“… Chính là như vậy.” Thẩm Tu nói đại khái, về vấn đề làm sao y biết được hành động của Đường Tam chỉ nói qua loa.
“Tiểu Tam vẫn ổn chứ?” Đại Sư trầm mặc trong chốc lát, có lẽ là đang tiêu hoá tin tức đáng sợ việc Đường Tam đơn độc gϊếŧ chết Thời Niên.
“Tam ca chỉ tốn quá nhiều sức, ngủ một giấc là ổn rồi.” Thẩm Tu lắc đầu: “Đúng rồi nghĩa phụ, Thời Niên chết có để lại một khối Hồn Cốt.”
“Hồn Cốt!” Đại Sư hít mạnh một hơi, cực kì kích động đến tay cũng có chút run rẩy: “Vậy mà còn có Hồn Cốt… Mau cho ta xem! Không, tiểu Tam còn chưa tỉnh…”
Thẩm Tu vén lại tóc, có chút bất đắc dĩ: “Nghĩa phụ người bình tĩnh một chút. Chờ Tam ca tỉnh lại ta lập tức dẫn hắn đến văn phòng ngài.”
“Được.” Đại Sư bình phục tâm tình, nghiêm túc dò hỏi: “Chuyện này ngươi trước tiên đừng nói với bất kì ai. Cho dù là sáu người còn lại của Sử Lai Khắc Bát Quái, bọn Phất Lan Đức cũng không cần. Tàn Mộng Thời Niên đã mất tích nhưng không có quan hệ gì với Đường Tam, cả Hồn Cốt cũng vậy.” “Nghĩa phụ, ta hiểu mà.” Thẩm Tu gật đầu, y đã sớm hiểu câu Hoài Bích có tội.
Đường Tam tỉnh lại trong tiếng chim hót thanh thúy, vừa mở mắt ra đã thấy Thẩm Tu trong ngực ngủ an ổn, mày thanh tú nhíu lại. Hắn ôn nhu hôn lên mày y, Thẩm Tu trong giấc ngủ cảm nhận được hơi thở quen thuộc thì giãn ra, lẩm bẩm vài tiếng ở trong lòng Đường Tam. Vỗ vỗ bảo bối của mình thanh thản nhắm mắt lại, tính sáng nay sẽ lười một bữa.
“Ưm…” Thẩm Tu cũng không ngủ bao lâu, lông mi dầy đậm khẽ run rẩy, ngáp nhỏ một cái chống người ngồi dậy. Đường Tam xoa đầu y: “Không nướng thêm một lát?”
Thẩm Tu đã quen các động tác thân mật của Đường Tam nên sẽ không đỏ mặt như lúc đầu nữa: “Không ngủ. Tam ca, cơ thể ngươi ổn chưa?”
“Vốn cũng không có gì nghiêm trọng.” Hắn mỉm cười, xốc chăn lên xuống giường mặc quần áo. Thẩm Tu ở trong nhà vệ sinh thay một bộ xi linh. Bất đồng với kiểu dáng trong trò chơi, cổ áo bộ này có chút lớn khiến xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện, bên phải được bọc kín trong khi tay trái trắng nõn lại lộ hoàn toàn ra ngoài. Đai lưng màu đen giúp bó lại vòng eo mảnh khảnh, vạt quần dài đến mắt cá chân non mịn thì dừng lại. Trên quần áo còn có hoa văn chìm màu tím sẫm, trang sức bạc lóe sáng mang theo lục lạc cũng bằng bạc treo trên cổ tay và mắt cá chân, mái tóc đen nhánh so với nữ tử còn muốn đậm hơn cũng dùng một cây trâm bạc vấn lên. Bộ trang phục này y đã lâu rồi không có mặc, cực kì xứng với ngũ quan phát triến ngày càng diễm lệ, cho dù giữa mày có bao trùm sự thanh lãnh đạm bạc cũng có thể khiến thế gian rơi vào tĩnh lặng.
Đường Tam đẩy cửa vào nhìn thấy bộ dáng Thẩm Tu như vậy bị sững sốt, tức khắc đen mặt: “Không duyệt bộ đồ này.” Thẩm Tu nghĩ ngợi, học theo động tác những nữ sinh đời trước làm nũng, kéo tay Đường Tam quơ quơ: “Tam ca~”
“Không được.” Đường Tam như chém đinh chặt sắt nói. Mặc đồ như vậy có trời mới biết sẽ có bao nhiêu tên đến trêu chọc!
“Khó khăn lắm nghĩ phụ mới cho ta lên sàn đấu, ngươi cho ta mặc đi Tam ca~” Thẩm Tu biết rõ Đường Tam là kiểu người như vậy cho nên không chút kiêng dè khoe mẽ làm nũng.”
Ánh mắt Đường Tam xẹt qua da thịt như ngọc bên lộ ra bên ngoài của Thẩm Tu, thật sự không muốn đáp ứng nhưng dưới ánh mắt tha thiết chờ mong của y liền bại trận. Hắn lạnh mặt, từ trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ lấy ra một thứ: “Cái này, tròng lên.”
Thẩm Tu tiếp nhận, vừa giữ ra thì thấy hoá ra là một áo choàng đen lớn. Y có chút cạn lời nhưng nhìn bộ dạng Đường Tam kiểu không mặc sẽ không đáp ứng, đành phải ngoan ngoãn tròng lên. Đường Tam giúp cột lại dây lưng áo choàng, cái áo rộng thùng thình che hết cả người y, lại kéo cái mũ lên. Đấy, đảm bảo cái gì cũng nhìn không thấy.
Thẩm Tu đối với loại chiếm hữu cực lớn này của Đường Tam vừa bất đắc dĩ vừa ngọt ngào.
Hai người cùng nhau đi đến văn phòng Đại Sư, dọc đường đi hoá trang của Thẩm Tu thu hút vô số ánh mắt, y không nhịn được tăng nhanh tốc độ. Đường Tam đi theo phía sau cười ôn nhu. Vẫn như vậy mới tốt, không ai nhìn thấy tiểu Tu của hắn hết.
“Vào đi.” Nhẹ gõ cửa văn phòng Đại Sư, Đường Tam kéo Thẩm Tu đi vào, ánh mắt Đại Sư dừng trên người Thẩm Tu một lúc: “Tiểu Tu?”
“Là ta, nghĩa phụ.” Xốc mũ trùm lên, Thẩm Tu ngồi xuống sô pha theo sau là Đường Tam ngồi bên cạnh.
Đại Sư ánh mắt cổ quái nhìn hai người, đem bữa sáng đẩy qua trước mặt: “Chưa có ăn sáng nhỉ, ăn xong rồi nói.” Bữa sáng ấm áp. Thẩm Tu một tay cầm bánh bao chậm rãi gặm, như thường uống một ngụm sữa đâu Đường Tam đút qua. Hắn giải quyết phần ăn mình thật nhanh rồi chuyên tâm quay đầu đút Thẩm Tu.
Đại Sư nhìn hai kẻ dịu dàng thắm thiểu, vốn mặt thang càng thêm cứng đờ. Vì sao lại thấy có chút nhứt mắt? Tay cũng ngứa là sao nhỉ?
# Luận về cẩu tình lữ làm sao lôi kéo cừu hận #
# Luận về vấn đề chua xót của lão sư: Đồ đệ và nghĩ tử mỗi ngày tú ân ái trước mặt ta #
Ăn xong cơm sáng cũng đến lúc vào vấn đề chính.
Đường Tam từ trong túi Như Ý Bách Bảo lấy ra đoạn Hồn Cốt bảy màu kia đưa cho Đại Sư.
Bởi vì Hồn Cốt trân quý, gần như mỗi Hồn Sư ngay khi có được sẽ lập tức hấp thụ. Địa vị của Đại Sư ở Lam Điện Bá Vương Long có chút xấu hổ nên đây là lần đầu tiên được chúng kiến Hồn Cốt. Nhất thời có chút kích động lăn lộn qua lại nhìn một lúc lâu. Ánh mắt phức tạp nhìn hai người: “Tiểu Tam, tiểu Tu, các ngươi đúng là làm ta bất ngờ.” Đem Hồn Cốt đưa cho Đường Tam ý bảo hắn thu lại vào Như Ý Bách Bảo, Đại Sư than nhẹ một tiếng: “Nhìn thấy Hồn Cốt các ngươi vẫn không quên dặn dò của ta, không có trực tiếp hấp thu nó, việv này chứng minh tâm tính của các ngươi đã rất cứng cỏi rồi.”
“Khối Hồn Cốt này có lẽ thuộc loại đá quý, hợp nhất với Hồn Sư loại ảo cảnh, tức là Thời Niên dùng cực tốt. Với hai ngươi lại không phù hợp. Ta có ý này, dùng nó đổi lấy một khối Hồn Cốt phù hợp với ngươi hoặc tiểu Tu.”
Nghe Đại Sư giàng giải về tri thức Hồn Cốt xong, Đường Tam và Thẩm Tu lại trở về phòng ngủ nghiêm túc tu luyện. Cho dù như thế nào thì đệ cao thực lực mình luôn đúng.
Các trận dự tuyển lại tiếp tục, sau khi kết thúc đợt thứ mười, đội ngũ tham gia Thiên Đấu thành đã kéo dài khoảng cách. Sử Lai Khắc lấy chiến tích mười trận toàn thắng, không nhường bất cứ ai xếp vị trí đầu tiên. Có cùng chiên tích tương đồng với bọn họ còn mấy đội ngũ, trừ bỏ Tượng Giáp Tông thì còn lại bốn tông trong năm học viện nguyên tố.
Mà đánh một hồi, cuối cùng Sử Lai Khắc cũng đụng độ học viện Sí Hoả.
“Các ngươi sắp đối mặt là Sí Hỏa học viện, có được hỏa hệ cường công, hỏa hệ khống trường (điều khiển trận lửa), hỏa hệ mẫn công (tấn công nhanh bằng lửa), hỏa hệ phụ trợ. Chẳng qua lúc gặp đối thủ yếu bọn họ không có biểu lộ ra mà thôi. Chỉ có lúc gặp đối mặt Tượng Giáp tông, bọn họ mới lấy thực lực phát huy ra vài phần. Bởi vậy, cho dù là đệ tử cao cấp nhất của Tượng Giáp học viện có được một khối hồn cốt, cũng không thể đứng vững trước cuồng oanh loạn tạc (điên cuồng oanh tạc). Sí Hỏa học viện cùng Lôi Đình học viện như nhau đều nổi tiếng là tấn công. Công kích của bọn họ, nhất định là lôi đình vạn quân. Cho nên, các ngươi nhất định càng phải cẩn thận. Như chuyện không thể làm được, thà rằng buông tha cho trận này cũng không cần phải quá mức cố chấp. Dù sao, cái này chỉ là dự tuyển tái, có thể vào vòng kế tiếp là đủ rồi. Phất Lan Đức bên kia các ngươi không cần lo lắng.” Đại Sư tỉ mỉ kỹ càng giới thiệu về học viện Sí Hoả, sắc mặt nhìn Đường Tam nhìn có chút ngưng trọng. Đôi mắt Đường Tam hơi nheo, câu môi mỉm cười: “Lão sư, trận này chúng ta đổi người.” Dưới ánh mắt nghi hoặc của Đại sư, Đường Tam hướng về Thẩm Tu mặc áo choàng đang hấp dẫn vô số ánh mắt: “Thẩm Tu thay thế Giáng Châu lên sàn đấu.”
Thẩm Tu chớp mắt: “Ui?”
============================
Góc than vãn của Editor:
Sau chương này mình sẽ dừng lại một chút để sửa chữa lại họ của Vinh Vinh. Lúc trước đọc bản QT là họ Ninh, mình cũng dịch gần chục chương theo cách này rồi đột nhiên phát hiện bên dịch thì nó lại thành Trữ, lật đật lật đật đi đổi vì sợ lẫn lộn, bây giờ lội lại thì mới thấy bên dịch có đăng thông báo là lộn họ Vinh Vinh. Up hơn bảy mươi chương rồi mới thấy cái vụ này, để không sửa thì nó lại ngứa mắt vl nên mình sẽ dành ra chút thời gian để đi sửa lại nha ==”. Bởi lúc đọc cái họ Trữ đã thấy cái âm đọc nó lệch vl rồi 눈_눈.