Toàn bộ đấu trường Đại Hồn đều ô lên. Nghe ý tứ trong lời nói của đối đối phương, y vậy mà nhỏ hơn Hỏa Vũ gần mười tuổi. Hỏa Vũ nhìn qua cũng chỉ cỡ hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, người kia mười ba mười bốn tuổi đã tu luyện đến cảnh giới Hồn Tông. Đây là kiểu thiên phú yêu nghiệt gì vật! Từng đợt ánh mắt sùng kính nóng bỏng dừng trên người Thẩm Tu, cũng khiến cho Đường Tam bất động thanh sắc nhíu mày.
Hỏa Vũ giận giữ mang theo mọi người của Sí Hỏa học viện rời đi, trong lòng đã ghi hận đối phương. Ở bên dưới gặp được người mặc đồng phục màu xanh của Thần Phong học viện, nàng nhìn đội trưởng học viện Thần Phong Phong Tiếu Thiên oán giận nói chỉ cần gã có thể đánh bạo Sử Lai Khắc học viện, đánh bại Đường Tam sẽ kết giao với gã. Phong Tiểu Thiên vui vô cùng đáp ứng. Gã cực kì tin tưởng đối với bản thân, lúc nhìn trận đấu nếu không phải Lam Ngân Thảo của Đường Tam có thể tránh lửa, Sí Hỏa học viện chắc chắn thắng. Trở lại trường học Sử Lai Khắc Thẩm Tu đã bị Đại Sư gọi đi, lúc đi y làm ánh mắt đáng thương nhìn Đường Tam một cái.
Ở trong văn phòng bị Đại Sư chỉnh đốn, Thẩm Tu ngoan ngoãn cúi đầu nghe giáo huấn, thái độ cực kì thành khẩn nhận sai việc mình để lộ tuổi, một đôi mắt lại tràn đầy giảo hoạt.
“… Thật là, nói ngươi một chút cũng không bỏ vào tai.” Đại Sư nhìn bộ dáng của y, bất đắc dĩ thở dài.
“Nghĩa phụ, ta lên sân khấu cũng không có liên quan. Người xem, thứ nhất, năng lực trị liệu của ta tuy rằng mạnh nhưng loại thi đấu này không có tình huống thương vong quá lớn, cho nên năng lực của ta thực ra cũng không bị lộ quá nhiều. Thứ hai, nghĩa phụ cũng biết ta có kỹ năng triệu hồi, cũng được tính là nửa khống chế. Việc này không phải càng tăng cơ hội cho chúng ta tiến đến đại mãn quán sao!” Thẩm Tu cười sáng lạng. Y cũng là nam nhân, đối với chuyện thi thố, tuy rằng bản thân chỉ là hệ Phụ Trợ nhưng không thể ức chế được khát vọng của mình. “… Đại mãn quán?” Đại Sư nhạy bén bắt được một từ, lặp lại lần nữa.
Sao ta lại nói ra mất rồi! Thảm Tu chớp chớp mắt, bây giờ y còn kịp rút lại không?
“Không ngờ các ngươi còn có chí hướng xa như vậy, không chỉ muốn thắng chức quán quân cuối cùng, còn muốn đạt đị mãn quán?” Đại Sư nhấp một miếng trà, ngữ khí nhàn nhạt nghe không ra tâm tình.
Thẩm Tu nghiền ngẫm ý tứ của Đại Sư, căng da đầu nói: “Nghĩa phụ, chúng ta có thực lực này!”
Đại Sư trầm mặc nhìn Thẩm Tu, đột nhiên cười. Cho dù nụ cười này có chút cứng đờ: “Khá tốt, các ngươi có loại mục tiêu này. Ngươi nói đúng, các ngươi có thực lực. Các ngươi đã cho ta thấy mình có sức sống có thiên phú có tâm tính hài tử.” Đại Sư dừng một chút, giống như đang châm chước lời nói: “Thật ra tiểu Tu ngươi cho ta cảm giác rất kì quái. Bộ dáng ngươi cho ta thấy chỉ là hài tử hơn mười tuổi, có khi lại cho ta thấy một cảm giác thành thục, nhìn mọi thứ đặc biệt thấu hiều… Tiểu Tam cũng thế.” Thẩm Tu rủ mi giấu đi thần sắc trong mắt, lấy lại bình tĩnh nói: “A phải không? Đại khái là vì ta và Tam xa từ nhỏ trải qua nhiều chuyện nên trưởng thành tương đối sớm?”
Đại Sư cũng không tiếp tục tìm hiểu. Ông chỉ đột nhiên nghĩ tới nên nói ra mà thôi: “Được rồi, ngươi biết chừng mực là tốt rồi. Ngươi về đi, tránh để tiểu Tam lại tới chỗ ta muốn ngươi.”
Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng gõ cửa có quy luật, Thẩm Tu lui về sau mở cưa, thấy Đường Tam đang đứng đó vuốt mũi: “Lão sư.”
Y nghĩ đến lời Đại Sư nói, ho nhẹ một tiếng đỏ lỗ tai, dính người như vậy ở trước mặt nghĩ phụ rất ngại (*/ω\*).
Đại Sư bật cười lắc đầu: “Mới nhắc tới ngươi thì ngươi tới. Lãnh Thẩm Tu về đi.”
Đường Tam rất tự nhiên hào phóng dắt tay Thẩm Tu, hướng Đại Sư khom người: “Vậy lão sư bọn ta đi trước đây.” “Hẹn gặp lại nghĩa phụ~” Thẩm Tu vui sướng quơ móng vuốt.
Theo tiếng cửa khép lại, trong phòng cũng khôi phục sự yên tĩnh. Đột nhiên nghe tiếng Đại Sư thở dài chậm rãi vang lên: “Đường Hạo, ngươi không ý kiến?”
Đại Sư đối diện cái ghế thình lình xuất hiện một người thân hình cường tráng, hắn lạng im ngồi, rất lâu sau mới mở miệng: “Tiểu Tu là một đứa trẻ tốt.” Giọng nói có chút gian nan.
“Tiểu Tu ngoan ngoãn nghe lời, thiên phú cực cao, ý thức chiến đấu mạnh, tiềm lực vô hạn” Đại Sư buông chén trà xuống, chén trà tiếp xúc với bàn tạo ra tiếng vang nhỏ, ở trong căn phòng yên tĩnh nghe rất rõ ràng: “Quan trọng nhất là, Đường Tam yêu y.”
Không sai, Đại Sư dùng là yêu mà không phải thích. Ông đã quan sát hai người Đường Tam và Thẩm Tu rất lâu, giữa hai người có loại ấm áp ăn ý, với đối phương không dề giữ lại chút tính nhiệm, bọn họ cho nhau bao dung cho nhau lý giải, dùng cách của chính mình yêu đối phương. Mười mấy năm làm bạn biến cảm tình thành tình yêu, không phải oanh liệt chấn động hết thảy, mà là tề thuỷ trường lưu ôn nhu đừa tình. Như vậy tình cảm thâm hậu mà say đặc, có thể chỉ trích thế nào được. (Tề thuỷ trường lưu: Đại khái là nước chảy nhỏ nên dòng chảy được dài. Đại ý ở đây chắc là chỉ tình cảm của hai đứa tuy nhìn ít nhưng kiên trì, như khe nhỏ sông dài chảy đều đều từng chút không bao giờ ngừng)
Đường Hạo trầm mặt, ông là người tạo nên kỉ lục Phong Hào Đấu La trẻ tuổi nhất tại Đấu La đại lục, từ nhỏ làm con cháu trực hệ lớn lên ở Hạo Thiến Tông, là người thâm sâu, ông nhìn hiểu sắc thái trong mắt Đường Tam, một loại sắc thái vì đối phương mà tỏa sáng.
“Đường Hạo, năm đó mẫu thân Đường Tam sảy ra chuyện, ngươi vì nàng mà tự phong bế, ở thôn Thánh Hồn nguyện làm một thợ rèn suy sút. Hiện giờ ngươi sẽ không hướng Đường Tam đi con đường của mình chứ?” Ánh mắt Đại Sư lợi hại: “Ngươi không thể không nhìn ra tiểu Tam để ý tiểu Tu biết bao nhiêu.” Ông biết, ông đương nhiên biết… Đường Hạo nắm tay nghẹn tiếng mở miệng: “Ta hiểu rõ, Đại Sư, ngươi không cần lo lắng. Cho dù là vì tiểu Tam ta cũng sẽ tiếp thu. Huống chi ta cũng cùng tiểu Tu ở chung lâu như vậy, tiểu Tu thật sự là một đứa trẻ tốt… Đại Sư, ta đi trước. Ngoại trừ vấn đề giới tính, hai đứa thật sự rất xứng đôi.” Đặc biệt là khi ở cùng Thẩm Tu trên mặt Đường Tam luôn xuất hiện nụ cười ấm áp thư thái như vậy.
Chỉ là, dù sao cũng là con ông, sẽ không hi vọng hắn đi trên con đường gập ghềnh. Lại cho ông thêm một thời gian nữa đi.
“Thương Huy học viện… Bọn họ hẳn là có kế hoạch gì nhỉ?” Thẩm Tu bộ dạng lười biếng ngáp một cái, lẩm bẩm nói.
“Hẳn vậy.” Đường Tam gật đầu, nghĩ ở góc độ này Thẩm Tu nhìn không thấy lại mở miệng nói: “Có điều không cần lo lắng là được.” “Tam ca ngươi đúng là tự tin.” Thẩm Tu liếc nhìn hắn.
“Ngươi không thích?” Đường Tam cười kề sát bên tai, cố ý ôn nhu đè thấp thanh âm từ tính, nhiệt độ hô hấp đánh lên lỗ tai y, vẽ thành một màu đỏ nhạt.
Thẩm Tu trừng mắt liếc hắn một cái, đẩy Đường Tam thò đầu qua: “Tránh ra đi!”
Đội viên xung quanh Sử Lai Khắc học viện: Ha hả, cứ như bọn ta không tồn tại vậy đó đệt mợ! Ở chốn công cộng tú ân ái trước mặt cẩu độc thân như vậy coi được hả! Nếu không phải thực lực các ngươi mạnh chúng ta đánh không lại thì các ngươi sớm bị thiêu chết rồi!