"Quý ngài đáng kính, xin ngài nói thật lòng," Cảnh Ngọc lịch sự hỏi Klaus, "Nếu tôi đồng ý đi tham quan trường bắn riêng của ngài, sau khi tới đó tôi sẽ là người bắn súng hay là người bị bắn?"
Klaus nhắc cô tập trung nhìn về phía trước, tiện tay giúp cô giữ súng chắc hơn. Tay còn lại cẩn thận điều chỉnh nút tai bảo hộ cho cô, che kín đôi tai, "Tập trung đi, giờ nhắm vào mục tiêu. Đến lượt em bắn rồi."
Cách chuyển hướng chú ý này của anh thật sự rất lợi hại.
Dù trong bụng Cảnh Ngọc vẫn còn đầy thắc mắc, cô buộc phải tập trung hoàn toàn vào mục tiêu ở phía trước.
Đoàng!
Cảnh Ngọc bắn thành công một phát. Dù lực giật của khẩu súng lục này không mạnh như súng lớn, nhưng vẫn khiến cổ tay và cánh tay cô hơi tê cứng.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc bóp cò, cô cảm nhận được từ đôi tay Klaus đang giúp cô giữ vững, cái gọi là, "Đừng chống lại lực giật."
Trước đây, mỗi lần tập luyện xong, cổ tay cô đều đau nhức mất mấy ngày. Nhưng lần này, cảm giác rõ ràng tốt hơn nhiều, chỉ còn lại chút nhức nhẹ.
Súng còn chưa hạ xuống, Klaus đã vươn tay xoa nhẹ cổ tay cô.
Lúc Cảnh Ngọc vừa định nói gì đó, anh đã rút tay lại, lùi một bước, tháo nút tai bảo hộ của cô ra, rồi mỉm cười nhìn cô, "Lần này cảm giác có khá hơn không?"
Có.
Cải thiện rất nhiều.
Chiara cầm hai chai nước khoáng có ga bước tới. Nhìn thấy Klaus, cô ấy tươi cười vui vẻ nhưng không bắt tay anh cũng không đưa nước cho anh, chỉ nói chuyện với tốc độ rất nhanh.
Ngài Klaus không thích bị người khác chạm vào mà chưa được phép.
Bạn bè của anh đều biết rõ điều này.
Hai người họ từng tham gia khóa học cùng một huấn luyện viên bắn súng, về lý mà nói thì là bạn học.
Chiara không quên đưa Cảnh Ngọc một chai nước, sau đó vui vẻ hôn nhẹ lên trán cô, bảo cô đi nghỉ ngơi một lát, lát nữa quay lại tập tiếp.
Cảnh Ngọc ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, trên chiếc ghế dài bằng gỗ xanh đậm khá cứng.
Cô vừa mở nắp chai nước thì đã nghe thấy giọng của Maxim bên cạnh, "Ngài Klaus trông rất tuyệt, đúng không?"
Maxim thoáng ngẩn ra, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, mỉm cười, "Chỉ là chút vấn đề nhỏ không đáng kể thôi."
"Về bản chất, tôi và ngài Klaus là cùng một loại người." Maxim thoải mái ngồi xuống, dáng vẻ không giống như người thường xuyên đến câu lạc bộ này, ngay cả găng tay bắn súng cũng không đeo đúng cách, thậm chí còn dán lệch. "Ồ, cô đừng ngạc nhiên về điều này, cô Jemma."
Cảnh Ngọc uống một ngụm nước.
Cô không ngạc nhiên.
Maxim và ngài Klaus chẳng phải cùng một loại người.
Khoảng cách giữa hai người họ giống như khoảng cách giữa bánh mì kẹp thịt rẻ tiền và nhà hàng cao cấp.
"Hãy nói về chủ đề thú vị đi," Maxim cười nói, "Tôi rất tò mò về quá khứ của cô."
Cảnh Ngọc không đáp lời.
"Bố mẹ ly hôn, không có người thân để dựa vào, tại sao cô lại quyết định đến Đức du học?" Maxim vừa quan sát biểu cảm của cô, vừa hỏi tiếp, "Theo như tôi biết, đất nước của cô cũng có chính sách hỗ trợ học phí và sinh hoạt phí cho sinh viên có điều kiện như cô mà, đúng không?"
Cảnh Ngọc nhìn vào chai nước trên tay mình.
Đối mặt với câu hỏi này, cô bình thản trả lời, "Rất đơn giản, vì bị người cha sinh học lừa gạt."
Maxim nhìn gương mặt bình tĩnh của cô, lại hỏi một câu sắc bén hơn, "Khi ông ngoại của cô qua đời, cô có oán hận cha mình không?"
Cảnh Ngọc không trả lời trực tiếp, cô nhìn xuống chai nước trong tay, "Xin lỗi, tôi không muốn nói về điều đó."
Maxim cười cười, dựa người ra sau, hai tay đặt lên lưng ghế, giọng vẫn thân thiện, như thể đang dẫn dắt từng bước, "Cô vẫn chưa nói cho tôi biết, cô nghĩ gì về những đứa trẻ từng bị lạm dụng. Cô có tin rằng những tổn thương tâm lý do điều đó gây ra có thể chữa lành không?"
Cảnh Ngọc nói, "Xin lỗi, tôi không phải nhà tâm lý học, cũng chưa từng đọc sách về lĩnh vực này, nên tôi nghĩ mình không thể trả lời câu hỏi đó."
Cô đứng dậy, định rời đi, nhưng lại bị Maxim gọi lại, "Cô có thể."
Cảnh Ngọc dừng bước.
Cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt Maxim.
Maxim vẫn giữ tư thế hơi cúi người, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Cảnh Ngọc, "Giả sử tôi nói với cô rằng ngài Klaus từng trải qua những điều không mấy tốt đẹp trong tuổi thơ thì sao?"
Maxim không bỏ qua bất kỳ thay đổi nhỏ nào trong biểu cảm của Cảnh Ngọc. Cô đứng yên tại chỗ, ngẩn người trong hai giây.
Hoàn toàn khác với phản ứng trước đó khi trả lời về những câu chuyện buồn của bản thân, lúc ấy, Cảnh Ngọc không hề có phản ứng mạnh mẽ. Cô chấp nhận những đau khổ của mình một cách thẳng thắn.
Nhưng.
Khi nhắc đến Klaus, biểu cảm của cô lập tức thay đổi.
Cảnh Ngọc không nói lời nào, cầm chai nước khoáng có ga lên, lao thẳng về phía Maxim.
Nhận ra điều gì sắp xảy ra, Maxim giơ tay lên, "Cô Jemma! Cô Jemma, xin hãy tin tôi, tôi không có ác ý—"
Cách đó chưa đến mười mét, Klaus vốn đang nói chuyện với Chiara, ánh mắt liếc qua cũng đủ để nhìn thấy Maxim và Cảnh Ngọc.
Maxim từng là bác sĩ tâm lý của anh.
Từng.
Trong khi cố gắng cứu vớt những người đang rơi xuống vực sâu, Maxim lại tự nhảy vào đó và mãi mãi mắc kẹt.
Hiện tại, Maxim cũng đang vật lộn với căn bệnh tâm lý của chính mình. Đa số các bác sĩ rất khó chữa trị bản thân, nhất là các vấn đề tâm lý—họ biết quá nhiều, hiểu quá rõ, và điều đó khiến phần lớn các bác sĩ tâm lý mắc bệnh cảm thấy như mất hết hy vọng.
Maxim đã nghỉ ngơi bốn năm và rất có thể sẽ còn tiếp tục nghỉ ngơi thêm nữa.
Những phương pháp mà anh từng dùng để chữa trị cho Klaus, Maxim đã thử hết trên bản thân mình, nhưng không có chút tiến triển nào.
Bác sĩ tâm lý lại càng khó chấp nhận những can thiệp tâm lý hay liệu pháp ám thị.
Klaus không rõ Maxim và Cảnh Ngọc đang nói gì, nhưng khi thấy Cảnh Ngọc cầm chai nước khoáng lao tới Maxim, cảm giác quen thuộc trong anh lại ùa về.
—Giống như bốn năm trước, qua lớp kính, Klaus nhìn thấy Cảnh Ngọc tát mạnh vào mặt vị khách người Nhật.
Và giờ đây, cũng là như vậy.
Klaus gọi cô, "Cảnh Ngọc! Bình tĩnh—"
Cảnh Ngọc không bình tĩnh.
Cô vung chai nước khoáng, đập thẳng vào mặt Maxim.
Cảnh Ngọc chỉ buông một câu ngắn gọn, "Đáng đời!"
Vết thương của Maxim không nghiêm trọng.
Ngoại trừ một vết đỏ lớn trên má.
Đây là lần đầu tiên anh trải nghiệm sức mạnh của một quý cô. Nếu không có ngài Klaus kịp thời chạy tới, Cảnh Ngọc có lẽ sẽ cầm chai nước làm thêm một lần nữa.
Maxim thật sự may mắn vì trong tay cô không phải là một khẩu súng.
Ngài Klaus thay mặt cô xin lỗi. Cảnh Ngọc từ trong vòng tay của Klaus vẫn vùng vẫy, giận dữ nhìn Maxim, lớn tiếng chỉ trích bằng tiếng Đức, "Ngài nên cảm thấy xấu hổ về những gì mình đã làm! Ngài Klaus không cần phải xin lỗi ngài! Đồ không có đạo đức nghề nghiệp!"
Maxim không nói gì.
Klaus mỉm cười áy náy, ôm cô ra xa. Trong khi đó, Cảnh Ngọc vẫn hùng hồn tiếp tục mắng bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh, hoàn toàn khiến Maxim không hiểu gì.
Nhưng điều đó không ngăn được Maxim xác nhận một điều.
Thay vì nói rằng Cảnh Ngọc là trợ lý tâm lý của Klaus, có lẽ nên nói——
Klaus mới chính là người giúp chữa lành tâm lý cho cô.
Khi được Klaus bế lên xe, Cảnh Ngọc vẫn chìm trong cơn giận dữ.
Anh ta không phải một bác sĩ tâm lý giỏi.
Cảnh Ngọc không thể nói những lời này trực tiếp với Klaus, cô không muốn khiến anh tổn thương thêm, đành lớn tiếng nói với anh, "Sau này anh không nên thuê anh ta nữa."
"Bình tĩnh nào, Jemma, hít thở sâu, đúng rồi—Maxim đã bị hủy chứng chỉ rồi," Klaus nói, "Anh ta không còn được phép hành nghề bác sĩ tâm lý nữa. Em yên tâm."
Cảnh Ngọc hít sâu một hơi.
Dù rất muốn nói rõ mọi chuyện với Klaus, cô lại từ từ nén cảm xúc xuống.
Cô chỉ buông hai từ ngắn gọn để xả bớt sự khó chịu trong lòng, "Rất tốt."
Tâm trạng của Cảnh Ngọc hoàn toàn bị phá hủy. Cô cởi bộ đồ tập luyện, tháo găng tay ra, tiện tay vuốt lại mái tóc về phía sau.
Hiện tại là hai giờ chiều, trời còn lâu mới tối.
Cô không muốn quay về Mannheim, mà muốn tìm cách xả hết bực bội trong lòng.
Cảnh Ngọc nhìn Klaus, "Muốn đi uống chút gì không?"
—Dĩ nhiên là được.
Klaus không bao giờ từ chối những lời đề nghị nho nhỏ của Cảnh Ngọc.
Anh ngồi trong khu vườn mùa hè rợp bóng lá nho uống một ít nước khoáng có ga. Klaus không uống rượu, anh cần phải lái xe. Không hiểu vì lý do gì, lần này anh tự lái xe đến đây, chứ không chọn sử dụng tài xế.
Họ cùng nhau giết thời gian trong một rạp chiếu phim nghệ thuật suốt buổi chiều. Cảnh Ngọc ngồi trước một chiếc bàn gỗ, ánh sáng từ quầy bar bia chiếu xuống cánh tay cô. Suốt cả thời gian ấy, cô không nói chuyện với Klaus, chỉ lặng lẽ chìm trong những suy nghĩ của mình.
Cô không nói gì.
Klaus cũng không hỏi.
Món khai vị thực sự bắt đầu lúc chín giờ tối, khi cả hai đến một hộp đêm nổi tiếng với quản lý nghiêm ngặt và chơi đùa đến tận rạng sáng. Tối nay là thứ Năm, câu lạc bộ ban nhạc của hộp đêm tổ chức buổi biểu diễn trực tiếp. Cảnh Ngọc không uống bia; phần lớn thời gian cô nhảy theo nhịp nhạc, hoặc kéo tay Klaus, yêu cầu anh nhảy cùng.
Klaus không giỏi loại hình nhảy này; trong các điệu nhảy đôi, anh chỉ từng học waltz. Nhưng kiểu khiêu vũ mà các quý ông mặc lễ phục đuôi tôm trang trọng mời quý cô nhảy cùng rõ ràng không phù hợp trong hộp đêm.
Tối nay, Cảnh Ngọc không uống giọt rượu nào, nhưng ánh đèn hỗn loạn, tiếng nhạc và đám đông như tiếp thêm cho cô nguồn năng lượng bất tận. Cô kéo tay Klaus, cùng anh nhảy loạn theo điệu nhạc.
Chính giữa hộp đêm là một hồ nước trang trí lớn. Một gã cao ráo trông hơi giống Leonardo DiCaprio đột nhiên nhảy ùm xuống, làm nước bắn tung tóe, khiến mọi người xung quanh la hét inh ỏi, tiếng cười và nhạc hòa lẫn vào nhau.
Cảnh Ngọc muốn xả stress.
Những điều Maxim vô tình hay cố ý tiết lộ làm cô thấy bất an, ngột ngạt.
Cô luôn có cảm giác như mình đã quên đi một điều gì đó rất quan trọng.
Cảnh Ngọc nắm tay Klaus.
Giữa đấm đông hỗn loạn, tiếng ồn ào và chen lấn.
Một người say rượu đâm vào từ phía sau, Klaus khẽ kéo cô về phía mình. Động tác ấy làm Cảnh Ngọc vốn đã nhảy loạn xạ càng thêm mất thăng bằng, đầu cô va vào ngực anh.
Cô ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc.
Klaus kéo cô ra, đưa tay chạm nhẹ lên vết đỏ trên trán cô, hỏi, "Đau không?"
"Không sao," Cảnh Ngọc nắm lấy tay anh, kéo xuống trước khi nhiệt trên má kịp lan tỏa, "Tiếp tục nhảy đi."
Cảnh Ngọc chơi trong hộp đêm đến tận 3 giờ 30 sáng. Cả đôi chân của cô đều đau nhức, giọng cũng khàn không hét nổi nữa. Hộp đêm này mở cửa đến 4 giờ sáng, khi họ rời đi, bên trong vẫn còn rất đông người, mùi rượu nồng đậm lan khắp không gian.
Cô và Klaus bước ra ngoài, đẩy cửa, không khí trong lành ùa vào. Cô cảm thấy như vừa rời khỏi một địa ngục phóng đãng để quay về nhân gian.
Dù Klaus không uống rượu, nhưng anh đã bị cô kéo nhảy suốt cả đêm. Hai má anh vẫn đỏ lên một chút. Tiếng nhạc quá lớn khiến mọi người vừa rời khỏi hộp đêm đều có cảm giác trong tai như đang có hàng đàn bướm bay loạn xạ.
Klaus lịch sự đề nghị, "Để tôi đưa em về Mannheim nhé?"
Nhưng tối nay cô lại không thấy buồn ngủ chút nào. Tinh thần phấn chấn, tràn đầy năng lượng.
Chỉ có một chút mệt.
Klaus cũng vậy. Người đàn ông này có sức bền khiến Cảnh Ngọc phải bất ngờ.
Lên xe rồi, Cảnh Ngọc thấy hơi kiệt sức. Cô cuộn người trong ghế, không muốn động đậy.
Khi Klaus nghiêng người về phía cô, Cảnh Ngọc tưởng anh định hôn mình, liền né sang một bên, hỏi, "Anh định làm gì vậy?"
"Không làm gì cả," Klaus nói, giọng cười nhẹ. Anh lấy chốt dây an toàn một cách chính xác, mái tóc vàng ánh kim rủ xuống. Anh cẩn thận cài dây an toàn cho cô, nói với vẻ trêu chọc, "Chỉ là giúp chú rồng nhỏ kiệt sức cài áo giáp bảo vệ thôi."
Âm thanh nhẹ vang lên, có lẽ là tiếng dây an toàn vừa khớp.
Có lẽ vậy.
Trong lúc Klaus nghiêng người, Cảnh Ngọc nhìn thấy đôi mắt xanh thẳm của anh, lông mi vàng như cánh bướm, như đàn bướm đang mắc kẹt nơi cổ họng cô, chực chờ tràn ra nếu cô hé môi.
"Hay là em nghĩ tôi sẽ làm gì em?" Klaus hạ thấp giọng, trêu chọc hỏi, "Em vừa nghĩ gì thế? Bé rồng?"
Fucking bastard.
Cảnh Ngọc lặng lẽ mắng một câu trong lòng.
Klaus lại sử dụng cái biệt danh đó.
Anh biết cô đang nghĩ gì, cũng biết cô hiểu rõ mọi chuyện.
Dù biết rõ, nhưng anh vẫn cố tình hỏi, mỗi câu hỏi của anh đều đã có câu trả lời, nhưng anh vẫn dịu dàng nói ra như vậy.
Tối nay, ngài Klaus đã xịt loại nước hoa cô yêu thích nhất, mặc chiếc áo thun đen mà cô luôn ao ước, cùng cô xem phim cả buổi chiều, rồi từ đêm khuya khiêu vũ đến tận rạng sáng.
Trong mỗi bước nhảy, những lần đụng chạm nhẹ tình cờ, lướt qua cổ tay, trán khẽ chạm ngực, tay nắm lấy tay, hay vuốt nhẹ tóc cô.
Anh cố ý làm vậy.
Anh đang cố tình dụ dỗ, dẫn cô vào chiếc bẫy của mình.
Thật là một tên xảo quyệt.
Cảnh Ngọc quay mặt sang bên, ánh mắt theo khung cửa kính nhìn lên bầu trời.
Nhưng không thấy được mặt trăng, ở đây không nhìn thấy mặt trăng. Xung quanh là những tòa cao ốc san sát, và một đám người trẻ mệt mỏi sau khi chơi bời suốt đêm, lẫn những kẻ lang thang bên đường.
Mọi người có vẻ đều đã uống quá chén.
Nhưng Cảnh Ngọc vẫn dùng giọng điệu u sầu mà nói, "Ngài Klaus, anh nhìn mặt trăng trên trời kia kìa, thật tròn làm sao. Nếu mặt trăng là món hàng bán chạy nhất của đêm nay, thì hai ngôi sao nhỏ bên cạnh nó chẳng phải giống như món quà tặng kèm sao?"
Klaus hỏi lại, "Cái gì cơ?"
Cảnh Ngọc lại nhìn chăm chăm vào chiếc áo của anh, ánh mắt mơ màng trên lớp vải mềm mại, dường như lạc lối bởi những cơ bắp ẩn hiện bên dưới, "Chuyện là thế này, đàn ông ấy mà, cần phải giữ lời hứa, anh hiểu không? Anh có nhớ trước đây có một người đàn ông từng hứa sẽ tặng ai đó một món quà không? Liên quan đến số hai ấy?"
Klaus hơi nghiêng người, ghé sát tai về phía Cảnh Ngọc, dịu dàng hỏi, "Em muốn nói gì?"
Anh làm ra vẻ sẵn sàng lắng nghe, rất chăm chú.
Lần đầu tiên, Cảnh Ngọc dịu dàng nói những lời lộn xộn như thế, nhưng Klaus không hiểu ý nghĩa ẩn sau.
Anh nhìn nét mặt và ánh mắt của cô, đoán rằng cô đang mang trong lòng một tâm sự nặng nề. Có lẽ là những phiền muộn khó nói muốn chia sẻ với anh.
Giọng Cảnh Ngọc hơi khàn, do vừa rồi cô đã hét quá to trong quán bar. Cổ họng khô khốc, đau rát. Lúc rời đi, cô đã ngậm một viên kẹo ngậm làm dịu họng. Viên kẹo có hương bạc hà mát lạnh, ngọt ngào tan dần nơi đầu lưỡi, mang lại cảm giác dễ chịu nhè nhẹ.
"Hai." Cảnh Ngọc nói, "Này, anh biết "Nhị Tuyền Ánh Nguyệt" không? Đã từng nghe qua "Hai mươi bốn cầu trăng sáng" chưa? Hay điển tích "Hai người tranh công"? Còn nhớ chuyện trước kia anh nói về số hai... ừm... hai cái gì đó... quà tặng..."
Klaus bật cười, ánh mắt cúi xuống, dịu dàng nhìn cô, "Bé rồng nhỏ, em đang bận lòng chuyện gì thế? Cứ nói thẳng ra, tôi rất sẵn lòng lắng nghe nỗi lòng và tâm sự của em."