Có những người không khao khát tình yêu, thậm chí còn cho rằng bản thân không cần tình yêu. Khi có ai đó mang tình yêu đến trước mặt họ, không những họ không đón nhận, mà rất có thể sẽ từ chối.
Ví dụ như nhiều người độc thân thường chia sẻ trên mạng xã hội rằng họ muốn có một người bạn đời, khao khát một tình yêu; nhưng khi có người khác phái chủ động tiếp cận, họ lại lập tức thu mình về nhà, rồi từ chối.
Và giờ đây, Cảnh Ngọc – người đang thoải mái cuộn tròn trong vòng tay của Klaus đến mức ngón chân cũng khẽ siết lại – chính là một trường hợp như vậy.
Cô không khao khát tình yêu, cũng không ôm hy vọng về tình yêu, vì thế cô sẽ không bị tổn thương bởi nó.
Giống như khi Klaus một mình ngắm nhìn màn trình diễn pháo hoa mà Cảnh Ngọc đã dày công lên kế hoạch và tái hiện, anh cảm thấy hối hận vì đêm trước đã thiếu kiên nhẫn lắng nghe cô. Nhưng Cảnh Ngọc hoàn toàn không cảm nhận được điều đó.
Có lẽ nên nói rằng, cô không cho phép mình có những cảm xúc ấy.
Cô đang nỗ lực kiểm soát bản thân, kìm nén những xúc cảm dâng trào.
Nếu có người phụ nữ khác thể hiện thiện cảm với Klaus ngay trước mặt cô, tâm trạng của Cảnh Ngọc sẽ giảm xuống rõ rệt. Dù không nói ra, Klaus vẫn dễ dàng nhận thấy, cô không uống món đồ uống yêu thích, không ăn những món ngọt mà cô mê mẩn.
Ấy vậy mà Cảnh Ngọc lại giả vờ như không có chuyện gì, giả vờ không để tâm, giả vờ đến mức chính cô cũng tin rằng mình chẳng để ý, rồi mạnh miệng nói với anh, "Tôi không cần biết điều đó."
Không.
Em cần đấy, cô gái ngọt ngào của anh.
Em không phải không muốn biết, em chỉ sợ thất vọng.
Sợ tổn thương đến mức em chọn cách không hy vọng gì cả.
Có lẽ một số người đàn ông thích nhìn bạn gái mình ghen tuông, nhưng Klaus thì không.
Cảnh Ngọc không giống những người khác, cô không chịu nổi những phép thử, những kích động hay lo âu.
Ngay khi cảm thấy mọi thứ không ổn, cô sẽ lập tức rút về chiếc hang của mình, dùng đá bịt kín cửa, che tai, bịt miệng, cuộn tròn đuôi, ngăn bất kỳ ai tiếp cận trái tim mình.
Klaus không muốn cô phải nếm trải nỗi đau của sự bất an.
Những điều này, Klaus đã nhận ra rõ ràng từ trước khi Cảnh Ngọc về nước.
Và sau khi cô trở về, anh nhận ra thêm một điều nữa.
Cô rồng nhỏ dường như thích định nghĩa anh là "Daddy" hoặc "Mommy", thay vì "gấu nhỏ yêu thương của em, yêu anh, yêu anh, mỗi ngày đều nhớ anh thật nhiều".
Klaus không nghi ngờ gì, nếu anh yêu cầu cô tặng quà, Cảnh Ngọc nhất định sẽ tặng dao cạo râu nhân ngày của Cha, và hoa cẩm chướng nhân ngày của Mẹ – có khi hoa còn được hái ngay từ khu vườn của anh để tiết kiệm tiền.
Cô rồng nhỏ tham lam này chắc chắn sẽ làm vậy.
Khi Cảnh Ngọc quay lại Munich, Klaus và cô đã dành 15 tiếng đồng hồ bên nhau trong tầng hầm.
Việc sống xa nhau không chỉ khiến anh cần được gần gũi, mà còn khiến cô – người đã được anh dẫn dắt khám phá những niềm vui – cũng mong muốn điều đó.
Từ những chiếc giường ấm áp, tấm thảm mềm mại phủ kín cả mu bàn chân, bãi cỏ với mùi đất ẩm, những phiến đá lạnh lẽo như màn đêm, đến hồ bơi lấp lánh ánh sáng rực rỡ, hay cả dưới chiếc bàn họp gỗ đỏ nơi đang diễn ra một cuộc họp video – mỗi nơi đều là một phần trong hành trình khám phá đầy thân mật của họ.
Họ hiểu nhau cả về thể xác lẫn tinh thần, biết làm thế nào để đối phương thoải mái, biết nói gì để khiến nhau vui vẻ, hòa hợp đến kỳ lạ.
Họ làm mọi điều thân mật nhất, nhưng chưa bao giờ nói "Tôi yêu em".
Klaus có thể hình dung ra cảnh tượng này –
Nếu trong một khoảnh khắc đam mê anh nói điều đó, cô rồng nhỏ đáng yêu ấy có lẽ sẽ trả lời, "Tôi cũng rất yêu ngài."
"Yêu ngài như yêu một người cha vậy."
Klaus không chắc mình có thể giữ được bình tĩnh nếu điều đó xảy ra.
Anh đã chăm sóc cô rồng nhỏ nhút nhát luôn đóng chặt trái tim mình này gần bốn năm.
Cô vừa tham lam, keo kiệt, lạnh lùng, giỏi lừa dối và tràn ngập những lời nói dối.
Nhưng cũng vừa đáng yêu, hào phóng, ấm áp, thẳng thắn, chân thành và đầy sức sống.
Theo thời gian hợp đồng dần đi đến hồi kết, những tính từ thuộc nhóm sau xuất hiện ngày một nhiều hơn.
Để thưởng cho sự chăm chỉ học hành của Cảnh Ngọc, Klaus từ bỏ kế hoạch ban đầu và quyết định đưa cô đến Paris.
Klaus hứa rằng cô có thể mua bất cứ thứ gì mình muốn, anh sẽ thanh toán mọi hóa đơn.
Bất cứ thứ gì, dù đó là cả đại lộ Champs-Élysées.
Cảnh Ngọc vui sướng reo lên, ôm lấy cổ anh và hôn chụt chụt.
Thế nhưng, cô không mua sắm điên cuồng, mà vẫn chỉ chọn những thứ cô thực sự muốn, không quan tâm đến giá trị của chúng.
Như thể sự tham lam của cô chỉ là một lời nói dối.
Quán bar nhộn nhịp với đám đông, và Cảnh Ngọc tận hưởng niềm vui ở đó. Nhìn cô, ai cũng nghĩ rằng cô là một cô gái giàu có, lớn lên trong sự vô ưu vô lo với nụ cười rạng rỡ.
Klaus ngồi trên chiếc ghế sofa đỏ thẫm, nhấp một ngụm rượu. Loại rượu mà quán bar này phục vụ có hương vị gần như tương đồng, dù là thương hiệu nào đi nữa.
Anh nhìn Cảnh Ngọc nhảy múa cùng những cô gái đồng trang lứa, rõ ràng lúc trước còn phàn nàn "ồn quá đi", vậy mà giờ đây đã hoàn toàn hòa mình vào nhóm bạn đồng niên, vui vẻ đong đưa, váy của cô xoay tròn như một chú bướm xinh đẹp.
Không chỉ có các cô gái, mà cả những chàng trai đồng trang lứa nữa.
Họ vui vẻ trò chuyện bằng tiếng Anh.
Klaus nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó.
Cảnh Ngọc vốn đang cười nhận ra ánh mắt của anh. Cô nói gì đó, rồi nhẹ nhàng bước đến.
"Thưa ngài, chúng ta đổi sang chỗ khác nhé," Cảnh Ngọc nói. "Tôi không thích nơi này."
Klaus hỏi, "Không vui sao?"
"...Ừm, không hẳn," Cảnh Ngọc vẫn nhìn anh bằng đôi mắt sáng long lanh, nói với anh, "Ồn quá."
Cô bé nói dối.
Rõ ràng em vừa nhảy rất vui vẻ.
Em đã cười ba lần với gã tóc nâu đó.
Klaus gật đầu, "Được thôi."
Nhưng chính anh cũng là một kẻ nói dối.
Anh không thấy quán bar này ồn ào, chỉ thấy vài gã đàn ông cố bắt chuyện kia thật phiền phức.
Giống như những ông bố thường nghĩ rằng—
Không.
Klaus hít một hơi thật sâu.
Không phải là bố.
Người đầu tiên yêu cầu được gọi là "Daddy" chính là anh, nhưng Klaus chưa bao giờ thực sự có ý định làm cha của cô.
Anh vui lòng tiếp tục chu cấp cho cô rồng tham lam này, sẵn lòng chia sẻ với cô tài sản, địa vị, châu báu của mình.
Và càng sẵn sàng xâm phạm cô, ôm cô, khi ghì vai cô thì khen ngợi "Cô bé ngoan", luồn tay vào mái tóc cô rồi gọi cô là chú cún đáng yêu, chú thỏ mê người, cô rồng tham lam. Anh muốn lấp đầy "hang ổ" của cô bằng những viên ngọc sáng chói.
Đáng tiếc, cô rồng này chỉ muốn nhận anh làm cha.
Trong một lần dạo bước, Cảnh Ngọc từ chối gia hạn hợp đồng với anh. Cô không muốn tiếp tục bản thỏa thuận này.
Bầu trời tối xanh như lụa, gió đêm mang theo mùi ẩm của dòng sông. Tiếng còi tàu nặng nề dần xa, phá tan sự yên tĩnh của đêm tối, hòa lẫn vào bóng đêm tĩnh mịch. Ngay sau đó, ánh đèn xe bật lên, âm thanh bánh xe lăn vọng lại từ xa.
Những âm thanh hỗn tạp và tinh tế ấy khiến ranh giới giữa sự tĩnh lặng và hỗn loạn trở nên mờ nhạt, giống như làm lu mờ ranh giới giữa sự thật và dối trá.
Klaus cúi xuống, nhìn vào đôi mắt sáng rực của Cảnh Ngọc.
Cô nói với anh, "Thích không có nghĩa là phù hợp."
Lần đầu tiên, Klaus ước rằng cô đừng quá thông minh như vậy.
Anh yêu sự thông minh của cô, nhưng chính điều đó cũng khiến anh đau khổ.
Dù không muốn thừa nhận, Klaus nhận ra anh đang nếm trải mùi vị không dễ chịu.
Đó là cảm giác mọi thứ sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.
Khi túi đã đầy châu báu, cô vui vẻ vác lên vai, đôi chân nhỏ của rồng con nhẹ nhàng bước đi, rời xa anh.
Rồng con này không chỉ giỏi mỗi việc đó. Cô biết áp môi mềm lên cổ anh, biết vòng tay ôm cổ anh đòi hôn. Cô dùng giọng nói ngọt ngào gọi anh là Daddy, Master, Mr. Klaus.
Cánh tay của Klaus siết chặt, gân xanh nổi lên. Cảnh Ngọc túm lấy mái tóc vàng xoăn của anh, và anh cảm nhận được hương vị nơi rồng con cất giấu kho báu. Sự dối trá hòa cùng hương thơm khiến anh phấn khích, khiến cơ thể anh run lên, như tiếng rên rỉ của loài rồng, chỉ càng khơi gợi bản năng của ma vương.
Klaus thực sự mất kiểm soát. Anh lại nâng cô rồng quỵ ngã kia dậy.
Dù chỉ là một đống bùn nhão, anh cũng sẽ nặn thành hình trong tay mình.
Anh có vô số cách để khiến rồng con hạnh phúc.
Sau quá nhiều thời gian mặc bộ vest lịch lãm, bản năng dã thú của anh trỗi dậy vào đêm nay. Bản năng săn mồi thúc giục Klaus dùng tiếng mẹ đẻ của mình. Anh thì thầm những lời nói thô tục mà bình thường anh không bao giờ nói, nhưng đêm nay lại điên cuồng dành cho cô.
Klaus thật sự đã phát điên.
Anh, vì cô, đã nếm trải sự dày vò.
Klaus ghét cảm giác này, nhưng trong khoảnh khắc bầu trời như dải ngân hà đổ xuống, anh vẫn cúi đầu, không thể kìm nén mà thốt lên những lời kỳ lạ, "Ich liebe Dich."
Những âm tiết đơn giản này, không kiểm soát được, cứ thế tuôn ra.
Chúng dường như hoàn toàn không đi qua suy nghĩ của anh.
Klaus giật mình ngay khi nói ra những lời đó, anh nhìn Cảnh Ngọc. Đôi vai bị cắn, cần cổ, mái tóc mềm mại đen nhánh như lụa. Tấm ga trải giường lụa ướt át bị xé rách, tràn ngập mùi vị hỗn độn của đêm nay.
Dẫu bị đối xử như vậy, Cảnh Ngọc vẫn lo lắng nhìn anh, "Xin lỗi, vừa rồi ngài nói gì? Tôi nghe không rõ."
Cô thực sự không nghe rõ.
Có lẽ chính cô cũng không nhận ra biểu cảm của mình lúc này lại dịu dàng và ấm áp đến thế.
Cô nhận ra sự khác thường của Klaus ban nãy và lo lắng cho anh.
Klaus dùng tiếng Trung xin lỗi cô.
Cảnh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, vẫn vươn tay ôm anh thật chặt, "Không sao đâu, ngài làm gì cũng được."
—Làm gì cũng được sao?
—Đeo xích sắt vào cổ rồng, giữ em mãi trong lâu đài này.
—Được không?
Cảnh Ngọc áp má lên ngực anh, cô như muốn cắn nhẹ, nhưng nhớ lại lời dặn dò của anh, vừa hé miệng đã ngập ngừng, rồi nuối tiếc khép lại. Cô chỉ dùng đầu mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào anh.
Klaus nghe thấy tiếng thở dài đầy tiếc nuối của cô, giống như một đứa trẻ ngẩn ngơ đứng trước cửa hàng kẹo ngọt.
Rầm một tiếng, bức tường trong lòng anh sụp đổ.
Không cần thiết phải kiềm chế nữa.
Ngay cả khi cô gọi anh là Daddy hay Mommy, thì có gì khác biệt?
Klaus cúi xuống, chủ động đặt viên anh đào vào miệng cô.
Cảnh Ngọc chuẩn xác mà mút lấy.
Đôi mắt đen láy của cô đầy vẻ bối rối.
Klaus đưa tay ôm cô vào lòng. Bình thản, anh nói, "Biến thái có lẽ cũng không phải điều tồi tệ."
Trong đêm mà ma vương biến thái nhận rõ bản chất của mình, anh ôm lấy cô rồng nhỏ đang vui vẻ mút kẹo và gọi anh là Mommy, âm thầm lên kế hoạch.
—Làm thế nào để giữ con rồng này mãi mãi bên mình.