Cảnh Ngọc chỉnh lại tư thế, ngồi nghiêm túc hơn, nhẹ nhàng thở dài, "Được rồi," Cô nói, "Ít ra cách này công bằng hơn mà. Anh ngủ với em, em ngủ với anh, chi phí chia đôi, không ai lợi dụng ai."
Klaus vẫn giữ im lặng, chờ cô nói tiếp, không vội đưa ra nhận xét.
Cảnh Ngọc lẩm bẩm, "Với lại, chẳng phải đối với người Đức các anh, hẹn hò một thời gian rồi mới cân nhắc xem có nên tiến xa hơn là chuyện rất bình thường sao?"
Theo cách nhìn của hầu hết người châu Âu, việc hẹn hò giống như một mối quan hệ không chính thức, vừa thỏa mãn nhu cầu thể xác, vừa có thể chia sẻ một số điều khác.
Tất nhiên, đối với Cảnh Ngọc, trọng tâm vẫn là nhu cầu.
Câu nói này vừa như lời phàn nàn, vừa pha chút giễu cợt. Giọng cô không to, gần như chỉ là một tiếng lẩm bẩm.
Nhưng Klaus lại bất ngờ mỉm cười.
"Em nói đúng," Anh nhấc lại nĩa, "Đó quả thật là điều rất bình thường."
Cảnh Ngọc: "...Hả?"
Cô vừa nói điều gì có giá trị sao?
Cô hơi bối rối, cố gắng nhớ lại những lời vừa nói.
Còn chưa kịp nghĩ ra, Klaus đã cười và nói, "Vậy cứ quyết định như thế đi."
Hả?
Vậy là cô chính thức có một người bạn giường miễn phí rồi sao?
Cảnh Ngọc vừa định reo lên mừng rỡ, nhưng Klaus đã ra hiệu cô nên ăn bữa sáng trước mặt mình. Dĩ nhiên, bữa sáng hữu cơ đắt đỏ kia dù tốt cho sức khỏe nhưng không kích thích khẩu vị của cô bằng một nồi lẩu xiên cay.
Đặc biệt là khi cô vừa uống hết một ly trà sữa đầy ắp topping.
Cảnh Ngọc nhìn chăm chăm vào đĩa đồ ăn trên bàn, chán nản nói, "Dạ dày em bảo là nó không thực sự muốn ăn mấy thứ này."
"Vì sức khỏe của em," Klaus đáp, "Anh mong dạ dày của em có thể tạm nhẫn nhịn một chút."
Cảnh Ngọc dùng nĩa chọc nhẹ vào đám rau xanh, miễn cưỡng nhấm nháp một chút.
Trên bàn trải khăn vải lanh dày, nhưng phong thái ăn uống của cô thì chẳng chút tao nhã.
Nhìn Cảnh Ngọc chật vật ăn sáng, Klaus im lặng một lát rồi nói, "Bữa sáng hôm trước cũng là món này, hình như em không phàn nàn gì thì phải."
"Ăn của người thì mềm miệng, nhận của người thì khó mở lời từ chối, ngài Klaus yêu quý," Cảnh Ngọc thành thật trả lời, "Với lại, bữa sáng anh chuẩn bị vẫn ngon hơn bánh mì đen nhiều... nhưng giờ em có nhiều lựa chọn hơn rồi."
Klaus hiểu ý.
Lần đầu tiên trong bữa sáng, anh chủ động hỏi cô, "Vậy hôm nay em muốn ăn gì?"
Cảnh Ngọc dứt khoát đáp, "Mì trộn khô."
Klaus suy nghĩ, "Dùng mì Ý thay thế được không?"
"Thôi vậy, quẩy nóng."
"Hm... bánh mì baguette?"
"Tào phớ."
"Soup kem nấm?"
...
Cảnh Ngọc hoàn toàn không hài lòng với mấy món thay thế anh đề nghị. Sau khi từ chối từng món một, cô bỗng nằm gục xuống bàn, buông lời chán nản, "Thôi, nếu không thì anh cứ gọi cho em ít đồ ăn nhanh đi, burger cũng được. Em sẽ cố gắng giả vờ nó là bánh bao kẹp thịt..."
Klaus khẽ mỉm cười.
Anh gọi phục vụ và đặt món lại.
Anh nói bằng tiếng Đức, giọng hơi nhanh và sử dụng một số tên món ăn đặc biệt khiến Cảnh Ngọc không nghe rõ lắm.
Đến khi món ăn được mang lên, cô mới nhìn thấy đó là gì.
Một loại bánh ngàn lớp b"stilla nhồi thịt gà, cùng với một món thịt hầm đậm vị hơn một chút.
"Không còn nhiều thời gian," Klaus nói, "Em ăn tạm đi, lát nữa nói tiếp được không?"
Cảnh Ngọc cảm thấy như vậy là quá ổn. Cô vui vẻ ăn liền hai chiếc bánh ngàn lớp, thêm hơn nửa bát thịt hầm, và để làm sạch miệng, cô còn ăn hết sạch đĩa salad rau xanh mà Klaus gọi lúc đầu.
Cảnh Ngọc rất hài lòng với bữa ăn này.
Nhìn cô ăn uống, Klaus cũng tỏ ra vô cùng hài lòng.
Một người thì lấp đầy dạ dày, người kia thì lấp đầy trái tim.
Bộ đồ Cảnh Ngọc mặc hôm qua đã không thể tái sử dụng, vì trên đó tràn ngập mùi hương của Klaus.
Cô đã chắc chắn, trong nửa năm qua, cả hai đều sống tương đối "an phận".
Nhưng tối qua thì khác, giống như lần đầu tiên, thậm chí còn "quá mức" vì muốn thử thách giới hạn của nhau.
Dù rất mãnh liệt, Cảnh Ngọc lại thích cảm giác đó.
Dù Klaus đề nghị giúp cô giặt sạch đồ, sau khi cân nhắc, Cảnh Ngọc vẫn kiên quyết từ chối.
Theo lịch trình, chiều nay cô có cuộc gặp với một khách hàng. Sau khi nghỉ trưa, Klaus lái xe đưa cô đến địa điểm đã hẹn trước.
Hẹn hò lâu dài.
Chi phí chia đôi.
Còn những nhu cầu khác thì phải khi cả hai cùng muốn.
Và cuối cùng, chỉ tiến vào cơ thể, không bước vào cuộc sống cá nhân.
Klaus không hài lòng với điều kiện cuối cùng này. Dưới sự thuyết phục của anh, Cảnh Ngọc miễn cưỡng sửa lại thành, "Chỉ tiến vào cơ thể, không quá can thiệp vào cuộc sống cá nhân."
Dù vậy, Klaus vẫn thấy khá hơn nhiều so với thỏa thuận ban đầu.
Chiều nay Klaus không có nhiều việc. Anh đã hẹn với bạn mình, Berthold, cùng chơi polo. Sau hai ván, Klaus ngồi bên sân nghỉ ngơi. Ở không xa, hai người Argentina vừa nói chuyện vừa cười đùa, nhìn thấy anh liền nhiệt tình chào hỏi, "Ngài Klaus!"
Klaus đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.
Những người Argentina này là tuyển thủ polo chuyên nghiệp, được câu lạc bộ mời đến để thi đấu cùng các thành viên. Dù phần lớn thành viên chỉ đạt kỹ năng từ 0 đến 1, điều đó không hề làm giảm đi tình yêu mãnh liệt của họ dành cho môn thể thao này.
Klaus uống một ngụm nước và nghe Berthold ở bên cạnh than phiền.
Các cơ quan giám sát chống độc quyền bên Pháp vừa khởi động cuộc điều tra nhằm vào một doanh nghiệp. Nếu cáo buộc được chứng minh, họ sẽ đối mặt với án phạt nặng.
Nhưng chuyện đó chẳng liên quan đến Klaus hay gia tộc Essen.
Gia tộc Essen với lịch sử lâu đời từ lâu đã trở thành một cây đại thụ vững chắc.
Klaus uống thêm chút nước, nghỉ ngơi đôi chút rồi đứng dậy. Dưới ánh mặt trời, anh hơi nheo mắt, ánh sáng phản chiếu tạo nên sắc xanh nhẹ nơi đáy mắt.
Không xa có một cô gái châu Á mặc đồng phục thể thao của câu lạc bộ đang dọn dẹp mớ lộn xộn trên mặt đất. Trông cô có chút giống Cảnh Ngọc.
Người bạn bên cạnh tò mò hỏi, "Klaus, đó là bạn gái của cậu à?"
"Không." Klaus trả lời.
Dưới ánh nắng gay gắt, cô gái châu Á chạy trên nền cỏ xanh, cố gắng nhặt lại tờ giấy bị gió thổi bay. Có lẽ đứng dưới nắng quá lâu, khi cúi xuống nhặt giấy rồi đứng dậy, cô hơi loạng choạng, suýt ngã.
Berthold cười đầy ẩn ý, hỏi, "Cậu không định qua giúp cô ấy sao?"
"Không." Klaus dừng một chút, quay sang nhìn Berthold.
"Nếu cậu muốn làm gì thì cứ làm, đừng thử tôi."
Berthold bật cười. Anh hỏi, "Tôi nghe nói các cô gái châu Á rất để tâm đến thái độ của bạn trai với những cô gái khác. Cậu đã nghĩ đến vấn đề này rồi sao?"
"Chuyện này không liên quan đến Jemma," Klaus đáp.
Anh ném chai nước rỗng vào thùng rác gần đó.
Berthold vui vẻ bước tới chỗ cô gái châu Á để tỏ lòng quan tâm, nhưng Klaus không ở lại lâu. Anh quay người rời đi.
Chính khoảnh khắc đó, Klaus nhận ra rất rõ ràng, chút lòng trắc ẩn dành cho cô gái kia không xuất phát từ vấn đề tâm lý nào của anh.
Mà đơn giản là vì—
Cô ấy, giống như Cảnh Ngọc, đều là người châu Á.
Klaus nhớ ra một thành ngữ Trung Quốc, "Ái ốc cập ô" (yêu ngôi nhà thì yêu luôn con quạ trên nóc).
Cảnh Ngọc chính là ngôi nhà ấy.
Trong tuần tiếp theo, Klaus chỉ gặp được Cảnh Ngọc ở câu lạc bộ bắn súng.
Dạo này cô đến câu lạc bộ bắn súng rất thường xuyên, có lẽ vì cảm giác mới mẻ vẫn chưa qua, hoặc cũng có thể cô thực sự bị cuốn hút bởi cảm giác của việc bắn súng.
Dưới sự chỉ dẫn của Klaus, Chiara bắt đầu tận tâm truyền đạt toàn bộ kỹ năng của mình cho Cảnh Ngọc.
Mặc dù Cảnh Ngọc không phải là người có thiên phú đặc biệt trong bắn súng, nhưng cô cũng không hề kém cỏi. Chiara khẳng định nếu trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc dài hạn, Cảnh Ngọc hoàn toàn có thể tham gia một số giải đấu khu vực nhỏ và thậm chí giành được huy chương.
Có thể.
Nhưng Cảnh Ngọc không quan tâm lắm đến việc mình có giành được huy chương hay không. Cô đang đắm chìm trong niềm vui với môn thể thao mới và tập trung vào sự nghiệp của mình. Mấy lần Klaus bóng gió hỏi cô có muốn hẹn hò với mình không, nhưng đều bị Cảnh Ngọc từ chối.
Chú rồng vừa được một bữa no nê tạm thời cảm thấy hài lòng, nên hiện tại, sắc đẹp không còn quan trọng với cô như trước nữa.
Tiền mới là thứ khiến cô phấn khích hơn.
Klaus với quá nhiều năng lượng mà không có nơi giải tỏa đành rủ Berthold cùng chơi polo, dùng thể thao để tiêu hao sự chú ý.
Nhưng Berthold thì tiến triển rất nhanh với cô gái châu Á nọ. Chỉ sau một tuần, hai người đã nhanh chóng xác nhận quan hệ.
Không phải hẹn hò.
Mà là người yêu.
Sau một trận đấu nữa, Berthold ngồi thoải mái tận hưởng người yêu xoa bóp vai, phát ra vài tiếng thở hài lòng. Uống cạn chai nước, anh gửi một tin nhắn thoại bằng tiếng Trung không mấy thành thạo cho người yêu mình.
"Wǒ ài nǐ."
Chữ nào cũng sai dấu, không có âm nào đúng vị trí.
Klaus không chế nhạo cách phát âm của anh ta, chỉ hỏi, "Tại sao cậu không luyện phát âm cho chuẩn hơn?"
Berthold không trả lời trực tiếp, mà trích dẫn một câu trong "Madame Butterfly" để bày tỏ cảm xúc về sự dịu dàng và bao dung của người yêu mình.
"Người phụ nữ phương Đông, khi tốt, thì vô cùng, vô cùng, vô cùng tốt."
Klaus không đưa ra đánh giá gì, nhưng Berthold lại chìa điện thoại ra, khoe đoạn tin nhắn giữa anh ta và cô gái kia.
Bị ép buộc, Klaus nhìn lướt qua.
Berthold: "Bắp cải bé nhỏ đáng yêu của anh lâu lắm rồi không nhắn tin cho anh. Em đang làm gì vậy?"
Phía bên kia trả lời:
"Đừng lo lắng."
"Gấu nhỏ đáng yêu của em."
"Em cảm nhận được là anh đang nhớ em đó."
"<3 <3"
"Tối nay em sẽ bay ngay đến bên anh. Em cũng nhớ cái ấy của anh lắm!"
Klaus quay đi, lịch sự nói, "Xin lỗi, tôi không thích kiểu giao tiếp như thế này."
Có lẽ chỉ những thiếu niên 16 tuổi, trong thời gian học cấp ba, mới gửi cho bạn gái kiểu tin nhắn sến súa dính đầy mật như vậy.
Berthold không để tâm đến nhận xét của Klaus, ngược lại còn bật cười lớn, "Klaus, cậu đúng là..."
Sau trận polo, buổi tối Klaus đi uống rượu với vài người bạn khác tại quán bar, vừa uống vừa tán gẫu. Berthold không đi cùng. Anh ta đang dành buổi tối lãng mạn bên người yêu.
Klaus uống vài ly rượu, cúi đầu nhìn điện thoại.
Cảnh Ngọc không nhắn tin cho anh.
Anh ngừng lại hai giây, rồi quyết định nhắn tin cho cô.
Klaus: "Bé rồng nhỏ của anh, đã 7 tiếng 52 phút rồi em không nhắn tin cho anh."
Klaus: "Anh muốn kiểm tra xem em có an toàn không."
Klaus: "Giờ em đang làm gì vậy?"
Hai phút sau, Cảnh Ngọc trả lời,
Cảnh Ngọc: "Đừng lo lắng."
Cảnh Ngọc: "Ông già đáng yêu của em."
Cảnh Ngọc: "Giờ em đang ăn đồ nướng với Hilger và mấy người bạn đây."