U Minh Bạch Hổ vừa ra, kết hợp với mưu kế và khống chế chính xác của Đường Tam, cho dù con cháu trực hệ Tượng Giáp tông Hô Duyên Lực dùng phần đầu Hồn Cốt, vẫn bại.
Trọng tài tuyên bố kết quả, toàn bộ đấu trường Đại Hồn đều sôi trào. Khách quý tịch tông chủ Tượng Giáp Tông Hô Duyên Chấn dưới tầm tình khϊếp sợ mặt vẫn trầm như nước.
Hai bên một lần nữa xấp hàng hành lễ với đối phương, hai mắt Hô Duyên Lực sáng quắc nhìn Đường Tam chăm chú: “Ngươi rất lại hại. Có điều không bao lâu nữa, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
Đường Tam mỉm cười: “Rửa mắt mong chờ.”
Thính phòng cực kì ầm ỹ, một tiếng cao hơn một tiếng: “Sử Lai Khắc! Sử Lai Khắc!” Chảy bùng cảm xúc của mọi người. Đội viên Sử Lai Khắc xuống đì thi đấu. Đường Tam nắm chặt tay, cả lang áo đều đã sũng nước, sắc mặt so với Chu Trúc Thanh và Đái Mộc Bạch sử dụng Võ Hồn Dung Hợp Kỹ còn tái nhợt hơn. Dù sao trong lúc thi đấu chính người khống chế toàn cục nhiều nhất chính là hắn. Tiếng lục lạc nhẹ nhàng vang lên, ánh sáng tím nhanh chóng dừng trên người bọn họ, mấy người chỉ cảm thấy cơ thể trông không trở nên ôn nhu dễ chịu, tức khắc tinh thần rung lên, sắc mặt tái nhợt cũng nhiễm sắc đỏ.
Mã Hồng Tuấn và Ninh Vinh Vinh cùng nhau đi tới, ở bên trong liếc nhau cười tách ra một con đường cho một người đi qua. Vừa nãy hai người họ che lại Thẩm Tu phóng thích Võ Hồn miễn cho bị người khác nhìn đến. Thẩm Tu thu hồi Trùng Địch, chạy chậm vài bước đến: “Tam ca…”
Đường Tam giãn ra nụ cười: “Tiểu Tu.”
Đái Mộc Bạch vươn tay, tiếp theo đến Đường Tam, Thẩm Tu, Áo Tư Tạp, Ninh Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh, Tiểu Vũ, Giáng Châu, Hoàng Viễn, Kinh Linh, Mã Hồng Tuấn, Thái Long. Mười hai cánh tay hung hăng ép xuống.
Trên mặt họ là nụ cười kiên định rực rỡ, hô to một tiếng: “Sử Lai Khắc Tất Thắng.” Đường Tam thuận thế cuốn lấy tay Thẩm Tu cùng hắn mười ngón đan nhau, bốn đội viên dự bị kinh ngạc tròn mắt. Hôn sườn mặt Thẩm Tu, cố ý đè thấp tiếng nói: “Tiểu Tu, ta mệt, chúng ta về thôi.”
Thẩm Tu cạn lời nhìn Đường Tam: “Nhanh lên.” Hắn rất nhanh đổi xong quần áo lôi kéo Thẩm Tu rời đi. Thẩm Tu trước khi đi còn kịp nhìn mười người kia hơi gật đầu ý bảo: “Lão đại, Tam ca hôn nay rất vất vả, chúng ta về trước.”
Đi ra đến cửa Thẩm Tu cọ ngón tay Đường Tam một cái, liếc xéo hắn: “Có thấy ấu trĩ không?”
Đường Tam lại ở trên mặt Thẩm Tu cắn một ngụm: “Ngươi quá lóa mắt, ai cũng không được nhìn, chỉ một mình ta thôi.”
Thẩm Tu hừ cười: “Liêm sỉ!”
Nhìn hai người ngọt như mía lùi thân mật rời đi, mặt bốn người dự bị cực kì hoảng sợ: “Bọn họ…” “Họ là một đôi.” Đái Mộc Bạch vỗ vai Thái Long rồi đi thay quần áo.
“Các người không thấy Tam ca và tiểu Tu đứng cùng nhau rất xứng đôi sao?” Ninh Vinh Vinh bụm mặt cười ha ha.
“Các ngươi sẽ không kì thị chứ?” Tiểu Vũ ngữ khí lạnh lẽo mang theo ý uy hϊếp nheo đôi mắt.
Giáng Châu đỏ mặt lắc tay: “Ta… Ta cũng thấy họ rất đẹp đôi…” Cho nên lúc ấy nhận mặt nạ trong tay Thẩm Tu lại chợt thấy lạnh lưng quả nhiên không phải sảo giá sao… Có điều hai người họ thật sự rất đẹp đôi!
Ninh Vinh Vinh và Tiểu Vũ hai mắt sáng ngời lôi kéo Giáng Châu qua một bên nhỏ giọng giảo đạo, lâu lâu lại có một trận tiếng cười quỷ dị khiến người xem vô lực đỡ trán.
Thái Long vò đầu: “Tam ca là thiếu chủ duy nhất của tộc ta, ta sao có ý kiến được? Hơn nữa, Tu thiếu nhất định là lực chọn đúng!” Hoàng Viễn tính tình ngay thẳng cũng phụ hoạ: “Ta cảm thấy không cấn đề gì, chỉ cần bọn họ vui vẻ là được. Ta sẽ chúc phúc hai người.”
Tướng mạo Kinh Linh có chút đáng sợ, ánh mắt dũng âm lãnh như rắn độc nhưng tính cách lại rất tốt. Hắn lắc đầu nói: “Ta trước kia từng thấy qua người yêu đồng tính, không ý kiến.”
Áo Tư Tạp cười: “Đi thôi, chúng ta đi thay quần áo nhanh đi! Sau đó còn phải đi lấp bụng.”
Đội viên Sử Lai Khắc thay xong quần áo lập tức trở về trường học.
Một góc nào đó của Đại Hồn đấu trường, học viên đội Thương Huy mặc đồng phục trắng sắc mặt mịt mù, bọn họ không nghĩ tới Sử Lai Khắc học viện lại mạnh như vật. Bởi vì, trận đấu họ gặt Tượng Giáp Tông kết quả thất bại thảm hại.
Thời Niên lạnh mặt, đôi tay để ở sau lưng: “Các ngươi không cần nghĩ nhiều, tăng tỉ lệ thắng lợi trận đấu của các ngươi mới là quan trọng nhất. Còn chuyện Sử Lai Khắc học viện… Ta sẽ giải quyết.” Trong lòng các học viên khẽ rung, bọ biết vị phó viện trưởng là người âm hiểm, trong nhất thời nụ cười trên mặt trở nên cổ quái.
Trở lại ký trúc xá học viện Sử Lai Khắc. Đường Tam ở trên giường luyện Huyền Thiên Công, Thẩm Tu cũng tu luyện trong chốc lát, nhìn sắc trời bên ngoài, xoay người xuống đất nhẹ nhàng ra khỏi ký túc xá đi đến nhà ăn.
“Tu thiếu.”
“Chào Tu thiếu.”
“Tu thiếu!”
Trên đường đi gặp không ít học viên, một đám người đều đến chào Thẩm Tu mà ánh mắt có chút vi diệu, cứ luôn nhìn lên cổ y. Thẩm Tu mờ mịt khó hiểu, nhanh chóng xấu hổ tăng nhanh tốc độ.
Đến nhà ăn nhìn thấy Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh, còn có Giáng Châu đang ăn thỏa thích, Thẩm Tu đi đến chỗ các nàng: “Tiểu Vũ, Vinh Vinh, Giáng Châu tỷ. Mọi người có biết tại sao đột nhiên cả đám lại gọi ta là Tu thiếu không?” “A…” Tiểu Vũ đầu cũng không nâng, trong miệng căng phồng, ồm ồm nói: “Chắc đại khái là Thái Long, Kinh Linh và Hoàng Viễn làm cho…”
Thẩm Tu không hiểu gì ngồi xuống: “Ngươi ăn xong rồi nói. Nói rõ ràng một chút.”
Ninh Vinh Vinh cười cổ quái nhìn Thẩm Tu, nuốt đồ ăn trong miệng: “Ta nói cho. Bọn Thái Long đều sùng bái Tam ca, tiểu Tu ngươi lại là Tam tẩu, bọn họ lại ngại gọi ngươi là Tam tẩu cho nên trực tiếp dặn ở trong học viện phải gọi ngươi là Tu thiếu~”
“… Cái quỷ gì…” Thẩm Tu bất lực che mặt: “Ta đã nói ta không phải Tam tẩu mà!”
“Ngươi không nhận.” Tiểu Vũ vui sướng khi có người gặp họa cười nói: “Vậy không lẽ, ngươi đè được Tam ca à? Đè rồi hẵng nói?”
“….” Đệt con mợ! Thẩm Tu lập tức đứng dậy rời đi, hắn không muốn nói chuyện với các nàng! Giáng Châu từ lúc y ngồi xuống đã hơi đỏ mặt đột nhiên lên tiếng gọi Thẩm Tu: “Cái này, tiểu Tu, ngươi vẫn nên kéo áo lại đi…”
Kéo áo? Nhìn ánh mắt tỏa sáng như sói của ba người, trong lòng Thẩm Tu rớt bộp một tiếng. Ngón tay xoa cái cổ bóng loáng, lúc đèn vùng da ở xương quai xanh bên phải có chút đau. Chờ chút, khi đó trở lại ký túc xá Đường Tam có ở trên cổ hắn gặm mấy cái…
Thẩm Tu đỏ như máu, kéo cao cổ áo cách theo gói đồ ăn bước vội về ký túc xá.
Nhà ăn, Tiểu Vũ làm càn cười lớn: “Không được không được. Tiểu Tu ngây cả người thì nhất định là bị Tam ca ăn rất kịch liệt.”
Giáng châu hai má đỏ bừng, thần sắc hưng phấn cùng Ninh Vinh Vinh trăm miệng một lời: “Tam ca đúng là rất phúc hắc…”
“Đường! Tam!” Thẩm Tu đẩy cửa rầm một tiếng, Đường Tam lúc này đang ngồi ở cái bàn bên cạnh, nghe thấy động tĩnh quay đầu lại. Thấy Thẩm Tu bởi vì phần nộ kích động mà mắt như ướt càng thêm xinh đẹp đào hoa, ngón tay không tự giác co giật. “Ngươi, ngươi sao lại… Ngươi không nói cho ta! Ngươi có biết ta ra ngoài bị bọn họ nhìn như thế nào không!” Thẩm Tu có chút phát điên, tức giận đạt giá trị MAX nhìn chằm chằm Đường Tam.
Ánh mắt Đường Tam dừng trên vết đỏ mê người lộ ra dưới cổ áo ánh mắt tối sầm: “Tiểu Tu…” Hắn làm bộ uỷ khuất: “Tiểu Tu, ta chỉ muốn tiên bố chủ quyền thôi mà. Ngươi không phải của ta sao, tiểu Tu…”