Mộng Thần Cơ đối với Đường Tam cực kì xem trọng. Phất Lan Đức và Mộng Thần Cơ càng nói càng hợp, hai người rất nhanh đạt được điều kiện nhất trí. Lúc mọi người Sử Lai Khắc định cáo từ thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
“Thủ tịch Mộng Thần Cơ có ở đây không?” Người chưa tới, âm thanh đã truyền từ ngoài vào, giọng nói to và rõ ràng, mười phần tự tin, tuy nhiên trong âm thanh lại mang theo vài phần ngạo khí, tuy không có vẻ khinh người, nhưng tuyệt đối không lịch sự khiêm tốn một chút nào.
Mộng Thần Cơ sửng sốt một chút, ông đương nhiên nghe được chủ nhân của âm thanh này là ai, trong lòng thầm nghĩ, hắn như thế nào lại đến đây? Vội vàng đứng lên, bước ra phía ngoài đón.
Rất nhanh, từ bên ngoài bước vào ba người. Trong đó có một người đám Sử Lai Khắc học viện đã gặp qua, chính là tên thanh niên Tuyết Băng ngày hôm qua ở dưới chân núi bị Đái Mộc Bạch một cước đá bay. Lúc này, thanh niên đứng bên phía trái, vẻ mặt cao ngạo, trong mắt tràn ngập hận ý mãnh liệt.
Đi giữa chính là một lão giả mặc Hoa phục (y phục người Hoa). Người này mặc đại hoàng bào, trên vải thêu hoa kim tuyến, nhưng nhìn qua lại không có chút nào lộn xộn. Tóc hoa râm chỉnh tề, chải vuốt ngược ra phía sau đầu, vóc người trung bình, thân thể hơi chút béo phúc hậu, tướng mạo uy nghiêm. Chỉ có điều đôi mắt có vẻ hơi nhỏ, phá hoại cảm giác ngũ quan. Đứng chắp tay, cho dù là đối mặt với ba vị giáo ủy Hồn Đấu La cũng không có chút ý tứ cung kính, ngược lại, có cảm giác cao cao tự tại.
Mà người ở phía bên phải ông ta mới khiến người ta giật mình. Lão giả này thân người gầy gò, nhìn giống như một mũi lao bình thường, thế nhưng râu tóc lại có màu xanh biếc, đôi mắt như hai viên lục bảo thạch sáng lóng lánh. Toàn thân gây cho người khác một cảm giác hư ảo, tựa hồ như là ảo ảnh, nhìn không thấy bước chân di động, nhưng thủy chung vẫn theo sát người Hoa phục lão giả. Mái tóc trên đầu rối bời, trên thân là một bộ trường bào màu xám đơn giản, so với Hoa phục lão giả đúng là đối lập hoàn toàn. Người này đi vào giáo ủy đại sảnh cũng chỉ nhắm hai mắt, không thèm nhìn mọi người đến một cái liếc mắt. Thẩm Tu hơi siết tay, theo bản năng lầm bầm ra tiếng: “Độc Đấu La Độc Cô Bác…”
“Tiểu Tu ngươi nói cái gì?” Đường Tam nghiêng đầu nhìn Thẩm Tu.
“Không có gì.” Thẩm Tu mím môi, mà Cô Độc Bác lại ngẩn đầu nhìn lại đây, nhếch môi ha ha nở nụ cười: “Chàng trai trẻ biết ta?”
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Thẩm Tu. Thẩm Tu ầm thầm mặt khổ, cố gắn trấn định mở miệng: “Đại danh Độc Đấu La ai mà không biết?”
“Ha ha ha, chàng trai trẻ, ta nhớ các ngươi. Cháu gái lão phu là thua dưới tay các ngươi.” Độc Cô Bác híp mắt: “Được rồi, thân vương điện hạ. Lão phu không giọng khách át giọng chủ nữa.”
Lão giả ở giữa lúc nay mới mở miệng. Hóa ra ông ta là thân vương Thiên Đấu Tuyết Tinh, cũng là thúc thúc Tuyết Băng. Tuyết Tinh lấy thân phận thân vương tức giận chuyện ba người Mộng Thần Cơ cho mọi người Sử Lai Khắc đem bãi bỏ. Bởi vì Độc Cô Bác ở đây, ba người Mộng Thần Cơ đành phải nén giận, bất đắc dĩ tiễn nhóm người Sử Lai Khắc. Mà Tân Minh cũng không chút do dự rời đi học viện Thiên Đấu Hoàng Gia. Đi xuống núi học viện Thiên Đấu Hoàng Gia, tâm tình đoàn người Sử Lai Khắc cực kì trầm trọng.
“Viện trưởng, không bằng chúng ta gây dựng lại một cái Sử Lai Khắc học viện thật to đi” Mở miệng chính là Đái Mộc Bạch.
Phất Lan Đức dừng chân, ngửa đầu nhìn trời, mặc dù hôm nay mặt trời thực nóng, nhưng lúc này trái tim hắn lại có chút lạnh lẽo.
Đái Mộc Bạch tiếp tục: “Ngài vẫn không chịu nhận tài trợ của đệ tử, ta có thể hiểu được, nhưng từ bây giờ trở đi, cho dù là còn một hơi thở, chúng ta cũng sẽ không thể quên được chuyện ngày hôm nay. Ngài yên tâm, ta sẽ không dùng tiền của gia đình để tài trợ học viện. Chúng ta là Sử Lai Khắc Bát Quái, tự nhiên phải làm vài việc giúp đỡ Sử Lai Khắc học viện. Chúng ta có thể đi tham gia đại đấu hồn tràng, với cấp bậc kim đấu hồn chiến đội của chúng ta bây giờ, tuyệt đối có thể cấp đủ thu nhập cho học viện, có thể giúp chúng ta mở rộng học viện hơn nữa. Một ngày nào đó, chúng ta phải khiến cho Thiên Đấu hoàng gia học viện phải hối hận vì việc ngày hôm nay.” Đái Mộc Bạch không nghi ngờ là lão Đại của Sử Lai Khắc Bát Quái, lời hắn vừa nói ra, bảy người còn lại đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Phất Lan Đức lắc lắc đầu: “Không biết vì cái gì, ta bây giờ không có một chút tâm tình nào muốn tái lập học viện nữa. Có lẽ là bởi vì một vài năm nay thực sự quá mệt mỏi rồi.”
“Viện trưởng.” Thẩm Tu đột nhiên lên tiếng. “Viện trưởng, Đái lão đại nói rất đúng. Bọn ta là đệ tử Sử Lai Khắc, bọn ta chung thân thuộc về Sử Lai Khắc. Học viện Sử Lai Khắc chính là nhà của bọn ta, họ viện Sử Lai Khắc không thể xuống dốc như vậy được. Viện trưởng, ngài mệt mỏi, vậy bọn ta tới chống đỡ, bọn ta mệt mỏi, còn có những lão sư Tần Minh thì sao. Viện trưởng, ngài lo lắng cái gì? Chẳng lẽ ngai không tin năng lực của bọn ta trong tương lai sao?” Có lẽ vì không nghĩ tới một người luôn ngoan ngoãn an tĩnh như Thẩm Tu sẽ nói ra những lời này, mọi người sôi nổi nhìn qua. Trên mặt Đại Sư toát ra ý cười, mặt khác bảy người Sử Lai Khắc cũng tự tin cười, cùng lên tiếng phụ họa.
Phất Lan Đức ngẩn người, đối diện con ngươi kiên định kia của Thẩm Tu, chậm rãi phun ra một hơi: “Tiểu Tu, ngươi nói đúng. Ta không thể từ bỏ Sử Lai Khắc. Bây giờ chúng ta vào thành Thiên Đấu nghỉ chân trước sau đó lại suy xét kế hoạch kế tiếp.”
Thấy Phất Lan Đức bị thuyết phục, Thẩm Tu cong môi. Nhất định có biện pháp. Cuối cùng, Sử Lai Khắc học viện nhất định phải vang danh đại mục mà ~
Đoàn người từ phía xa hướng đến Thiên Đấu thành. Xa xa, đã có thể nhìn thấy cờ xí bay phất phới trên đầu thành. Thiên Đấu thành là một trong hai tòa thành thị có quy mô, kích thước lớn nhất và cũng phồng hoa nhất trên đại lúc. Tường thành cao tới trăm thước, toàn bộ là do đá hoa cương cứng rắn tạo thành. Phía trên và phía dưới tường thành, binh lính tuần tra canh gác, người nào cũng một thân khôi giáp, tay cầm trường mâu, từ trên người có thể nhìn thấy sát khí tinh hãn toát ra. Cửa thành cao chừng mười thước, rộng cũng mười thước, đủ để sáu người cưỡi ngựa đi song song, bên cạnh còn hai cổng phụ, cũng cao và rộng năm thước, người đi đường chỉ có thể đi vào bằng cổng phụ, cửa lớn ở giữa đóng chặt.
Sử Lai Khắc học viện một hàng người đến bên ngoài cửa thành, ngay khi mọi người chuẩn bị tiến vào trong thành thì thấy trên bảng thông báo lớn ở cổng thành có dán thông báo thật lớn.
“Kính mời. Lam Phách cao cấp Hồn Sư học viện, do mở rộng ra, hiện tại muốn tuyển nhân viên, mười Hồn Tôn đã ngoài cấp bốn mươi. Hồn lực càng cao càng được ưu tiên, một khi được tuyển, đãi ngộ không cần phải lo nghĩ.”
Thấy biểu tình nghi hoặc của Phất Lan Đức, Tần Minh bước lên giả thích: “Trong lần toàn đại lục cao cấp Hồn Sư học viện đại tái trước, Thiên Đấu Hoàng Gia học viện tham gia hai đội, còn bọn họ tham gia một đội, bất quá, năm nay đám đệ tử đó của Lam Phách học viện đều đã tốt nghiệp hết, mà Hoàng đấu chiến đội của Thiên Đấu học viện năm nay thực lực mạnh hơn rất nhiều so với đội tham gia cao cấp hồn sư học viện đại tái năm ngoái, e rằng lần này bọn họ không có cơ hội gì. Lam Bá học viện ước chừng bằng một phần ba Thiên Đấu hoàng gia học viện. Quy mô kích thước mặc dù nhỏ hơn một chút, nhưng bọn họ mở ở bên trong Thiên Đấu thành, phí tổn so với Thiên Đấu hoàng gia học viện cũng không thấp hơn mấy, chỉ có điều không có bối cảnh hoàng thất mà thôi. Nghe nói giáo học tại học viện này phi thường nghiêm cẩn (nghiêm khắc + cẩn thận), hơn nữa lại có một đặc điểm, chỉ thu bình dân đệ tử. Nếu nói không có bối cảnh, quyết không có khả năng trụ vững bên trong Thiên Đấu thành.” Phất Lan Đức trong mắt toát ra một tia trả thủ khoái ý: “Ai nói Lam Phách học viện tham gia đại tái lần này không thể so với Thiên Đấu Hoàng gia học viện. Bọn họ có thể, sẽ rất nhanh thôi.”
Tần Minh sững sở, “Viện trưởng, ngài muốn nói…”
Phất Lan Đức thở dài một tiếng, nói: “Vừa rồi trên đường đi ta đã suy nghĩ rất kỹ. Sử Lai Khắc học viện của chúng ta vốn không có tư cách là cao cấp hồn sư học viện. Muối khôi phục dễ dàng, thì phải xử lý nhiều vấn đề lắm, mà ta thì đã già rồi, không thể để các lão huynh đệ vì lý tưởng mờ mịt hư vô của ta mà phải chịu khổ. Lam Phách học viện, không sai, chúng ta đi xem thử, huống chi, mối nhục hôm nay mà không báo, tuyệt không phải là phong cách của Phất Lan Đức ta. Các ngươi thấy thế nào?” Ai cũng không chú ý. Lúc này ẩn sâu trong đáy mắt Phất Lan Đức toát ra một tia xảo trá. Vào học viện Lam Bá cao ấp Hồn Sư. Biết được Hồn Sư cấp 60 trở lên nhận lời mời không cần trải qua khảo hạch thực lực. Phất Lan Đức cười tiện. Bảy tên lão sư theo thứ tự phóng thích Võ Hồn, ba Hồn Đế bốn Hồn Thánh, lập thức dọa ba gã lão sư phụ trách kiểm tra sợ teo. Người đứng đầu và là lão sư đánh giá tên Âm Thư, nhìn thấy thực lực khủng bố của bảy người dứt khoát đem mọi người Sử Lai Khắc đi đến giáo khu phía trong rừng gặp viện trưởng Lam Bá học viện cao cấp Hồn Sư.
Đi ước chừng mười phút, mọi người đang ở trong không khí rừng rậm tươi mát thì đột nhiên một tiếng ca như có như không từ sâu bên trong truyền đến.
Tiếng ca uyển chuyển êm tai, u oán triền miên, như khóc như than khiến tâm người nghe nặng trĩu. Làn điệu lặp đi lặp lại thế mà vô cùng nhu mỹ. Nghe tiếng thấy tiếng ca, Phất Lan Đức và Đại Sư không hẹn mà cùng dừng bước. Lúc này thần sắc Phất Lan Đức có chút quái dị, Đại Sư đã lệ rơi đầy mặt.
Sử Lai Khắc Bát Quái khϊếp sợ nhìn hai người thất thố. Thẩm Tu quay đầu lại nhìn, xuyên thấy qua có kẽ cây nhìn thấy một thân ảnh thanh đạm yểu điệu.