Dưỡng Long Hóa Thần

Chương 193: Đem kẻ phản loạn giết chết!”







Ngay tức thì, thân hình của vua Arthur bị đánh bay ra ngoài. Mà Đại hoàng tử William đứng ở gần đó, cũng giật mình hô to: “Người đâu, hộ giá, hộ giá! Mau bảo vệ đức vua, đem kẻ phản loạn giết chết!”



Tiếng kinh hô này của Đại hoàng tử nhất thời làm cho mọi người bừng tỉnh. Những cấm vệ quân ở trên tường thành không ngừng xông hướng về phía Triệu Vũ. Nhưng lúc này, vua Arthur đột nhiên đứng dậy, quát to một tiếng: “Tất cả ngừng lại! Hắn là đối thủ của ta, ta muốn khiêu chiến với hắn!”



Nhìn thấy bản thân bị một quyền của Triệu Vũ đánh bay, trong lòng của vua Arthur lúc này thật sự vô cùng tức giận. Trước đây, ông ta cũng từng là một dũng sĩ mạnh nhất của vương quốc. Sau khi lên ngôi, ông ta đã rất lâu chưa từng bị ăn thiệt thòi như vậy.



Lúc này hoàng hậu của mình không những đột nhiên biến mất, ngay cả bản thân cũng bị kẻ khác làm cho tổn thương. Nhất thời, niềm kiêu hãnh ở trong lòng của một vị vua bị xúc phạm nghiêm trọng. Ông ta muốn dùng lấy thực lực của mình, chúng minh cho toàn thể dân chúng của mình thấy. Nhà vua của bọn họ, không cần bất kỳ một ai bảo vệ.



Mà những binh sĩ của vương quốc, nghe được lời thách đấu của nhà vua dành cho Triệu Vũ, động tác của bọn họ đều bắt đầu ngừng lại. Đây là quy tắc giữa các dũng sĩ với nhau. Bọn họ có quyền đưa ra đề nghị thách đấu của mình. Chỉ cần một trong hai người thất bại, thì thách đấu sẽ kết thúc.



Đây là một quy tắc do tổ tiên của bọn họ đề ra, mà nó còn biểu hiện được lòng dũng cảm cùng khí phách của một nam nhân. Nhưng nhà vua dù sao cũng là một vị quốc vương cao quý, lúc này đứng ra thách đấu ở trước mặt mọi người, thật sự là không thích hợp. Một số người của hoàng gia, bắt đầu muốn đứng ra ngăn cản.



Trong đó, Đại hoàng tử là người sốt ruột nhất. Hắn đương nhiên cũng không phải thật sự lo cho sự an nguy của cha mình. Mà hắn lo sợ một khi nhà vua xảy ra vấn đề, cái chức vị này của hắn sẽ bị xóa bỏ. Bởi vì, vương quốc này không phải giống như những vương quốc bình thường khác. Nơi này người được kế nhiệm đều do hội đồng quyết định.



Mà bên trong hội đồng gồm mười hai thành viên của hoàng gia, người ủng hộ Đại hoàng tử như hắn còn chưa tới được một nửa. Nếu như đức vua Arthur không sớm đem ngôi vị này truyền lại cho hắn. Một khi sự cố xảy ra, chỉ sợ rằng không chỉ ngôi vị của mình không thể giữ được, mà cả tính mạng cũng bị đe dọa nghiêm trọng.



Chính vì thế, sau khi nhìn thấy đức vua bị kẻ xâm nhập đánh trọng thương, lại còn cố ý đứng ra kêu gọi thách đấu. Đại hoàng tử William nhất thời nhịn không được, hô to một tiếng: “Thưa cha, kẻ này chỉ là tội phạm phản nghịch, hắn không có tư cách để cho ngài thách đấu. Hãy để cho cấm vệ quân đem hắn giết chết, sau đó bêu đầu thị chúng mới là quyết định sáng suốt nhất!”



Vua Arthur mặc dù lúc này trong lòng vô cùng nóng giận, nhưng ông ta cũng không phải không biết được chuyện này. Chỉ có điều, nhìn thực lực của kẻ trước mặt. Sợ rằng đám cấm vệ quân này của ông ta còn không đủ để cho hắn nhẹt trong kẽ răng.



Đây là thế giới của phép thuật, thần thông, cũng không phải là thế giới của người phàm trần, có thể dùng đến số đông để giải quyết vấn đề. Ở cái thế giới này, chỉ cần thực lực đạt đến một cấp độ nào đó. Thì cho dù số lượng của ngươi có đông hơn đi nữa, cũng chỉ là sâu kiến mà thôi.





Chính vì hiểu rõ đạo lý này, nên vua Arthur mới không để cho binh lính của mình đứng ra chịu chết. Ông ta mặc dù có thể không đánh thắng được kẻ trước mặt. Nhưng chỉ bằng vào thanh Hắc Thạch Kiếm trong tay, ông ta tin tưởng mình có thể mài mòn thể lực của hắn.



Như thế, chờ đợi kẻ này hao hết khí lực, lúc đó dùng đến cấm vệ quân để giải quyết, thì chiến thắng càng thêm nắm chắt ở trong tay. Hơn nữa, ông ta còn có một át chủ bài chưa lật, ông ta không sợ bị Triệu Vũ đánh bại.



Thế nên, sau khi nghe được Đại hoàng tử khuyên nhủ, vua Arthur không những không cảm thấy vui vẻ, mà còn tức giận trừng mắt nhìn đứa còn trai của mình: “Hừ, ta là một dũng sĩ của vương quốc xứ Will, là quốc vương của các ngươi. Đối mặt với kẻ thù của mình, còn sợ hãi lui lại phía sau hay sao?”



Tức giận quát lên một tiếng, thân hình của vua Arthur lại lần nữa nhảy vọt lên phía trên, bắt đầu hướng về phía Triệu Vũ tiếp tục công kích.



Đối với hành vi lúc này của vua Arthur, Triệu Vũ hoàn toàn có thể xem thấu. Hắn là người chưởng khống lực lượng Tà Thần, có thể nắm bắt được tâm linh xấu xa của tất cả mọi thứ trên đời. Cho dù là một vị quốc vương hay hoàng tử, tâm địa của bọn họ chỉ cần xuất hiện một tia ác niệm, Triệu Vũ đều có thể cảm ứng được hết.



Thế nhưng, hiện tại không có linh hồn của Nữ Thần Vận Mệnh ngăn trở, cũng không cần phải lo lắng, bảo vệ cho Tiêu Nhược Lan. Triệu Vũ mặc dù e ngại thanh Hắc Thạch Kiếm ở trên tay của vua Arthur, nhưng hắn lại không sợ hãi chút nào.



Một quyền vung lên, lần nữa đập mạnh về phía thân hình của vua Arthur, bắt buộc ông ta phải dùng đến thân kiếm để ngăn cản lại, tạo thành một trận chấn động kịch liệt, khiến thân hình của nhà vua phải lui về phía sau mấy bước. Triệu Vũ lúc này không hề kiêng kỵ chút nào, hắn thả ra thực lực mạnh nhất, đem nhà vua ép đến bước lùi liên tục.



Mặc dù lúc này, chính bản thân hắn cũng bị tổn thương không nhẹ, nắm đấm đã văng đầy thịt nát. Thế nhưng, sự phẫn nộ ở trong lòng của Triệu Vũ tích tụ chưa tan, hắn muốn đem nhà vua trở thành bao cát để cho bản thân hoàn toàn trút giận.



Chính vì thế, trên tay Triệu Vũ vung lên quyền ảnh liên miên, mà nhà vua thì chỉ có thể một bên vừa lùi, vừa đem Hắc Thạch Kiếm ra hộ thể, không dám để cho Triệu Vũ đánh trúng người.



Ầm!



Ngay tức thì, thân hình của vua Arthur bị đánh bay ra ngoài. Mà Đại hoàng tử William đứng ở gần đó, cũng giật mình hô to: “Người đâu, hộ giá, hộ giá! Mau bảo vệ đức vua, đem kẻ phản loạn giết chết!”



Tiếng kinh hô này của Đại hoàng tử nhất thời làm cho mọi người bừng tỉnh. Những cấm vệ quân ở trên tường thành không ngừng xông hướng về phía Triệu Vũ. Nhưng lúc này, vua Arthur đột nhiên đứng dậy, quát to một tiếng: “Tất cả ngừng lại! Hắn là đối thủ của ta, ta muốn khiêu chiến với hắn!”



Nhìn thấy bản thân bị một quyền của Triệu Vũ đánh bay, trong lòng của vua Arthur lúc này thật sự vô cùng tức giận. Trước đây, ông ta cũng từng là một dũng sĩ mạnh nhất của vương quốc. Sau khi lên ngôi, ông ta đã rất lâu chưa từng bị ăn thiệt thòi như vậy.



Lúc này hoàng hậu của mình không những đột nhiên biến mất, ngay cả bản thân cũng bị kẻ khác làm cho tổn thương. Nhất thời, niềm kiêu hãnh ở trong lòng của một vị vua bị xúc phạm nghiêm trọng. Ông ta muốn dùng lấy thực lực của mình, chúng minh cho toàn thể dân chúng của mình thấy. Nhà vua của bọn họ, không cần bất kỳ một ai bảo vệ.



Mà những binh sĩ của vương quốc, nghe được lời thách đấu của nhà vua dành cho Triệu Vũ, động tác của bọn họ đều bắt đầu ngừng lại. Đây là quy tắc giữa các dũng sĩ với nhau. Bọn họ có quyền đưa ra đề nghị thách đấu của mình. Chỉ cần một trong hai người thất bại, thì thách đấu sẽ kết thúc.



Đây là một quy tắc do tổ tiên của bọn họ đề ra, mà nó còn biểu hiện được lòng dũng cảm cùng khí phách của một nam nhân. Nhưng nhà vua dù sao cũng là một vị quốc vương cao quý, lúc này đứng ra thách đấu ở trước mặt mọi người, thật sự là không thích hợp. Một số người của hoàng gia, bắt đầu muốn đứng ra ngăn cản.



Trong đó, Đại hoàng tử là người sốt ruột nhất. Hắn đương nhiên cũng không phải thật sự lo cho sự an nguy của cha mình. Mà hắn lo sợ một khi nhà vua xảy ra vấn đề, cái chức vị này của hắn sẽ bị xóa bỏ. Bởi vì, vương quốc này không phải giống như những vương quốc bình thường khác. Nơi này người được kế nhiệm đều do hội đồng quyết định.



Mà bên trong hội đồng gồm mười hai thành viên của hoàng gia, người ủng hộ Đại hoàng tử như hắn còn chưa tới được một nửa. Nếu như đức vua Arthur không sớm đem ngôi vị này truyền lại cho hắn. Một khi sự cố xảy ra, chỉ sợ rằng không chỉ ngôi vị của mình không thể giữ được, mà cả tính mạng cũng bị đe dọa nghiêm trọng.



Chính vì thế, sau khi nhìn thấy đức vua bị kẻ xâm nhập đánh trọng thương, lại còn cố ý đứng ra kêu gọi thách đấu. Đại hoàng tử William nhất thời nhịn không được, hô to một tiếng: “Thưa cha, kẻ này chỉ là tội phạm phản nghịch, hắn không có tư cách để cho ngài thách đấu. Hãy để cho cấm vệ quân đem hắn giết chết, sau đó bêu đầu thị chúng mới là quyết định sáng suốt nhất!”



Vua Arthur mặc dù lúc này trong lòng vô cùng nóng giận, nhưng ông ta cũng không phải không biết được chuyện này. Chỉ có điều, nhìn thực lực của kẻ trước mặt. Sợ rằng đám cấm vệ quân này của ông ta còn không đủ để cho hắn nhẹt trong kẽ răng.



Đây là thế giới của phép thuật, thần thông, cũng không phải là thế giới của người phàm trần, có thể dùng đến số đông để giải quyết vấn đề. Ở cái thế giới này, chỉ cần thực lực đạt đến một cấp độ nào đó. Thì cho dù số lượng của ngươi có đông hơn đi nữa, cũng chỉ là sâu kiến mà thôi.





Chính vì hiểu rõ đạo lý này, nên vua Arthur mới không để cho binh lính của mình đứng ra chịu chết. Ông ta mặc dù có thể không đánh thắng được kẻ trước mặt. Nhưng chỉ bằng vào thanh Hắc Thạch Kiếm trong tay, ông ta tin tưởng mình có thể mài mòn thể lực của hắn.



Như thế, chờ đợi kẻ này hao hết khí lực, lúc đó dùng đến cấm vệ quân để giải quyết, thì chiến thắng càng thêm nắm chắt ở trong tay. Hơn nữa, ông ta còn có một át chủ bài chưa lật, ông ta không sợ bị Triệu Vũ đánh bại.



Thế nên, sau khi nghe được Đại hoàng tử khuyên nhủ, vua Arthur không những không cảm thấy vui vẻ, mà còn tức giận trừng mắt nhìn đứa còn trai của mình: “Hừ, ta là một dũng sĩ của vương quốc xứ Will, là quốc vương của các ngươi. Đối mặt với kẻ thù của mình, còn sợ hãi lui lại phía sau hay sao?”



Tức giận quát lên một tiếng, thân hình của vua Arthur lại lần nữa nhảy vọt lên phía trên, bắt đầu hướng về phía Triệu Vũ tiếp tục công kích.



Đối với hành vi lúc này của vua Arthur, Triệu Vũ hoàn toàn có thể xem thấu. Hắn là người chưởng khống lực lượng Tà Thần, có thể nắm bắt được tâm linh xấu xa của tất cả mọi thứ trên đời. Cho dù là một vị quốc vương hay hoàng tử, tâm địa của bọn họ chỉ cần xuất hiện một tia ác niệm, Triệu Vũ đều có thể cảm ứng được hết.



Thế nhưng, hiện tại không có linh hồn của Nữ Thần Vận Mệnh ngăn trở, cũng không cần phải lo lắng, bảo vệ cho Tiêu Nhược Lan. Triệu Vũ mặc dù e ngại thanh Hắc Thạch Kiếm ở trên tay của vua Arthur, nhưng hắn lại không sợ hãi chút nào.




Chính vì thế, trên tay Triệu Vũ vung lên quyền ảnh liên miên, mà nhà vua thì chỉ có thể một bên vừa lùi, vừa đem Hắc Thạch Kiếm ra hộ thể, không dám để cho Triệu Vũ đánh trúng người.



Ầm!

— QUẢNG CÁO —