Đường - Đa Lê

Chương 75: Hoa quỳnh



Ở Trung Quốc, có một thành ngữ gọi là "Hoa quỳnh sớm nở tối tàn".

Những điều đẹp đẽ thường luôn ngắn ngủi như vậy.

Thời gian hoa quỳnh nở thật ngắn, chỉ kéo dài bốn giờ đồng hồ.

Giữa đêm khuya, sau bốn giờ, hoa quỳnh lập tức tàn úa.

Cảnh Ngọc chưa từng thấy hoa quỳnh nở. Thời điểm luôn không đúng, vận may của cô cũng chẳng tốt, không bao giờ kịp mùa hoa.

Nhưng hôm nay thì khác.

Klaus đã cho người tính toán chính xác thời gian hoa quỳnh nở, chỉ để Cảnh Ngọc có thể chiêm ngưỡng.

Nhưng vào lúc này, Cảnh Ngọc lại chẳng có tâm trí ngắm vẻ đẹp của hoa quỳnh. Cô gục người trên đầu gối của Klaus, cảm nhận rõ ràng chất liệu của quần âu trên anh, cùng với độ ấm từ lòng bàn tay anh.

Hoa quỳnh chưa nở chỉ thoang thoảng mùi hương nhẹ, nhiều hơn là mùi cỏ cây thanh mát vốn có.

Cảnh Ngọc không khỏi nghĩ đến bức tranh mà cô từng thấy trong hành lang – bức tranh sơn dầu về một người phụ nữ kiêu hãnh, ngón tay giữ lấy một bông hoa nhỏ mọc ra từ bụi gai.

Trên những gai nhọn, bông hoa vẫn dịu dàng.

Dịu dàng và đau đớn không mâu thuẫn với nhau.

Tình yêu và dao nhọn luôn dễ bị nhầm lẫn.

Giống như Klaus lúc này, anh ôm lấy Cảnh Ngọc, hôn lên trán và má cô. Giọng anh dịu dàng, nhưng bàn tay thì nghiêm khắc.

Klaus nhìn bàn tay mình, rồi lại nhìn Cảnh Ngọc.

Anh nói, "You"re soaking wet."

Cảnh Ngọc tạm thời không thể ngồi.

Để tiện ngắm hoa và nghỉ ngơi, trong nhà kính có đặt một chiếc sofa mềm mại. Cô nằm úp trên sofa, gối đầu lên chiếc gối lụa màu xanh mềm mại, tựa như một đóa hoa quỳnh kiều diễm. Còn Cảnh Ngọc, trong mắt Klaus, chính là một "đóa quỳnh chốc lát" khác mà anh muốn mời gọi để chiêm ngưỡng.

Cảnh Ngọc không chắc mình là người bi quan hay lạc quan, nhưng câu thành ngữ "hoa quỳnh một thoáng" luôn chất chứa quá nhiều ý nghĩa.

Đẹp đẽ, rực rỡ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc.

Phía sau là Klaus, Cảnh Ngọc gắng gượng quay đầu, muốn nhìn anh, nhưng lại bị ấn trở lại.

"Đừng động đậy."

Klaus ngẩng đầu, mái tóc vàng của anh hơi rối.

Anh hỏi, "Tin tưởng anh không?"

Cảnh Ngọc không trả lời "tin tưởng", cũng không trả lời "không tin tưởng".

Đã nửa năm rồi.

Cô chỉ hỏi, "Em có thể không?"

"Em có thể."

Klaus đặt tay lên đùi cô, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.

"Thả lỏng. Giao cho anh."

Cảnh Ngọc nhắm mắt.

Cô không thể nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ngọc lục bảo của Klaus trong khoảnh khắc này. Nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy hoa quỳnh – đóa hoa được tính toán tỉ mỉ thời gian để cô có thể thấy kỳ quan khi chúng bung nở.

Hoa quỳnh nở có phát ra âm thanh không? Cảnh Ngọc chưa từng lắng nghe cẩn thận. Người ta nói, khi hoa nở, có những âm thanh rất nhỏ, rất khẽ – như tiếng cánh hoa vỡ tung. Những cánh hoa mảnh dẻ âm thầm bung mở. Có lẽ cần một nụ hôn, hoặc một làn gió xuân thoảng qua.

Cảnh Ngọc chăm chú nhìn bông quỳnh đang nở rộ trong chậu, như thể đang dõi theo chú nai vàng cúi đầu uống nước bên dòng suối.

Cảnh Ngọc không kìm được, gọi tên anh, "Klaus."

Klaus ngẩng đầu, từ phía sau ôm chặt lấy Cảnh Ngọc, nắm lấy tay cô, kéo cả người cô vào lòng.

Cái ôm ấy thật ấm áp.

Nhưng những chiếc cúc áo trên ngực anh lại làm cô đau nhói.

"Hãy tin anh," Klaus lặp lại bằng tiếng Đức, giọng trầm thấp, giữ chặt lấy tay cô, "Giao cho anh."

Cảnh Ngọc khẽ hét lên một tiếng, Klaus hôn lên tóc cô, giọng anh như bị nghẹn lại.

Hoa quỳnh đã nở.

Lần đầu tiên, cô chứng kiến toàn bộ quá trình hoa quỳnh nở.

Quá đẹp.

Klaus siết chặt tay Cảnh Ngọc.

Trước khi cô kịp phát ra thêm âm thanh nào, Klaus đã bịt miệng cô lại.

"Hãy nói em tin anh," Klaus ngắt lời cô, bịt chặt miệng cô, "Không được có đáp án nào khác."

Cảnh Ngọc hôn lên ngón tay anh. Cô không nhìn thấy khuôn mặt anh, nhưng cô cảm nhận được hơi ấm từ tay anh.

"Như cách anh tin tưởng em," Klaus nói, "Em cũng hãy tin tưởng anh như thế."

"Anh mong thứ giam giữ em không phải là dây thừng hay xiềng xích."

Cảnh Ngọc muốn hỏi "Là gì?". Nhưng từng từ, từng âm tiết đều bị gió làm tan biến.

Trước khi cô kịp hỏi, Klaus đã thì thầm bên tai cô câu trả lời:

"You"re stuck with me."

"And... I"m stuck with you."

— Chúng ta đã mắc kẹt với nhau.

— Không phải bằng dây thừng, xiềng xích hay cùm sắt.

— Mà là bằng một cái ôm.

Trưa ngày hôm sau, Cảnh Ngọc mới nhìn thấy sợi dây chuyền hồng ngọc mà Klaus đã nhắc đến. Nó lấp lánh rực rỡ, đỏ thẫm như máu bồ câu, được bao quanh bởi vô số viên kim cương nhỏ lấp lánh.

Cô không nghĩ rằng mình có thể làm mất món đồ này. Một sợi dây chuyền quý giá như vậy, ngay cả khi bị bỏ lại trong bóng đêm, hẳn vẫn sẽ phát sáng rực rỡ.

Cảnh Ngọc hỏi Klaus, "Anh chắc chắn là em làm mất sao?"

Klaus vốn đang uống nước, liền đặt cốc xuống, nhìn cô và nói, "Anh từng nuôi một con rồng nhỏ."

Cảnh Ngọc nghiêng đầu nhìn anh, "Ồ... vậy anh có muốn thỉnh thoảng dẫn nó ra ngoài không?"

Cô cảm thấy có lẽ mình không nên nói như vậy, nhưng chẳng hiểu sao lời đã thốt ra khỏi miệng mà cô không kịp kiểm soát.

Klaus không tỏ vẻ khó chịu hay bị xúc phạm, cũng không tiếp tục đùa cợt để làm lơ vấn đề này. Anh gọi cô, "Em yêu."

Cảnh Ngọc đáp, "Vâng?"

"Em không nên nghi ngờ thành ý của anh." Klaus nghiêm mặt, giọng nói có chút trầm xuống. "Em làm như vậy khiến anh rất buồn."

Cảnh Ngọc: "...Hả???"

Klaus thở dài một hơi, đặt dao nĩa xuống bàn, ánh mắt có phần trầm ngâm khi nhìn cô, "Anh thật sự không ngờ, trong mắt em, anh lại là một người đàn ông như vậy."

Cảnh Ngọc chưa từng thấy Klaus có biểu cảm như thế này, cô nhất thời bối rối, không biết nên làm gì, "À... em không có ý đó..."

"Không có ý gì?" Klaus hỏi. "Em nói đi."

Không hiểu sao, khi nhìn vào đôi mắt xanh của anh, Cảnh Ngọc lại có cảm giác như mình đã làm điều gì sai trái.

Cô hắng giọng, nhẹ nhàng nói, "Em không hề nghi ngờ anh không chung thủy..."

"Tốt, vậy là vấn đề được giải quyết rồi." Klaus thản nhiên ngắt lời cô. "Tiếp tục ăn đi."

Chỉ với một câu nói, Cảnh Ngọc thậm chí còn chưa kịp bày tỏ suy nghĩ của mình, Klaus đã chuyển sang hỏi cô có muốn ăn cháo yến mạch hay thêm sữa vào đó không...

Những nghi ngờ ban đầu của cô biến mất sạch, thay vào đó là một "nhãn mác" không tin tưởng.

Người đàn ông này.

Quá nhiều chiêu trò, tất cả chỉ là chiêu trò.

Cảnh Ngọc đầy bực bội, nhưng khi nhận được cả một hộp dây chuyền hồng ngọc, cảm giác ấy cũng phần nào nguôi ngoai.

Chỉ một chút thôi.

Cô vẫn quyết định quay về Mannheim.

Trước khi rời đi, Klaus hôn lên trán cô, lịch thiệp nói, "Mong chờ buổi hẹn hò lần sau của chúng ta."

Cảnh Ngọc đáp, "Mong chờ món quà lần sau."

Klaus hơi sững lại.

Anh định kéo dài nụ hôn, nhưng Cảnh Ngọc đã nhanh chóng tránh đi. Cô ôm lấy hộp quà, bước sang một bên với vẻ bối rối.

Không thể phủ nhận, trong khoảnh khắc vừa rồi, trái tim Cảnh Ngọc dường như đã phản bội cô vài giây.

Cô không thể kiểm soát bản thân mình được nữa.

Cảnh Ngọc cần phải bình tĩnh lại.

Cô cúi đầu, lẩm bẩm:

"Hãy nhìn về phía tiền, về phía vàng, về phía châu báu..."

"Dành tiền cho đàn ông sẽ xui xẻo một năm, động lòng vì đàn ông sẽ xui xẻo ba năm..."

Điều cô mong đợi, chắc chắn chỉ là món quà.

Chắc chắn chỉ là những niềm vui thể xác mà anh mang lại.

Chứ không phải...

Không phải là chính ngài Klaus.

Klaus nghe thấy những lời lẩm bẩm của cô, nhưng anh không để tâm.

Anh không nên để tâm.

Dưới ánh mắt dõi theo của anh, Cảnh Ngọc vội vã ôm hộp quà rời đi. Lúc lên xe, cô bất cẩn trượt chân, có vẻ đang mơ màng và không tập trung.

Cô cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Klaus mở cửa xe giúp cô, cẩn thận đỡ cô ngồi vào trong.

Anh khẽ mỉm cười, nói, "Tạm biệt."

Cảnh Ngọc đáp lại với giọng điệu nghiêm chỉnh, "Tạm biệt, ngài Klaus."

Cô giữ ánh mắt nhìn thẳng, dáng vẻ như một quý cô cao ngạo, chăm chú quan sát phía trước. Chỉ có nhịp thở dữ dội nơi lồng ngực là tiết lộ tâm trạng rối bời của cô.

Mãi đến khi trời chạng vạng, ông Essen mới trở về.

Ông có mái tóc xoăn và đôi mắt xanh giống Klaus, nhưng vì tuổi tác, ánh mắt của ông sắc bén hơn, như một con đại bàng luôn sẵn sàng lao xuống săn mồi.

Những nếp nhăn nghiêm nghị trên khuôn mặt khiến ông khó mà nhập vai một ông lão hiền từ. Ngay cả khi đã lớn tuổi, uy nghiêm của ông vẫn lấn át sự thân thiện.

Klaus đang đọc sách thì nghe thấy tiếng động. Anh cau mày, không nói lời nào, gấp sách lại rồi quay người rời đi.

Ông Essen gọi anh, "Klaus."

Klaus không dừng lại.

Ông gọi thêm lần nữa, nhấn mạnh từng từ, "Klaus Jörg Essen."

Người Đức khi giận dữ thường không lớn tiếng, thay vào đó là giọng trầm thấp đầy tính cảnh báo. Các người hầu im lặng, nhanh chóng thu dọn bàn ăn và cốc chén mà Klaus vừa dùng xong, rồi lặng lẽ rút lui không gây một tiếng động.

Klaus dừng lại ở chân cầu thang, quay người nhìn về phía ông Essen.

Ông Essen trông có vẻ mệt mỏi, ông đưa tay xoa mắt mình. Những nếp nhăn hiện rõ trên khuôn mặt già nua của ông, ánh sáng đèn soi bóng tối dày đặc trên nét mặt ông, mái tóc cũng không còn vẻ sáng bóng như trước đây.

Ông đã già thật rồi.

"Con cần một người kế thừa," Ông Essen nói ngắn gọn với Klaus. "Cô gái người Trung Quốc đó rất ổn. Ta nghĩ cô ấy phù hợp."

Klaus như nghe thấy chuyện hoang đường.

"Con nghĩ con đã nói rõ với cha," Klaus đáp. "Trong vòng năm năm tới, con không có ý định sinh con."

"Khi ta ở tuổi con," Ông Essen mở mắt, nói với Klaus, "Thì con đã ra đời rồi."

"Vậy thì sao?" Klaus bình thản hỏi lại. "Để một tín đồ Thiên Chúa mang thai, không thể phá thai vì giáo lý, phải lén lút sinh đứa trẻ đó ra? Để đứa trẻ bị bắt nạt, đánh đập, thậm chí suýt nữa thì..."

Anh ngừng lại, câu nói còn dang dở.

Klaus có mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh lục được mọi người ca ngợi như biểu tượng của sắc đẹp, nhưng trong bảy năm đầu đời, những thứ đó chỉ đem lại cho anh muôn vàn đau khổ. Để chống lại việc bị bán đến những hòn đảo xấu xa, Klaus từng tự cắt tóc, đánh nhau với người khác, thậm chí giả vờ mắc bệnh điên.

Đã có thời gian dài, anh căm ghét mái tóc và đôi mắt mang đến bất hạnh cho mình.

Cũng như những ánh nhìn soi mói từ xung quanh.

Khi trưởng thành, Klaus yêu cầu mọi người phải gọi anh bằng "Ngài," và không ai được phép tùy tiện chạm vào anh.

Klaus nói với ông Essen, "Con sẽ không để con cái mình phải trải qua những điều đó."

Ông Essen đứng ở dưới cầu thang, nhận ra Klaus giờ đã cao lớn đến mức này.

Cậu bé quần áo rách rưới với khuôn mặt sưng húp đến mức không thể nhận ra năm nào giờ đã có thể đứng ngang hàng và đàm phán với ông.

Ông Essen nói, "Tiền bạc đủ nhiều có thể giữ cô ấy ở lại bên con, sinh con cho con. Điều đó chẳng có gì là không tốt."

"Không giữ được đâu." Klaus khẽ cười, tay siết chặt cuốn sách. "Con còn mong cô ấy tham lam hơn cha nghĩ."

Nói xong, Klaus quay người bước lên lầu.

Là người con duy nhất của ông Essen, người thừa kế duy nhất của gia tộc, Klaus không cần phải hy sinh cuộc hôn nhân của mình cho bất kỳ một liên minh nào.

Người thừa kế nhà Essen từ trước đến nay đều có quyền tự do lựa chọn hôn nhân.

Nhưng từng thế hệ thừa kế đều có những nỗi khổ riêng.

Chẳng hạn như ông Essen đã bỏ lỡ tình yêu đích thực của đời mình, và cả đời ông không nhận được sự tha thứ cho điều đó.

Chẳng hạn như Klaus, sau một tuần trôi qua, vẫn chưa nhận được bất kỳ tin nhắn hẹn gặp nào từ quý cô Cảnh Ngọc.

Dường như cô đã quên mất anh.

Nhờ có số điện thoại của Klaus, bà Hanna đã dễ dàng giúp Cảnh Ngọc hoàn thành tâm nguyện của cô, nhưng Cảnh Ngọc, người đang bận rộn theo đuổi sự nghiệp, sau khi hết sạch hormone và dopamine do cảm xúc mang lại, đã không còn chút ý định nào để liên lạc với Klaus vì nhu cầu tình cảm hay sinh lý.

Klaus đành phải chủ động gọi điện cho cô.

May mắn là cô bắt máy rất nhanh.

"Ngài Klaus?" Giọng của Cảnh Ngọc vang lên giữa tiếng ồn ào, nền nhạc rất lớn. Cô nói với người bên cạnh vài câu gì đó, rồi bước đi, "Ngài cần gì sao?"

Klaus nghe thấy tiếng trò chuyện, tiếng nhạc rời rạc, cả những tiếng ngáp và âm thanh lộn xộn của những kẻ say rượu.

Có vẻ như cô đang ở trong phòng vệ sinh.

Giờ đã là mười hai giờ đêm.

Con rồng nhỏ vẫn đang vui vẻ trong quán bar, hoàn toàn không để ý đến ma bương nơi tổ trống.

Klaus bình thản hỏi cô, "Vì sao dạo gần đây em không liên lạc với anh?"

Cảnh Ngọc ngáp một cái, giọng mơ màng, "Hửm? Có lẽ là hơi bận?"

"Mọi chuyện đã giải quyết xong chưa?"

"Rồi, nhờ phúc của ngài cả."

"Vậy giờ em đang bận gì?"

"..."

"Xài xong rồi vứt, đây là thói quen của em à?"

"..."

Cảnh Ngọc im lặng.

Klaus dịu dàng nhắc nhở, "Em có biết không? Hai ngày trước anh vừa học được một thành ngữ tiếng Trung rất phù hợp với em lúc này. Em đoán xem là gì?"

— Qua cầu rút ván.

— Một con rồng nhỏ dùng xong ma vương rồi ôm cả bụng kho báu, nhấc váy, vẫy đuôi, tung tăng rời đi mà chẳng hề bận tâm đến cảm xúc của ma vương.

— Nhưng ma vương lại có một trái tim rộng lượng.

— Nếu con rồng nhỏ ấy nhận ra hành vi sai trái của mình hoặc giải thích rõ ràng, ma vương nghĩ mình sẽ không nắm đuôi rồng mà đánh, mà sẽ dành cho nó một cái ôm ấm áp.

Klaus đã chuẩn bị sẵn sàng để tha thứ cho cô.

Hai giây sau, Cảnh Ngọc lí nhí nói, "Rút... rút Dior vô tình?"

Klaus: "..."

Rất tốt, anh cảm thấy mình càng giận hơn rồi.