Chờ đến khi cả bảy ngươi và Đại Sư tỉnh lại, mỗi người báo ra cấp bậc của mình.
Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch, cấp 40.
Hương Tràng Chuyên Mại Áo Tư Tạp, cấp 38.
Thiên Thủ Tu La Đường Tam, cấp 37.
Tà Hỏa Phượng Hoàng Mã Hồng Tuấn, cấp 36.
Nhu Cốt Mị Thỏ Tiểu Vũ, cấp 37.
Dẫn Địch Bổ Thiên Thẩm Tu, cấp 36.
Thất Bảo Lưu Ly Ninh Vinh Vinh, cấp 37.
U Minh Linh Miêu Chu Trúc Thanh, cấp 38.
Mà Đại Sư cũng thành công đột phá cấp 30 khiến ông bối rối suốt vài thập niên.
Ninh Vinh Vinh Thất Bảo Lưu Ly Tháp tăng lên nhờ tiên thảo, trở thành người có Cửu Bảo Lưu Ly Tháp trong gia tộc, cũng là mục tiêu suốt đời của Ninh Tông Trí. Nàng đối với Đường Tam cảm kích không nói nên lời. Cửu Bảo Lưu Ly Tháp, điều này có nghĩa nàng sẽ không bị truyền thừa gia tộc hạn chế. Có hi vọng tu luyện đến Phong Hào Đấu La! “Tiểu Tu. Không ngờ ngươi mới là người có duyên với Tương Tư Đoạn Trường Hồng.” Mắt Đái Mộc Bạch tràn đầy nhu tình nhìn thái độ Tru Chu Trúc Thanh thoáng mềm đi, thở dài: “Con đường của ngươi so với ta gian nan hơn nhiều, dù sao… Có điều, đại ca chúc phúc ngươi!”
Tiểu Vũ cũng tiến lên: “Huhuhu Thẩm tiểu Tu ngươi quả nhiên lấy được Tương Tư Đoạn Trường Hồng ~ ta biết mà! Tỷ tỷ cổ vũ ngươi!”
Ninh Vinh Vinh bị Tiểu Vũ phổ cập một đống tri thức che miệng cười hi hi: “Thẩm tiểu Tu phải cố lên nha ~”
Chu Trúc Thanh trong mắt quang mang lưu chuyển. Nàng trước giờ thông minh nhạy bén, lúc này hơi mỉm cười, triều thẩm tu một cái thủ thế cổ vũ.
Vãn còn Áo Tư La và Mã Hồng Tuấn vẻ mặt mờ mịt cùng bỡn cợt, Mã Hồng Tuấn tò mò truy vẫn: “Ai, là ai? Tiểu Tu không cần thẹn thùng nói với ta, tại sao bọn họ đều biết hết rồi?” Áo Tư Tạp nhìn cọng cỏ Đường Tam vẫn luôn trầm mặc kế bên: “Tam ca, ngươi biết Thẩm Tu thích ai không? Tam ca ngươi nhất định biết đúng không! Ngươi sao có thể không biết! Mau nói mau nói ~ người Thẩm Tu thích là người thế nào vậy ~”
Đường Tam lạnh lùng liếc, vừa đúng lúc Phất Lan Đức gọi Đường Tam ra bên ngoài, hắn liền xoay người đi luôn. Để lại Áo Tư Tạp há hốc mồm.
Tiểu Vũ nhảy nhót lại gần vỗ vai Áo Tư Tạp, cười khúc khích: “Áo Tư Tạp ngươi còn trẻ người non dạ lắm, đi hỏi Tam ca không phải tự đi tìm chết à?”
Đái Mộc Bạch, Ninh Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh ánh mắt đồng tình (hình như còn có một tia ghét bỏ?), tự tùm chỗ bắt đầu tiêu hóa số dược lực còn dư, củng cố tu vi. Chỉ còn lại hai người Áo Tư Tạp và Mã Hồng Tuấn mắt to trừng mắt nhỏ mờ mịt không hiểu gì. Thẩm Tu ý cười tràn đầy nhìn trò hay, Tương Tư Đoạn Trường Hồng lẳng lặng rúc vào gần mặt: “Các ngươi muốn biết?”
Áo Tư Tạp và Mã Hồng Tuấn liên tục gật đầu, trên mặt đều là .
Thẩm Tu cười ràng tà, ngoắc ngón tay kéo hai kẻ tung tăng kia lại, y chậm rãi mở miệng: “Hắn là… Các ngươi tự đoán đi ╮(╯▽╰)╭.”
Nói xong, Thẩm Tu không chút do dự xoay người rời đi, để lại một bóng dáng tiêu sái, ống tay áo vẫy vẫy không mang theo chút lưu tình ~
Bên này tâm tình Áo Tư Tạp và Mã Hồng Tuấn khó chịu vì bị Thẩm Tu chọc một vố, lúc này Đường Tam đang ở phòng khách Sử Lai Khắc tạm biệt Độc Cô Bác. Bọn họ đã thành lập quan hệ hữu nghị, giờ, đã là bạn.
“Lão độc vật, ngươi giữ ám khí của ta cho kĩ.” Đường Tam than nhẹ một tiếng.
“Đương nhiên! Tiểu quái vật này, ta chính là đại danh đỉnh đỉnh Độc Đấu La đó!” Độc Cô Bác thôi bộ râu trừng mât tiểu lão đầu, ra vẻ tức giận nói. Hai người nhìn nhau cười, cảm động thời gian sắp chia tay. Đường Tam đột nhiên do dự hỏi: “Lão độc vật, ta hỏi ngươi… Nếu, ngươi nhìn thấy một người không nhịn được muốn thân cận, ở cùng người đó sẽ rất vui vẻ, tim còn đậm nhanh, nhìn thấy hắn bị thương sẽ đau lòng, thấy hắn khổ sở sẽ khó chịu. Nhất định muốn hắn vui vẻ, nhìn hắn thân cận người khác sẽ thấy không thoải mái, biết hắn có người thích sẽ rất khổ sở… Đây là tại sao vậy?”
Từ lúc Đường Tam bắt đầu nói Độc Cô Bác đã trừng lớn mắt, nghe xong là cười ha ha một tiếng: “Tiểu tử ngốc, ngươi vầy là thích nàng đó!”
“Thích!?” Đường Tam đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy vẻ không tin.
“Đương nhiên. Hơn nữa còn rất thích!” Độc Cô Bác vuốt cằm: “Thật muốn biết tiểu quái vật thích ai đó nha?” Đường Tam lúc này tâm loạn như ma, đầu óc trì độn, không nói một lời đứng lên đi ra khỏi phòng khách. Độc Cô Bác ở phía sau kêu vài tiếng cũng không thấy hắn phản ứng, buồn cười lắc đầu thì thầm trong miệng: “Còn không phải là thích người ta sao… Aiz, lão độc vật ta quả nhiên không ai thích, lượn qua lượn lại, thanh xuân tốt đẹp nha…”
Đường Tam lang thang không mục đích trong học viện Sử Lai Khắc. Trong đầu suy nghĩ cuồn cuộn. Hắn thích tiểu Tu? Hắn làm sao có thể thích tiểu Tu? Hắn sao có thể có loại tâm tư này với đệ đệ mình? Nam nhân cũng có thể thích nhau sao? Tiểu Tu…
“Tiểu Tu…”
Âm thanh lầm bầm vô thức tan trong con đường nhỏ.
Sau khi Đường Tam điều chỉnh tốt cảm xúc trở về. Chỉ là ngẫu nhiên dừng trên người Thẩm Tu tầm mắt lại khó nói. Thẩm Tu cảm thấy Đường Tam hình như đã biết tình cảm của mình, nhưng không dám khẳng định. Hai người cứ như vậy gượng gạo ở chung. Tiểu Vũ nhìn cũng nóng thay bọn họ. Mấy hôm sau, Sử Lai Khắc Bát Quái tạm thời hoàn thành thời gian bế quan. Phất Lan Đức, Liễu Nhị Long hộ tống Đại Sư và Đái Mộc Bạch đi đến khu rừng rậm mà lần trước vào lúc mặt trời lặn Độc Cô Bác đã liệp sát hồn thú, Ninh Vinh Vinh xin nghỉ phép về thăm nhà. Sáu người còn lại tạm thời vào học viện cao cấp học tập.
Ninh Vinh Vinh vốn đã sớm muốn về nhà một chuyến, chỉ là bởi vì Đường Tam tự nhiên mất tích, không có cách nào giúp nàng luyện chế ám khí. Lần này Đường Tam trở về, thực lực của nàng gia tăng toàn diện. Nàng mang theo vài phần đắc ý cùng với cơ quan ám khí Đường Tam cấp cho mà tái hồi Thất Bảo Lưu Ly tông.
Nhìn giáo phục trên người, Đường Tam không khỏi có chút bất đắc dĩ, không biết có phải Phất Lan Đức cố tình chơi ác hắn hay không, hắn sau khi tiếp quản học viện thì lập tức đổi học viện giáo phục thành màu xanh biếc, hoặc là màu xanh biếc có pha vài chấm vàng. “Quần áo như thế này còn có thể đi ra ngoài gặp người khác sao? Chẳng phải là người ta cười cho vỡ bụng à?” Áo Tư Tạp chỉ vào năm chữ lớn màu đỏ thêu trên ngực áo mình: học viện Sử Lai Khắc.
Mập mạp cười khổ nói: “Trước kia ta không nghĩ đến là khiếu thẩm mỹ của lão sư lại kém như vậy a, làm sao có thể phối hai cái màu xanh, hồng với nhau. Chẳng lẽ nửa năm sau ông ấy bắt chúng ta mặc cái này đi tham gia Hồn Sư học viện tranh tài? Sợ rằng còn chưa có đánh, chúng ta đã bị người khác cười cho chết rồi. “
“Tiểu Tu sao ngươi không lên tiếng gì hết vậy?” Tiểu Vũ nhìn Thẩm Tu bình tĩnh trong giáo phục, không nhịn được hỏi.
Chỗ ta là thời đại văn hóa Hoa Hạ giáo phục, ta còn có thể ghét bỏ cái gì? Thẩm Tu trong lòng yên lặng phun tào, trên mặt vẫn là bộ cao lãnh: “Nhìn đẹp, tùy hứng ╮(╯▽╰)╭.” “…Thẩm tiểu Tu ngươi lại đây cho ta, ta đảm bảo sẽ không đánh chết ngươi!” Tiểu Vũ giận.
Thẩm Tu nhìn mắt Tiểu Vũ, chậm rì rì đo: “Đi học thôi ~”
Tiểu Vũ: …cái liếc mắt cuối cùng đó là có ý gì? Nghĩ là ta không biết ngươi ghét bỏ đúng không? Thẩm tiểu Tu ngươi làm tốt lắm. Chúng ta Giang! Hồ! Từ! Mặt!