Dưỡng Long Hóa Thần - Mạc Ca

Chương 128: “Ngươi vừa rồi đang kêu gọi ta?”



 

 

Không biết thời gian trải qua bao lâu, Triệu Vũ cảm thấy xung quanh thân thể của mình là một vùng bóng tối vô tận. Nhưng hắn mở mắt ra, lại nhìn thấy được đây là một tòa ngục giam khổng lồ, bên trong tồn tại không ít sinh vật vô cùng khủng bổ.

 

Lúc này, linh hồn của U Minh Thần Nữ cũng trôi nổi bên ngoài, ánh mắt của nàng vô cùng mừng rỡ khi nhìn thấy Triệu Vũ tỉnh lại.

 

“Chủ nhân, ngài tỉnh rồi sao? Hỏa Nhi thật sự là rất lo cho ngài, còn sợ ngài xảy ra sự cố nữa đấy!”

 

“Uhm!”

 

Dường như vẫn chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, trên mặt của Triệu Vũ hơi nhăn lại một cái. Nhưng ngay sau đó, hắn cũng cảm nhận được bầu không khỉ quỷ dị ở nơi này, nên mới bắt đầu nhìn về phía Hỏa Nhi hỏi thăm.

 

“Hỏa Nhi, nàng biết nơi này là nơi nào sao? Ta vì sao lại bị đưa đến đây? Ta nhớ rõ, lúc đó mình còn đang ở bên dưới tế đàn, hấp thu tinh huyết để đột phá cơ mà?”

 

Nghe Triệu Vũ liên tục đặt ra câu hỏi, Hỏa Nhi hơi có chút ngớ người. Nhưng ngay sau đó, nàng liền cười khổ nói ra: “Nơi này là nơi nào, Hỏa Nhi cũng thật sự không biết. Nhưng trong lúc chủ nhân hôn mê, ta nghe được có người nói đây là Ma giới. Hình như là nơi ở của Huyết Ma vương.”

 

“Ma giới?”

 

Nghe được đáp án này từ trong miệng của Hỏa Nhi, cả người Triệu Vũ như muốn cứng đờ lại.

 

“Ta… ta làm sao lại bị đưa đến Ma giới? Thế ta chẳng phải sẽ không có cách nào trở về Thiên Long tinh nữa hay sao?”

 

“Chuyện đó thì xin chủ nhân hãy cứ yên tâm! Chỉ cần ngài có thể thoát ra được nơi này, Hỏa Nhi sẽ tự có cách đem ngài đưa trở về lại Thiên Long tinh.”

 

Triệu Vũ lúc này đang muốn nói gì đó, nhưng sau khi nghe Hỏa Nhi lên tiếng, hắn có chút giật mình nói ra: “Khoan đã, nàng nói cần thoát ra khỏi đây? Cần thoát ra khỏi đây là có ý gì? Chẳng lẽ…”

 

“Đúng vậy, nơi này là một tòa ngục giam của Huyết Ma Vương. Nghe hắn gọi nó là Huyết ngục.”

 

“Huyết ngục, Huyết ngục?”

 

Trong miệng Triệu Vũ liên tục lẩm bẩm lấy cái tên này. Sau đó, cả người hắn phảng phất giống như bị một thứ gì đó nhìn chằm chằm đến, tức thì cả người đều trở nên cảnh giác, ánh mắt chăm chú nhìn về phía một chỗ góc tối của ngục giam.

 

Lúc này, một âm thanh bất chợt vang lên: “Nhân loại, ngươi thật sự là nhân loại sao?”

 

Không biết giọng nói này từ đâu đến, nhưng Triệu Vũ lại có cảm giác như âm thanh của nó rất gần. Chỉ có điều, ở bên cạnh hắn ngoài Hỏa Nhi ra, chẳng có một ai cả.

 

“Chủ nhân, cẩn thận!”

 

Nhìn thấy Triệu Vũ bỗng dưng đứng dậy, nhìn về phía một góc tối rồi đi tới, Hỏa Nhi có chút hốt hoảng kêu lên.

 


Không biết từ lúc nào, ở một góc trong cùng của ngục giam, đang treo lấy một người đàn ông, đầu tóc rũ rượi, cả người chằng chịt các loại vết thương. Trên hai tay và chân của kẻ này, còn bị vô số những sợi dây xích bằng kim loại, xuyên thấu vào bên trong da thịt, đem hắn giam cầm lại.

 

Thế nhưng, từ trên hơi thở sinh mệnh của kẻ này, người ở bên ngoài sẽ cảm nhận được áp lực vô cùng cường đại. Cho dù là Triệu Vũ, lúc này hắn cũng không dám tới gần, mà chỉ dừng lại ở khoảng cách chừng trăm thước, đưa ánh mắt cẩn thân quan sát kẻ này.

 

“Ngươi vừa rồi đang kêu gọi ta?”

 

Khi nãy, trong đầu của Triệu Vũ bỗng dưng quanh quẩn âm thanh của kẻ này, đặc biệt còn muốn kêu gọi hắn đến đây. Thế nên, lúc này Triệu Vũ mới đi tới, liền lên tiếng đề phòng, hỏi thăm.

 

Đối với sự cảnh giác của Triệu Vũ, người này cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Đầu của hắn vẫn rũ xuống đất, trông giống như là một cái xác chết được treo lủng lẳng ở trên cây thánh giá vậy.

 

“Thực lực của ngươi của ngươi quá yếu, hoàn toàn không có một chút tác dụng nào với ta. Nhưng trên người của ngươi có được đồ vật ta cần. Vì vậy, ta muốn ngươi phải trợ giúp cho ta!”

Không biết là người đàn ông bị treo trên cây kia dùng đến phương pháp gì, Triệu Vũ cũng không thấy hắn ngẩng đầu lên mở miệng nói chuyện, cũng không nhìn thấy không khí dao động xung quanh, nhưng âm thanh vẫn một mực truyền thẳng đến linh hồn của Triệu Vũ.

 

Không biết thời gian trải qua bao lâu, Triệu Vũ cảm thấy xung quanh thân thể của mình là một vùng bóng tối vô tận. Nhưng hắn mở mắt ra, lại nhìn thấy được đây là một tòa ngục giam khổng lồ, bên trong tồn tại không ít sinh vật vô cùng khủng bổ.

 

Lúc này, linh hồn của U Minh Thần Nữ cũng trôi nổi bên ngoài, ánh mắt của nàng vô cùng mừng rỡ khi nhìn thấy Triệu Vũ tỉnh lại.

 

“Chủ nhân, ngài tỉnh rồi sao? Hỏa Nhi thật sự là rất lo cho ngài, còn sợ ngài xảy ra sự cố nữa đấy!”

 

“Uhm!”


 

Dường như vẫn chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, trên mặt của Triệu Vũ hơi nhăn lại một cái. Nhưng ngay sau đó, hắn cũng cảm nhận được bầu không khỉ quỷ dị ở nơi này, nên mới bắt đầu nhìn về phía Hỏa Nhi hỏi thăm.

 

“Hỏa Nhi, nàng biết nơi này là nơi nào sao? Ta vì sao lại bị đưa đến đây? Ta nhớ rõ, lúc đó mình còn đang ở bên dưới tế đàn, hấp thu tinh huyết để đột phá cơ mà?”

 

Nghe Triệu Vũ liên tục đặt ra câu hỏi, Hỏa Nhi hơi có chút ngớ người. Nhưng ngay sau đó, nàng liền cười khổ nói ra: “Nơi này là nơi nào, Hỏa Nhi cũng thật sự không biết. Nhưng trong lúc chủ nhân hôn mê, ta nghe được có người nói đây là Ma giới. Hình như là nơi ở của Huyết Ma vương.”

 

“Ma giới?”

 

Nghe được đáp án này từ trong miệng của Hỏa Nhi, cả người Triệu Vũ như muốn cứng đờ lại.

 

“Ta… ta làm sao lại bị đưa đến Ma giới? Thế ta chẳng phải sẽ không có cách nào trở về Thiên Long tinh nữa hay sao?”

 

“Chuyện đó thì xin chủ nhân hãy cứ yên tâm! Chỉ cần ngài có thể thoát ra được nơi này, Hỏa Nhi sẽ tự có cách đem ngài đưa trở về lại Thiên Long tinh.”

 

Triệu Vũ lúc này đang muốn nói gì đó, nhưng sau khi nghe Hỏa Nhi lên tiếng, hắn có chút giật mình nói ra: “Khoan đã, nàng nói cần thoát ra khỏi đây? Cần thoát ra khỏi đây là có ý gì? Chẳng lẽ…”

 

“Đúng vậy, nơi này là một tòa ngục giam của Huyết Ma Vương. Nghe hắn gọi nó là Huyết ngục.”

 

“Huyết ngục, Huyết ngục?”

 

Trong miệng Triệu Vũ liên tục lẩm bẩm lấy cái tên này. Sau đó, cả người hắn phảng phất giống như bị một thứ gì đó nhìn chằm chằm đến, tức thì cả người đều trở nên cảnh giác, ánh mắt chăm chú nhìn về phía một chỗ góc tối của ngục giam.

 

Lúc này, một âm thanh bất chợt vang lên: “Nhân loại, ngươi thật sự là nhân loại sao?”

 

Không biết giọng nói này từ đâu đến, nhưng Triệu Vũ lại có cảm giác như âm thanh của nó rất gần. Chỉ có điều, ở bên cạnh hắn ngoài Hỏa Nhi ra, chẳng có một ai cả.

 

“Chủ nhân, cẩn thận!”

 

Nhìn thấy Triệu Vũ bỗng dưng đứng dậy, nhìn về phía một góc tối rồi đi tới, Hỏa Nhi có chút hốt hoảng kêu lên.

 

Không biết từ lúc nào, ở một góc trong cùng của ngục giam, đang treo lấy một người đàn ông, đầu tóc rũ rượi, cả người chằng chịt các loại vết thương. Trên hai tay và chân của kẻ này, còn bị vô số những sợi dây xích bằng kim loại, xuyên thấu vào bên trong da thịt, đem hắn giam cầm lại.

 

Thế nhưng, từ trên hơi thở sinh mệnh của kẻ này, người ở bên ngoài sẽ cảm nhận được áp lực vô cùng cường đại. Cho dù là Triệu Vũ, lúc này hắn cũng không dám tới gần, mà chỉ dừng lại ở khoảng cách chừng trăm thước, đưa ánh mắt cẩn thân quan sát kẻ này.

 

Đối với sự cảnh giác của Triệu Vũ, người này cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Đầu của hắn vẫn rũ xuống đất, trông giống như là một cái xác chết được treo lủng lẳng ở trên cây thánh giá vậy.

 

“Thực lực của ngươi của ngươi quá yếu, hoàn toàn không có một chút tác dụng nào với ta. Nhưng trên người của ngươi có được đồ vật ta cần. Vì vậy, ta muốn ngươi phải trợ giúp cho ta!”

Không biết là người đàn ông bị treo trên cây kia dùng đến phương pháp gì, Triệu Vũ cũng không thấy hắn ngẩng đầu lên mở miệng nói chuyện, cũng không nhìn thấy không khí dao động xung quanh, nhưng âm thanh vẫn một mực truyền thẳng đến linh hồn của Triệu Vũ.