“Lancelot, ta nể tình ngươi đã đi theo ta chinh chiến nhiều năm, nên hành động vừa rồi ta sẽ tha thứ cho ngươi một lần. Nhưng nếu ngươi còn dám có lần sau nữa, thì ta sẽ trực tiếp xử quyết ngươi, rõ chưa?”
Nghe được âm thanh tràn đầy uy nghiêm của nhà vua, Lancelot giống như là một con cừu non sợ hãi, hai cái bả vai run lên lẩy bẩy.
“Vâng, thưa đức vua!”
Nhưng không ai biết được, ẩn sâu bên trong ánh mắt của hắn là một tia độc ác cùng oán niệm. Chỉ có Triệu Vũ là âm thâm mỉm cười, trong lòng thầm nhủ một tiếng: “Thú vị!”
“Tráng sĩ, ta thật sự không phải là không muốn để cho ngươi sử dụng lấy truyền tống trận của vương quốc chúng ta. Nhưng thứ đồ vật này, là do tổ tiên lưu lại, mỗi lần khởi đồng đều phải tiêu hao rất nhiều năng lượng. Vì thế, nếu tráng sĩ muốn sử dụng nó, cần phải chờ đợi thêm một đoạn thời gian nữa. Chờ chúng ta tích lũy đầy đủ năng lượng, thì thứ này mới có thể khởi động được!”
Thật tâm, trong lòng của nhà vua chỉ cầu mong cho tên sát tinh này càng rời đi nhanh càng tốt. Nhưng quả thật giống như lời của ông ta nói, muốn khởi động được truyền tống trận này, thì yêu cầu rất nhiều năng lượng. Chỉ có những pháp sư cao cấp nhất của vương quốc, dùng lấy năng lượng của mình tích súc, thì mới có thể khỏi động được.
Còn một phương pháp khác, có thể dễ dàng khởi động truyền tống trận hơn, đó là dùng đến một loại thần thạch, có ẩn chứa thần lực ở trên Thần giới. Chỉ cần dùng mấy viên thần thạch gắn lên trên truyền tống trận, thì có thể nhanh chóng khởi động được trận pháp phía trên. Nhưng ở bên trong bảo khố của ông ta, hiện tại chỉ vừa vặn bảo lưu được mấy viên. Những đồ vật này, đối với ông ta vô cùng trọng yếu, ông ta làm sao có thể lấy nó để mở truyền tống trận cho Triệu Vũ rời đi được?
Chính vì vậy, ông ta chỉ có thể lựa chọn phương pháp ổn trọng hơn, chờ đợi truyền tống trận tích lũy năng lượng, sau đó đưa tiễn Triệu Vũ rời đi.
Mà Triệu Vũ hoàn toàn không biết việc này, hắn nghe lời của nhà vua nói như vậy, chỉ có thể cau mày một cái, rồi lập tức gật đầu đáp lại: “Vậy được, ta sẽ tạm thời ở trong thành phố này chờ lấy tin tức của ngài. Ta hy vọng, đến khi đó ngài không nên giở trò gì với ta?”
Vừa nói, Triệu Vũ vừa nhấc theo công chúa Alice, hướng về phía bên ngoài tường thành của cung điện nhảy xuống. Lúc này, mọi người nhìn thấy công chúa của mình bị người ta xách đi như vậy, trong lòng đều vô cùng phẫn nộ, muốn lên tiếng mắng chửi một trận.
Thế nhưng, một trận chiến vừa rồi quá mức dọa người. Cho dù bọn họ có tôn sùng công chúa của mình như thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng có ai dám đứng ra ở trước mặt của Triệu Vũ chỉ trích.
“Ngươi… ngươi không được phép tổn thương công chúa!”
Ngay lúc Triệu Vũ rẽ vào bên trong đám người, đi tới bên cạnh thiếu nữ tóc bạc và nhóm thị nữ của nàng. Thì đột nhiên có một đứa bé đứng ra, vừa chỉ tay về phía Triệu Vũ, vừa nhìn lấy công chúa nói ra.
Đứng ở bên cạnh cậu bé, còn có hai vợ chồng già, bọn họ vô cũng sợ hãi mà nắm lấy con mình, muốn đem cái miệng của đứa bé bịt lại. Nhưng động tác của bọn họ, lại không cách nào ngăn được hành động của đứa nhỏ. Nó mặc dù đều đang không ngừng run lên, nhưng ánh mắt thì cực kỳ kiên định nhìn lấy Triệu Vũ trước mặt.
Nhìn thấy đứa nhỏ, lại nghĩ đến cha mẹ nuôi của mình khi còn nhỏ. Bọn họ mặc dù không có một chút sức mạnh nào, nhưng khi hắn gặp nguy hiểm, chính hai người bọn họ đã đứng ra, đem hắn cứu về một mạng.
Có thể nói, ngoại trừ Tiêu Nhược Lan, thì ở thế giới trước đó của hắn, chỉ có cha mẹ nuôi cùng với bà lão cho hắn thức ăn trong lúc đói rét nhất, chính là những người mà hắn cảm thấy quý trọng ở trên cuộc đời này, ngoài cha mẹ thật của hắn.
Đáng tiếc, nhiều năm trước cha mẹ nuôi của hắn vì cứu hắn mà chết. Trong khi đó, bà lão cũng qua đời sau một đêm đem thức ăn cho hắn. Cho đến hiện tại, ngay cả Tiêu Nhược Lan cũng vì hắn mà bị đưa đến Thần giới, không rõ ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại.
Trong ánh mắt kinh ngạc và vô cùng sợ hãi của mọi người, Triệu Vũ đột nhiên cúi thấp người xuống, đặt tay lên xoa trên đầu của đứa nhỏ, giọng nói ôn nhu cực kỳ hiếm thấy.
“Cậu bé, ta biết là ngươi đang lo lắng cho công chúa của ngươi. Nhưng ngươi hãy yên tâm, nàng là một người thiện lương, ta nhất định sẽ bảo về tốt cho nàng!”
Nói xong, Triệu Vũ cũng không có ý định dừng lại, một đường thẳng tắp đi ra phía bên ngoài tòa thành. Lúc này, mấy nàng thiếu nữ cũng vội vàng đi theo sau lưng của hắn. Các nàng thật sự là sợ, mình một khi còn lưu lại đây, sẽ bị toàn bộ dân chúng trong thành này vây giết.
Trong lúc Triệu Vũ và mọi người lưu lại ở bên ngoài thành phố để chờ đợi nhà vua hoàn thành khỏi động truyền tống trận. Hắn thỉnh thoảng sẽ đem các nàng ra trêu chọc một phen, rồi lại đi vào trong rừng, kiếm một chút dã thú săn bắn làm thức ăn.
Có thể nói nói, trong mấy ngày này, tâm trạng của Triệu Vũ đã bình ổn hơn rất nhiều. Với lại, các nàng đối với hành động trước đó của hắn, mặc dù có vô số nghi hoặc trong lòng, nhưng dường như có một loại hiểu ngầm nào đó, đều không ai mở miệng lên tiếng hỏi thăm.
Mà một ngày này, trong khi mọi người đang ở bên cạnh bờ suối để đốt lửa trại, làm tiệc nướng, thì bất ngờ có một vị khách nhân đến thăm. Nhìn thấy người này, sắc mặt của Triệu Vũ không khỏi biến hóa.
“Lancelot, ta nể tình ngươi đã đi theo ta chinh chiến nhiều năm, nên hành động vừa rồi ta sẽ tha thứ cho ngươi một lần. Nhưng nếu ngươi còn dám có lần sau nữa, thì ta sẽ trực tiếp xử quyết ngươi, rõ chưa?”
Nghe được âm thanh tràn đầy uy nghiêm của nhà vua, Lancelot giống như là một con cừu non sợ hãi, hai cái bả vai run lên lẩy bẩy.
“Vâng, thưa đức vua!”
Nhưng không ai biết được, ẩn sâu bên trong ánh mắt của hắn là một tia độc ác cùng oán niệm. Chỉ có Triệu Vũ là âm thâm mỉm cười, trong lòng thầm nhủ một tiếng: “Thú vị!”
“Tráng sĩ, ta thật sự không phải là không muốn để cho ngươi sử dụng lấy truyền tống trận của vương quốc chúng ta. Nhưng thứ đồ vật này, là do tổ tiên lưu lại, mỗi lần khởi đồng đều phải tiêu hao rất nhiều năng lượng. Vì thế, nếu tráng sĩ muốn sử dụng nó, cần phải chờ đợi thêm một đoạn thời gian nữa. Chờ chúng ta tích lũy đầy đủ năng lượng, thì thứ này mới có thể khởi động được!”
Thật tâm, trong lòng của nhà vua chỉ cầu mong cho tên sát tinh này càng rời đi nhanh càng tốt. Nhưng quả thật giống như lời của ông ta nói, muốn khởi động được truyền tống trận này, thì yêu cầu rất nhiều năng lượng. Chỉ có những pháp sư cao cấp nhất của vương quốc, dùng lấy năng lượng của mình tích súc, thì mới có thể khỏi động được.
Còn một phương pháp khác, có thể dễ dàng khởi động truyền tống trận hơn, đó là dùng đến một loại thần thạch, có ẩn chứa thần lực ở trên Thần giới. Chỉ cần dùng mấy viên thần thạch gắn lên trên truyền tống trận, thì có thể nhanh chóng khởi động được trận pháp phía trên. Nhưng ở bên trong bảo khố của ông ta, hiện tại chỉ vừa vặn bảo lưu được mấy viên. Những đồ vật này, đối với ông ta vô cùng trọng yếu, ông ta làm sao có thể lấy nó để mở truyền tống trận cho Triệu Vũ rời đi được?
Chính vì vậy, ông ta chỉ có thể lựa chọn phương pháp ổn trọng hơn, chờ đợi truyền tống trận tích lũy năng lượng, sau đó đưa tiễn Triệu Vũ rời đi.
Mà Triệu Vũ hoàn toàn không biết việc này, hắn nghe lời của nhà vua nói như vậy, chỉ có thể cau mày một cái, rồi lập tức gật đầu đáp lại: “Vậy được, ta sẽ tạm thời ở trong thành phố này chờ lấy tin tức của ngài. Ta hy vọng, đến khi đó ngài không nên giở trò gì với ta?”
Vừa nói, Triệu Vũ vừa nhấc theo công chúa Alice, hướng về phía bên ngoài tường thành của cung điện nhảy xuống. Lúc này, mọi người nhìn thấy công chúa của mình bị người ta xách đi như vậy, trong lòng đều vô cùng phẫn nộ, muốn lên tiếng mắng chửi một trận.
Thế nhưng, một trận chiến vừa rồi quá mức dọa người. Cho dù bọn họ có tôn sùng công chúa của mình như thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng có ai dám đứng ra ở trước mặt của Triệu Vũ chỉ trích.
“Ngươi… ngươi không được phép tổn thương công chúa!”
Ngay lúc Triệu Vũ rẽ vào bên trong đám người, đi tới bên cạnh thiếu nữ tóc bạc và nhóm thị nữ của nàng. Thì đột nhiên có một đứa bé đứng ra, vừa chỉ tay về phía Triệu Vũ, vừa nhìn lấy công chúa nói ra.
Đứng ở bên cạnh cậu bé, còn có hai vợ chồng già, bọn họ vô cũng sợ hãi mà nắm lấy con mình, muốn đem cái miệng của đứa bé bịt lại. Nhưng động tác của bọn họ, lại không cách nào ngăn được hành động của đứa nhỏ. Nó mặc dù đều đang không ngừng run lên, nhưng ánh mắt thì cực kỳ kiên định nhìn lấy Triệu Vũ trước mặt.
Nhìn thấy đứa nhỏ, lại nghĩ đến cha mẹ nuôi của mình khi còn nhỏ. Bọn họ mặc dù không có một chút sức mạnh nào, nhưng khi hắn gặp nguy hiểm, chính hai người bọn họ đã đứng ra, đem hắn cứu về một mạng.
Có thể nói, ngoại trừ Tiêu Nhược Lan, thì ở thế giới trước đó của hắn, chỉ có cha mẹ nuôi cùng với bà lão cho hắn thức ăn trong lúc đói rét nhất, chính là những người mà hắn cảm thấy quý trọng ở trên cuộc đời này, ngoài cha mẹ thật của hắn.
Đáng tiếc, nhiều năm trước cha mẹ nuôi của hắn vì cứu hắn mà chết. Trong khi đó, bà lão cũng qua đời sau một đêm đem thức ăn cho hắn. Cho đến hiện tại, ngay cả Tiêu Nhược Lan cũng vì hắn mà bị đưa đến Thần giới, không rõ ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại.
Trong ánh mắt kinh ngạc và vô cùng sợ hãi của mọi người, Triệu Vũ đột nhiên cúi thấp người xuống, đặt tay lên xoa trên đầu của đứa nhỏ, giọng nói ôn nhu cực kỳ hiếm thấy.
Trong lúc Triệu Vũ và mọi người lưu lại ở bên ngoài thành phố để chờ đợi nhà vua hoàn thành khỏi động truyền tống trận. Hắn thỉnh thoảng sẽ đem các nàng ra trêu chọc một phen, rồi lại đi vào trong rừng, kiếm một chút dã thú săn bắn làm thức ăn.
Có thể nói nói, trong mấy ngày này, tâm trạng của Triệu Vũ đã bình ổn hơn rất nhiều. Với lại, các nàng đối với hành động trước đó của hắn, mặc dù có vô số nghi hoặc trong lòng, nhưng dường như có một loại hiểu ngầm nào đó, đều không ai mở miệng lên tiếng hỏi thăm.
Mà một ngày này, trong khi mọi người đang ở bên cạnh bờ suối để đốt lửa trại, làm tiệc nướng, thì bất ngờ có một vị khách nhân đến thăm. Nhìn thấy người này, sắc mặt của Triệu Vũ không khỏi biến hóa.