên, cũng mỉm cười đưa tay ra.

Mười phút sau, Trần Kiến Hạ nôn đến mức hoa mắt chóng mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ngồi ngây ra trên ghế dài. Lý Nhiên ra quầy hàng mua một chai nước lọc và một chiếc khăn mặt, thấm ướt rồi đưa cho cô: "Đắp lên trán đi."

Kiến Hạ làm theo, đến sức để nói cảm ơn cũng không có.

"Bây giờ thấy biết ơn mẹ cậu chưa? Xem chừng cậu cũng không muốn ăn tối nữa rồi, để mình đưa cậu về."

"Đừng vội, có lời muốn nói," cô thều thào, "Ngày nào cậu cũng không học bài à?"

"... Mình vẫn nên đưa cậu về là hơn, nữ chính ủy."

"Đừng làm loạn!" Kiến Hạ tức tới mức phì cười, "Mình nói thật đó, cuối cùng vẫn phải thi Đại học, nhà cậu có nhiều tiền đến đâu thì cũng không thể nhét cậu vào Thanh Hoa được."

"Thế thì nhiều tiền thêm chút nữa là được rồi."

Kiến Hạ ngây ra. Bởi lẽ bên trong lời nói của Lý Nhiên không hề ẩn chứa chút đùa bỡn hay chống đối cãi cùn nào. Cậu chỉ đơn giản là đang trần thuật lại một sự thật, một sự thật mà cậu nhìn thấy.

"Trình độ văn hóa của bố mẹ mình đều rất thấp, ông nội mình ngược lại lại là một người có văn hóa. Mình thích ở cùng ông, cũng thích đọc sách, nhưng mình không thích đi học. Lúc đầu mình có thể làm học sinh trái tuyến ở lớp (1) các cậu, thật đó, ai nói không đi cửa sau vào lớp chọn được chứ? Chỉ là bản thân mình không đồng ý, lớp chọn quá bức bối, chẳng bằng tới phân hiệu. Khả năng kiếm tiền và học lực của bố mẹ mình một chút quan hệ cũng không có, nhưng bọn họ cũng đồng tình thi Đại học là con đường đúng đắn, cái gì bản thân thiếu thì phải bù lại từ con trai. Thế nhưng mình cảm thấy trong chuyện này, bọn họ căn bản không có đầu óc, coi tất cả quá hiển nhiên rồi."

Lý Nhiên ngồi bên cạnh Kiến Hạ, lật qua lật lại chiếc khăn mặt, ngữ khí đặc biệt bình hòa.

Cũng khiến cho Kiến Hạ cảm thấy cậu thật xa xôi.

Nhà Trần Kiến Hạ cũng không phải không có họ hàng xa đặc biệt giàu có, nhưng đều là mở nông trại nuôi bò ở quê, kiếm được nhiều tiền song lại không biết Nam Cực Nhân và Tam Thương * là gì, bà cụ còn hút xì gà mặc quần bông do nhà tự dệt, mẹ Kiến Hạ không để bọn họ vào mắt.

(* Hai nhãn hiệu quần áo của Trung Quốc.)

Chẳng gì sánh được với tài cao học rộng. Trần Kiến Hạ hình như từ trước đến nay chưa từng nghĩ xem nếu như mình một đường thuận lợi vào được Bắc Đại Thanh Hoa, lúc bước ra khỏi cổng trường liệu có khi nào vẫn chẳng có tiền đồ bằng một gia đình nuôi bò hay không. Tầm nhìn của cô cao xa ngàn dặm, thế nhưng vẫn chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề kiếm tiền.

Nếu như dồn sức đục một cái lỗ ở nơi sâu thẳm trong nội tâm, cô đã từng xem thường đức hạnh của Lý Nhiên, sau đó lại sâu sắc lo lắng thay cho cậu - nhỡ cậu không tốt nghiệp nổi cấp Ba thì phải làm như thế nào?

Lần đầu tiên nhận được sự châm biếm, là lúc cậu hỏi: "Cậu học hành là vì kiến thức hay vì thoát nghèo?"

Mình học hành là vì cái gì? Kiến Hạ ngây ngẩn nhìn chằm chằm chiếc tàu lượn đang lần nữa lướt qua đỉnh đầu.

Để rời khỏi thị trấn nhỏ? Để có được cuộc sống của những người trí thức thành đạt đó trên tivi? Ưu nhã mà có mắt nhìn, làm chuyện lớn, ở trong công ti lớn, bận rộn lại tinh anh?

Cái gì được xem là làm chuyện lớn?

"Cậu sao thế? Mất hồn rồi à?"

Lý Nhiên không ngừng vẫy tay trước mắt cô, cuối cùng cũng triệu hồi được ý thức của Trần Kiến Hạ quay về.

Vậy thì có thể thế nào cơ chứ? Lý Nhiên có thể chọn sống những tháng ngày bê tha, cũng có thể chọn nỗ lực phấn đấu. Cậu có quyền lựa chọn.

Nhưng cô thì không.

"Chúng ta... Chúng ta về đi, mình đỡ hơn rồi." Kiến Hạ nở nụ cười tái nhợt.

Trên đường về, Trần Kiến Hạ đang nói chuyện cùng Lý Nhiên, nghe thấy sau lưng có người gọi mình: "Trần Kiến Hạ?"

Du Đan đang đứng ở cửa Walmart, xách túi đựng đồ, bên cạnh là chồng bế con gái.

Trong đầu Kiến Hạ nổ "oành" một tiếng: "Cô Du..."

Ánh mắt Du Đan dời đến chiếc áo đồng phục mà Lý Nhiên đang vắt trên vai, đầu mày nhướng lên một cách rõ ràng: "Đã mấy giờ rồi, sao còn chưa về kí túc xá?"

"Em..."

Cô không ngờ được rằng Lý Nhiên không chọn trốn tránh hay giải thích, mà lại đỡ lấy cô, lớn tiếng nói: "Không phải cậu lại ngất tiếp đấy chứ?"

Lý Nhiên quay đầu vẻ mặt mất kiên nhẫn nói với Du Đan: "Cô là chủ nhiệm lớp của bạn ấy ạ? Em đi trên đường thì nhìn thấy bạn ấy co quắp ngồi xổm ở ngã tư, mặc đồng phục, bèn đề nghị giúp đỡ. Chi bằng cô đưa bạn ấy về đi ạ."

Du Đan kĩ càng quan sát Lý Nhiên, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người: "Kiến Hạ em làm sao thế?"

Vầng trán trắng bệch của Trần Kiến Hạ vì căng thẳng mà toát ra từng giọt mồ hôi lớn, lời nói cũng tăng tính thuyết phục: "Em... đau bụng kinh."

Ba chữ cuối cùng lí nhí như muỗi kêu. Du Đan thở phào một hơi. Thế nhưng Lý Nhiên sau khi tóc đã dài ra vẫn nhuộm ngọn tóc thành màu đỏ rực, dưới ánh đèn của cửa siêu thị mười phần rõ ràng, Du Đan cảm thấy nhức mắt, cau mày liếc xéo mấy cái.

"Kí túc xá cũng không xa, để cô đưa em về, à, bạn học, em ở lớp nào, tên là gì?"

"Em tên Lý Nhiên," Lý Nhiên đường hoàng thoải mái, cũng cảm nhận được Du Đan đã nảy sinh phản cảm với cậu, cậu cũng có chút không vui, nhếch mép cười trào phúng: "Lớp (14). Chữ Nhiên trong 'thiêu đốt', cô cứ thoải mái kiểm tra đi ạ."

Dứt lời liền xoay người rời đi, không chào hỏi gì với Kiến Hạ.

Du Đan bị cậu hắt cho một gáo nước lạnh, có chút chưa kịp phản ứng, kiềm chế một hồi mới quay sang nói với chồng đang đứng cách đó không xa: "Anh đợi em một lúc."

"Cô ơi không cần tiễn em đâu ạ, qua một con phố nữa là tới rồi. Em không còn đau như lúc nãy nữa rồi." Kiến Hạ vội vã xua tay.

"Ban nãy em đi đâu thế? Gặp phải cậu học sinh kia ở đâu?"

Trần Kiến Hạ vừa nãy đã luyện tập lời thoại nói nhảm trong đầu mấy lần: "Em tới khu vực bách hóa trẻ em muốn mua cho em trai một món đồ chơi, đột nhiên thấy đau, vừa bước ra khỏi cửa thì hai mắt tối sầm, may là có cậu ấy đi ngang qua. Em..."

"Đi thôi, cô đi cùng em một đoạn, đưa em về." Du Đan ngắt lời cô, nhàn nhạt nở nụ cười, căn bản không nhìn ra được là có tin tưởng hay không.