Cô biết rất rõ rằng điều này không phải xuất phát từ lòng thương hại.
Klaus không cần sự thương hại của cô. Anh quá kiêu hãnh, và lòng thương hại, với anh, chẳng khác nào một sự tổn thương.
Cảnh Ngọc chỉ hôn lên môi anh, nhẹ nhàng vuốt ve vết chai trên ngón tay mà còn yết hầu, xương quai xanh, và mạch đập không ngừng trên cổ tay anh.
Những hành động ấy không phải vì dục vọng.
Cô chỉ đơn thuần muốn hôn anh, không mang theo bất kỳ mục đích nào khác.
Đêm khuya ở Munich như một mảnh nhung xanh thẫm. Cảnh Ngọc và anh ôm nhau trong khoảng không yên tĩnh giữa sắc xanh đậm và xanh nhạt.
Bên ngoài cửa sổ, cây thông đầu tiên đón chào mùa thu đã chuyển sang sắc vàng ấm áp.
Cơn gió từ xa thổi đến, mang theo hương nhè nhẹ của cây thông. Một đàn bồ câu xám bất chợt vỗ cánh bay ngang bầu trời.
Cảnh Ngọc ngồi bên cửa sổ, đặt cây bút máy xuống và xoa xoa cổ tay mình.
Cô vừa mới chép xong một bài thơ. Hôm nay bà chủ nhà không có ở nhà. Tầng dưới không vang lên tiếng nhạc, tất cả thật yên tĩnh.
Cảnh Ngọc đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, vươn tay chạm vào ánh nắng mùa thu.
Quả nhiên, Bahar không làm khó cô. Hai người đã thuận lợi ký kết hợp đồng hợp tác. Từ đầu đến cuối, Bahar không nhắc lại kế hoạch trước đó của mình. Khi sắp chia tay, anh mới mỉm cười nói với Cảnh Ngọc,
"Xin hãy gửi lời chào của tôi đến ngài Klaus."
Cảnh Ngọc đáp, "Tôi sẽ chuyển lời chào của ngài đến anh ấy."
Lần này, Bahar không thực hiện nghi thức chào hỏi kiểu phương Đông nữa.
Cảnh Ngọc và Klaus đã hẹn vào cuối tuần này, hai người sẽ nghiêm túc nói chuyện.
Về tương lai của cả hai.
Cũng là một thành phố công nghiệp, nhưng so với Munich, cảnh quan Mannheim không đẹp bằng. Thành phố này chỉ có những ống khói cao và các công trình bê tông bình thường. Thế nhưng, nơi đây vẫn đầy sức sống.
Cảnh Ngọc làm vài món ăn Trung Quốc đơn giản để chiêu đãi ngài Klaus, cũng đặt thêm từ một nhà hàng gần đó các món bánh tart nhân mâm xôi, bít tết và bánh ravioli nhân cá hồi với phô mai.
Mannheim có rất nhiều nhà hàng Thổ Nhĩ Kỳ, nhưng Klaus không đánh giá cao ẩm thực Thổ Nhĩ Kỳ.
Người Đức thật kỳ lạ, họ luôn tự tin phi thường vào nền ẩm thực của nước mình.
Cảnh Ngọc chỉ có thể nhận xét anh là "một người nước ngoài không biết thưởng thức".
Đầu giờ chiều, Cảnh Ngọc nhận được cuộc gọi từ thầy giáo. Thầy ân cần nói đã đọc qua đơn xin của cô và chia sẻ sơ lược về kế hoạch học tập tương lai.
Khi thầy hỏi đến ý định "sau khi tốt nghiệp có ở lại Đức làm việc hay không," Cảnh Ngọc ngập ngừng vài giây, rồi trả lời, "Em vẫn đang suy nghĩ."
Thầy không tiếp tục đào sâu vào vấn đề này, chỉ lịch sự bày tỏ sự chào đón và cho biết sẽ gửi câu trả lời chính thức qua email sau.
Cảnh Ngọc chân thành cảm ơn.
Klaus đến trước giờ hẹn ba mươi phút, mang theo một ít bánh do ông Điêu làm—bánh bò và bánh táo hoa.
Dù hương vị không giống hoàn toàn bánh ở Đạo Hương Thôn, nhưng Cảnh Ngọc vẫn cẩn thận khen ngợi vị ngon của chúng.
Ở nơi đất khách quê người, một hương vị quen thuộc luôn mang lại chút niềm vui.
Bữa tối diễn ra trong không khí vui vẻ. Cả hai ăn ý không nhắc đến chuyện tương lai. Cảnh Ngọc chia sẻ niềm vui của mình với Klaus, khoản lợi nhuận vừa kiếm được sẽ giúp cô mở rộng quy mô hàng hóa, và cô có thể thuê một hội trường bia lớn để tổ chức quảng bá trong dịp lễ hội tháng Mười...
Trên bàn là loại bia cô đang bán, thêm đá lạnh, tỏa ra hơi mát lành.
Cô uống cạn cả một ly lớn, rồi đặt chiếc ly còn đọng hơi lạnh mạnh xuống bàn.
Bia mát lạnh lẫn vị của đá trôi qua cổ họng, như dòng suối khai mở một con đường thẳng tắp chảy qua cơ thể.
Cảnh Ngọc không say, cô chỉ thấy sảng khoái.
"Thật sự rất cảm kích ngài, ngài Klaus," Cảnh Ngọc chạm vào tay Klaus, cố tình dùng tiếng Đức. "Thưa ngài, ngài không biết tôi ngưỡng mộ ngài đến mức nào đâu."
Klaus không ngắt lời cô.
Anh dùng tay còn lại rót nước, đặt chiếc ly xuống cạnh Cảnh Ngọc, bàn tay anh đặt lên tay cô.
Anh nói, "Anh biết mà."
"Không, anh không biết," Cảnh Ngọc lắc đầu. "Lúc mới bắt đầu bên cạnh anh, thực ra em có hơi sợ."
"Anh đã từng đọc truyện "Lão Râu Xanh" chưa? Một nhà tài phiệt nhân hậu, sở hữu căn phòng không ai được phép bước vào, bên trong chất đầy thi thể những cô dâu xinh đẹp."
"Ban đầu em cũng nghĩ, liệu anh có phải một "Lão Râu Xanh" khác không? Em phải chống lại cám dỗ này, vì trên đời không có bữa tiệc nào miễn phí cả—"
Nói đến đây, Cảnh Ngọc ngừng lại.
"Nhưng rồi em vẫn không cưỡng lại được."
Klaus cười nhẹ, "Vì em tin anh sao?"
"Ồ, không phải thế," Cảnh Ngọc thành thật trả lời. "Em không cưỡng lại được sức hấp dẫn của tiền bạc."
Klaus: "..."
Nói đến đây, Cảnh Ngọc đứng dậy và mời, "Ngài có muốn ngắm nhìn Mannheim về đêm không?"
Klaus đồng ý lời mời của cô.
Những đĩa ăn còn lại không cần lo lắng, Cảnh Ngọc gọi cho người giúp việc quen thuộc của bà chủ nhà, nhờ đến dọn dẹp nhà bếp và phòng khách. Kết thúc cuộc gọi, cô khoác chiếc áo choàng dài ấm áp. Klaus cúi xuống, cẩn thận quàng khăn quàng cổ của mình cho cô.
Cô cũng đeo găng tay. Tay của Cảnh Ngọc nhỏ hơn tay của Klaus, nên đeo xong vẫn phải nắm lại, sợ rằng sẽ bị tuột.
Bên bờ sông Rhine, ánh đèn sáng rực, dòng nước chảy róc rách. Cảnh Ngọc nói với Klaus, "Như anh thấy, em rất yêu tiền. Một tài khoản ngân hàng đầy đủ luôn khiến em cảm thấy an tâm," Cô nói, "Khi mới đến Đức, cha em thất hứa, không gửi tiền sinh hoạt phí cho em nữa."
Một người đi xe đạp ngân nga bài hát lướt qua, gió đêm lành lạnh.
"Du học sinh mà, đi làm thêm là chuyện bình thường," Cảnh Ngọc nói. "Thật ra, cuộc sống của em cũng không đến mức quá khó khăn. Em đã gặp được nhiều người tốt bụng, có cả đồng hương, lẫn bạn bè từ các quốc gia khác."
"Nhưng cuộc sống như vậy vẫn khiến em bất an. Em lo sợ sẽ thất nghiệp, không có tiền mua tài liệu, không đủ tiền trả tiền nhà. Em không thể bị bệnh nặng, cũng không dám ốm."
Klaus kiên nhẫn lắng nghe.
"Em vẫn cần tiền. Em không muốn quay lại cuộc sống lo lắng bất an như thế nữa. Em nghĩ mình sẽ mãi không quên được khoảng thời gian chật vật đó," Cảnh Ngọc nói. "Anh có chấp nhận được điều này không?"
Klaus trả lời, "Anh chấp nhận."
Cảnh Ngọc cúi đầu.
Cô chậm rãi suy nghĩ, liệu còn điều gì trong đầu mình cần nói ra cho Klaus biết không.
Tiếc rằng cô không nghĩ ra. Tối nay cô có uống chút rượu, vị rượu quá ngon, gió đêm lại quá dịu dàng, khiến những bí mật trong lòng cũng mềm mại như vậy.
"Mỗi người đều có sở thích riêng," Klaus nói. "Sở thích của em là tiền bạc. So với cờ bạc hay nghiện rượu, đây quả thực là một sở thích lành mạnh, đúng không?"
Cảnh Ngọc bừng tỉnh, "Đúng vậy."
"Em không cần phải đặc biệt nhấn mạnh điều đó với anh," Klaus giúp cô chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ đang trượt xuống vai, trấn an cô rồng nhỏ đang bất an vì lòng yêu tiền của mình. "Con người khi chọn bạn đời, có người chú trọng ngoại hình, có người chú trọng tiền bạc. Đây đều là những tiêu chuẩn ngang hàng. Tại sao lại nghĩ rằng trọng tiền bạc thấp kém hơn trọng ngoại hình?"
Cảnh Ngọc vô thức đáp, "Nhưng, ngài Klaus, như em vừa ham tiền vừa mê sắc, anh nghĩ đó là cao thượng hay thấp hèn?"
Klaus bình tĩnh trả lời, "Là muốn bị phạt đòn."
Cảnh Ngọc: "..."
"Ngay cả khi em thực sự chỉ thích tiền của anh cũng không sao," Klaus nói. "Người giàu trên đời này nhiều như vậy, nhưng em chỉ thích tiền của anh. Thế cũng tốt."
Cảnh Ngọc nói, "Bởi vì họ không đẹp trai bằng anh."
Klaus im lặng vài giây.
Khả năng chốt câu của Cảnh Ngọc khiến anh vừa hài lòng, vừa muốn ghì cô xuống đầu gối để phạt.
"Bây giờ hãy nói rằng em thích anh không chỉ vì khuôn mặt và tiền bạc của anh," Klaus bình tĩnh nói. "Ngay lập tức."
Cảnh Ngọc đâm đầu vào ngực anh, vòng tay ôm lấy anh, giọng tha thiết, đầy kịch tính như một ca sĩ opera,
"Ôi! Tôi yêu sự sâu sắc của ngài, sự thanh tao trong cách nói chuyện, dáng người cao ráo và tính cách dịu dàng của ngài..."
Klaus bế cô lên, nhẹ nhàng hôn lên má cô.
Anh tặng Cảnh Ngọc một nụ hôn vừa phải.
Klaus nói, "Em yêu, những lời ngọt ngào của em khiến anh muốn làm tình với em ngay tại đây."
Cảnh Ngọc vội đưa tay bịt miệng anh, "Làm ơn giữ gìn mỹ quan đô thị, ngài Klaus thân yêu của em."
Klaus ôm cô bước vài bước rồi mới chịu buông ra.
Ánh trăng thật đẹp. Cảnh Ngọc vui vẻ đi dạo ngoài trời khoảng nửa tiếng trước khi cùng Klaus nắm tay trở về căn hộ cô thuê. Trợ lý của ngài Klaus mang đến một chiếc hộp vàng lấp lánh.
Klaus mỉm cười, bảo cô tự mở ra xem.
Theo truyền thống của người Đức, khách đến nhà sẽ mang quà tặng ngay từ khi bước vào. Cảnh Ngọc đã ăn hết bánh bò và bánh táo hoa, hoàn toàn không hiểu tại sao Klaus lại sai người mang thêm quà đến vào lúc này.
Và quà lần này lại là—
Một chiếc hộp làm từ vàng ròng, bề mặt được chạm khắc hoa mẫu đơn tuyệt đẹp, ánh vàng rực rỡ. Dù chứa đựng vẻ giàu sang tột cùng, nhưng những cánh hoa và nhụy hoa được chạm khắc tinh tế đến mức không chút phô trương.
Dù Klaus có tặng đá quý to cỡ nào, vàng có sến ra sao, hay Rolls-Royce màu hồng đi nữa, Cảnh Ngọc cũng sẽ không chê bai. Có lẽ, đây chính là cái gọi là yêu cả đường đi lối về.
Với sự cẩn thận ấy, Cảnh Ngọc mở chiếc hộp vàng đầu tiên.
Bên trong chứa đầy giấy tờ được sắp xếp ngay ngắn. Hầu hết đã có chữ ký của Klaus, chỉ chừa lại chỗ ký tên thứ hai.
Cảnh Ngọc bối rối cầm lên xem, hỏi Klaus, "Đây là gì?"
Klaus đáp, "Là sính lễ."
Cảnh Ngọc: "..."
Cô đọc lướt qua. Đây đều là các thỏa thuận tặng tài sản, bất động sản tại Munich, Berlin, Frankfurt, một biệt thự xinh đẹp ở Mainz; một chiếc Rolls-Royce đặt riêng, dù chỉ là màu đen; ba con ngựa đua mỗi năm đều đạt được rất nhiều giải thưởng, một sân golf kinh doanh ổn định, và một khoản tiền lớn cất giữ trong ngân hàng Thụy Sĩ...
Với những tài sản này, ngay cả khi Cảnh Ngọc nghỉ làm từ bây giờ, mỗi năm chi tiêu phung phí như một công nương Anh, thì số tiền kiếm được từ các tài sản này vẫn đủ để cô sống sung sướng nốt mấy chục năm còn lại.
Cảnh Ngọc hít một hơi thật sâu.
Cô nhìn sang chiếc hộp vàng khác.
Cảnh Ngọc hỏi, "Bên trong cũng là thứ đắt đỏ nữa à?"
Klaus nghĩ ngợi một chút rồi trả lời, "Giá trị có lẽ sẽ khiến em phải hít thêm một hơi nữa."
Cảnh Ngọc đặt tay lên nắp hộp, nhưng chưa vội mở.
Cô đoán ý nghĩa của chiếc hộp này, "Cái này cũng là sính lễ sao?"
Chẳng lẽ ngài Klaus cũng hiểu truyền thống "song hỷ" của Trung Quốc?