Vũ Khang Y và Dạ Thuần Phong giận nhau. Nếu lần trước chỉ có mình Vũ Khang Y giận ngầm, thì nay Dạ Thuần Phong cũng giận. Hai ngươi đi đường gặp nhau đều cố ý ngó lơ, khiến cho cả tổng đà đều biết. Cô Tô Lăng nghĩ là chuyện đám trẻ nên không xen vào. Cổ Tịch Vân thì lãnh đạm coi như chẳng biết gì. Vì giận hờn, Vũ Khang Y cũng không còn tâm tình đi trêu chọc người khác. Suốt ngày hắn chỉ ở trong phòng luyện tiêu, cho đến một hôm Kinh Vận chạy về báo một chuyện động trời.
“Chủ nhân, quốc cửu gia của người xong rồi, xong rồi, đời này coi như xong rồi.”
Vũ Khang Y không hiểu, hỏi: “Hắn xảy ra chuyện gì?”
“Hắn bị người ta…” Kinh Vận làm ra sắc mặt trầm trọng. “cắt đi cái ấy rồi.”
“Cái ấy?”
“Thì là thứ chân chính của nam nhân đấy.”
Vũ Khang Y sững sờ: “Ai làm vậy? Đến cả quốc cửu mà cũng dám ra tay sao?”
“Cái này không rõ, nghe đồn là bịt kín mặt.”
Vũ Khang Y mân mê thanh bích tiêu, chuyện này kể ra cũng chả liên quan gì hắn. Quốc cửu gia kia háo sắc như vậy, sợ rằng kẻ thù cũng không ít đi. Huống hồ, mấy nay tâm trạng hắn rất tệ, không có hơi sức đâu đi quản chuyện người khác.
“Kinh Vận, ngươi nói xem một nam nhân sao có thể ngủ với một nam nhân khác, mà vẫn đi kỹ viện tìm vui như thường, xem như giữa hai người vốn chẳng có chuyện gì xảy ra được nhỉ?”
Kinh Vân ngây ngô nói: “Người hỏi chấp pháp trưởng lão xem. Ta làm gì hiểu nổi chuyện này. Cái đầu của ta bé lắm.”
“Nếu nói như ngươi, đầu của ta cũng bé rồi, vì ta chẳng hiểu nổi.” Vũ Khang Y thở dài thườn thượt gối đầu lên bàn.
“Mà sao, người nam nhân kia lại quan tâm người nam nhân nọ có đi kỹ viện hay không?” Kinh Vận nghĩ nghĩ một hồi rồi hỏi.
“Ờ nhỉ?” Vũ Khang Y ngóc đầu lên. “Sao hắn lại quan tâm nhỉ?”
Kinh Vận ngồi xuống bàn, thở dài, lại nghĩ nghĩ tiếp: “Có khi nào…là hắn thích người nam nhân nọ không?”
Cả mặt của Vũ Khang Y trắng bệch ra: “Không thể nào chứ?”
“Có thể mà!” Kinh Vận đập tay khẳng định.
“Không đâu!” Vũ Khang Y đinh ninh tự nói với chính mình.
Kinh Vận lại hỏi: “Chủ nhân cũng không phải hắn, làm sao người biết?”
“Ờ, ta chỉ là tin tưởng mắt nhìn người của hắn không tệ vậy đâu.”
“Chủ nhân lại đùa. Chuyện yêu thích chứ có phải ăn một miếng bánh, uống một ngụm trà đâu mà khống chế được.”
Vũ Khang Y phân vân. Lời này nghe cũng có lý. Hắn lật đật đứng dậy, chạy đi tìm Cổ Tịch Vân, nhằm lúc Cổ Tịch Vân đang tắm. Vũ Khang Y lấy mấy ngón tay che mắt lại, bất quá cũng ráng hé một xíu để ngắm nhìn nửa trên cơ thể Cổ Tịch Vân coi có bao nhiêu rắn chắc. Hắn chỉ đơn thuần là tò mò. Cổ Tịch Vân biết rõ tính lém lỉnh của hắn, hất văng nước trong bồn để hắn lui ra xa và lấy y phục trên giá nhanh chóng khoác vào.
“Tịch Vân, ta cũng không phải cố ý nha.” Vũ Khang Y cười hì hì.
Cổ Tịch Vân lườm hắn: “Đến làm gì?”
“Không có gì. Chỉ muốn ngươi hôn ta một cái, để ta thử nghiệm một chút…à…ừm…xem có khác với mùi vị của người kia không.”
Cổ Tịch Vân nhăn mặt, đem mặt nạ đeo vào: “Ta nói rồi, chuyện yêu đương của các ngươi thì đừng kéo ta vào. Ra ngoài. Ta muốn ngủ.”
“Các ngươi? Ngoài ta ra còn ai nữa sao?”
“Ngươi đúng là có năng khiếu chọc giận người khác. Đừng có mà lượn lờ trước mặt ta.”
Vũ Khang Y bĩu môi đi khỏi phòng Cổ Tịch Vân, tình cờ gặp Cô Tô Lăng và Dạ Thuần Phong đang chuẩn bị ra ngoài. Vũ Khang Y tiến đến hỏi Cô Tô Lăng: “Sư phụ, người sắp đi đâu à?”
“Y Y, Huyền Vũ đường chủ bị bệnh, ta đến thăm ông ta. Con nếu không bận việc gì thì đi cùng ta.”
Vũ Khang Y không muốn đi cùng Dạ Thuần Phong, viện cớ: “Tịch Vân vừa nhờ con làm chút việc.” Nói xong, lập tức chạy khỏi. Cô Tô Lăng cười, nói với Dạ Thuần Phong: “Chỉ được bề ngoài trưởng thành, tính cách vẫn y như con nít. Tiểu Phong, con cũng vậy, sao còn rảnh rỗi chơi trò giận dỗi với nó?”
“Cửu cửu, lần này y thật sự rất quá đáng.”
“Nếu không bận tâm, thì dù quá đáng mấy, sao có thể khiến con giận được? Ta đi đây.”
Dạ Thuần Phong tiễn Cô Tô Lăng ra tận cổng rồi quay lại phòng, nhờ vậy mới phát giác ra một chuyện thú vị. Vũ Khang Y tưởng y đi theo Cô Tô Lăng nên mò vào phòng y, lục lọi xem y có điểm yếu nào không.
Dạ Thuần Phong nhẹ nhàng khép cửa lại, không tiếng động đến gần ôm chầm Vũ Khang Y từ phía sau. Vũ Khang Y giật mình, bị Dạ Thuần Phong xem như mèo nhỏ cắn đùa quanh vành tai: “Lần này phải giải thích sao đây? Là tự nộp mình đến cửa hử?”
Vũ Khang Y chớp chớp mắt, nghe cũng rất giống đi.
“Ta…ta…”
“Tìm nhược điểm của ta để uy hiếp sao?” Dạ Thuần Phong nhìn thấu ruột gan hắn, làm hắn thẹn siết chặt thanh bích tiêu đến sắp gãy.
Dạ Thuần Phong rời người hắn, tới cạnh giường ngồi xuống: “Cần gì phải tìm? Nhược điểm của ta chẳng phải là ngươi sao? Nếu kỹ thuật trên giường của ngươi giỏi hơn một chút thì chắc chắn sẽ giết được ta.”
“Dạ Thuần Phong ngươi…” Vũ Khang Y cầm ống tiêu chỉ vào mặt y. “Trong đầu ngươi chỉ nghĩ được vậy thôi sao?”
“Vậy xin hỏi trong đầu ngươi nghĩ được những gì?”
Vũ Khang Y buồn bực bỏ đi thẳng. Cuộc sống của hắn dạo này sao tràn ngập bất mãn thế này. Càng tiếp xúc nhiều với Dạ Thuần Phong hắn càng thấy bất mãn hơn.
Tết Nguyên Tiêu đến. Dạ Thuần Phong biến mất khỏi tổng đà, hắn cũng không có tâm trạng hỏi người khác xem y đi đâu rồi. Hắn lại kéo một đám người cùng làm lồng đèn thả bay. Cổ Tịch Vân cực kỳ cảnh giác, không cho hắn thả tại tổng đà nữa. Hắn phải đi xa đến tận vùng đồng hoang sau núi để thả. Kinh Vận hỏi hắn: “Chủ nhân, năm nay người ước gì vậy?”
“Bây giờ ta cái gì cũng có đủ, chỉ thiếu mỗi tình duyên thôi. Vậy thì ước trong năm nay ta sẽ gặp được ý trung nhân.” Vũ Khang Y đáp.
“Vậy ý trung nhân của chủ nhân phải trông thế nào?”
Vũ Khang Y căng thẳng nghĩ ngợi, nhất thời cũng không biết trông thế nào. Bất quá, hắn chợt nghĩ đến Dạ Thuần Phong. Tim đập xốn xang một chút. Mặt cũng hơi đỏ bừng, vô tình để lồng đèn bay mất mà chưa kịp viết lời nguyện ước lên.
“Ơ! Lồng đèn của ta….”
Vũ Khang Y chạy theo lồng đèn, tách xa khỏi đám người đi cùng. Hắn chạy đến chân núi, từ trong bóng tối thấp thoáng một thân nam nhân cao ráo đang cầm chiếc lồng đèn của hắn bước lại. Trái tim hắn như đất hạn gặp mưa, lập tức nhảy tình tang trong lồng ngực. Hắn biết người đến là ai, bởi vì hắn chợt nhận ra tiếng gọi của trái tim mà trước nay không để ý.
Hắn thích người nam nhân này.
Dạ Thuần Phong vừa trở về đã thấy Vũ Khang Y mất hồn đứng nhìn y, cầm lồng đèn lại gần, quái lạ hỏi: “Ngươi bị sao vậy?”
“Ta nghĩ là…” Vũ Khang Y nắm thanh bích tiêu, do dự thật lâu vẫn chưa nói được gì.
Dạ Thuần Phong sốt ruột hỏi: “Sao?”
“Ta thích ngươi!” Không nhanh mà cũng không chậm, Vũ Khang Y dùng giọng điệu hết sức bình thường để nói ra lời này.
Dạ Thuần Phong đứng sững ra, giây lát đột nhiên mỉm cười, đôi mắt ngời sáng còn hơn lồng đèn đang cháy: “Ta nghĩ là…ngươi rất ghét ta.”
Vũ Khang Y vẫn vuốt ve thanh bích tiêu, còn không dám ngẩng đầu nhìn Dạ Thuần Phong: “Trước ta cũng nghĩ vậy.”
Dạ Thuần Phong thả lồng đèn bay lên, bất ngờ ôm chầm lấy hắn, không nói lời nào nhưng lại ôm rất chặt. Vũ Khang Y cười nhỏ, nép trong lòng y, lắng nghe nhịp tim y đang đập loạn lên. Đối với hắn, đây đã là câu trả lời hoàn mỹ nhất rồi.
Về đến phòng của Vũ Khang Y, Dạ Thuần Phong đem hắn áp sát vào tường, gắt gao quấn lấy đôi môi hắn. Vũ Khang Y chưa kịp bỏ thanh bích tiêu xuống, huơ huơ tay ý bảo y ngừng lại. Dạ Thuần Phong không có ý định ngừng, giựt đi thanh bích tiêu ném vào góc giường rồi gặm xuống yết hầu. Vũ Khang Y nhìn thanh bích tiêu, có chút không yên lòng nói: “Cây tiêu đó rất hiếm đấy.”
“Hiếm thế nào ta cũng đền nổi.” Dạ Thuần Phong vừa nói vừa trượt tay vào đầu nhũ hắn ngắt một cái.
“A…ừm…Thuần Phong…ngươi giàu nhỉ?”
Dạ Thuần Phong cười khẽ rúc vào trong da thịt hắn, mơn trớn và nói: “Mẫu phi của ta tinh thông kỳ môn độn giáp. Trước phụ hoàng muốn lấy bà, cũng chỉ vì cần tài năng này giúp ông tìm ra kho báu mà tổ tiên Thiên Cao Quốc để lại. Ân sủng gì đó đều là lợi dụng. Mẫu phi hiểu rõ, vậy nên lúc đã tìm được, bà chỉ nói lại cho một mình ta biết. Phụ hoàng nghĩ bà vô dụng, từ đó cũng lạnh nhạt dần.”
Vũ Khang Y nắm cánh tay Dạ Thuần Phong ngăn lại: “Vậy thì kho báu đó giờ nằm trong tay ngươi?”
Dạ Thuần Phong dùng một ngón tay nâng cằm hắn lên, đáp: “Phải! Muốn ta chia cho ngươi không?”
Hai mắt Vũ Khang Y sáng rỡ như sao trời: “Muốn a! Nếu ta có nhiều tiền đến thế, thì có thể giống ngươi gọi những danh cơ hạng nhất đến hầu hạ, ăn những món sơn hào hải vị, mặc toàn là gấm vóc lụa là.”
Dạ Thuần Phong chưng hửng, nghĩ rồi nói: “Thế thì một đồng ta cũng không cho.”
“Dạ Thuần Phong ngươi sao có thể lật mặt nhanh còn hơn lật bánh thế?” Vũ Khang Y uất ức gào to.
Dạ Thuần Phong điềm tĩnh đáp: “Ngươi không có đồng xu nào mà còn khiến quốc cửu gia đương triều đổ gục vì ngươi, thì huống hồ là lúc có thật nhiều tiền.”
Lần này đến lượt Vũ Khang Y chưng hửng. Chuyện của hắn và quốc cửu gia làm sao Dạ Thuần Phong biết được? Nếu đã biết, vậy lẽ nào…
“Lẽ nào người cắt đi cái ấy của quốc cửu gia là ngươi?” Vũ Khang Y thét lên.
Ngữ khí này thì đúng là y rồi. Vũ Khang Y tự dưng thấy có chút tội tội cho vị quốc cửu gia kia.
“Hắn háo sắc thật, nhưng cũng không cần ra tay nặng thế.”
Dạ Thuần Phong cởi thắt lưng của Vũ Khang Y ra, tay cũng nhanh như lời nói: “Đừng nghĩ hắn si mê ngươi thì ngươi sẽ có được tất cả. Ngươi không phải chính thê của hắn, rồi cũng có ngày bị hắn chán nản ném đi. Giống như mẫu phi của ta.”
Vũ Khang Y không muốn Dạ Thuần Phong nghĩ đến chuyện buồn, bèn đổi giọng châm chọc: “Nam nhân đều phong lưu, ngươi cũng có phải là ngoại lệ đâu?”
“Nói hay lắm! Vậy để ta cho ngươi biết nam nhân phong lưu nhất là lúc nào.”
Dạ Thuần Phong tiến vào người hắn, không cho hắn kịp thở nhịp nào đã vội vàng chuyển động, khí thế lớn mạnh, xô ngã từng tấc thành trì yếu ớt bên trong. Hắn không còn sức nói nữa, bám víu vào vai y, cứ thế mà thua trận đầu hàng.