Dưỡng Long Hóa Thần

Chương 81: Ai cho ngươi lá gan



 

 

Quá kinh hãi, cái đầu rắn của Huyền Quy lập tức thục vào bên trong mai rùa, quyết định không bao giờ dám lo ra ngoài tham chiến nữa.

 

Mà phía bên kia, Kim Ưng thấy Hổ Nương nổi giận suýt đánh chết Huyền Quy, nó chỉ cười gằn lên một tiếng, sau đó không một chút kiêng dè nào lao tới, hướng về phía con hổ trắng nhỏ nằm ở trên lưng của Hổ Nương đánh xuống.

 

Nhất thời Hổ Nương bị giật mình kinh hãi, vội vàng xoay người lại né tránh, trong miệng thì không nhịn được tức giận mắng: “Kim Ưng, ngươi đường đường là một tên cường giả cấp bậc đại tông sư, làm sao lại trở nên vô sỉ như vậy? Còn muốn đánh lén một đứa nhỏ chỉ vừa mới đạt đến cấp B?”

 

“Ha ha ha, nó là em trai của ngươi, cũng là truyền nhân của Kim Sí Hổ, ta không giết nó, chẳng lẽ lại để cho nó trưởng thành, sau đó tìm đến tộc nhân của ta trả thù?”

 

Kim Ưng hoàn toàn không có tỏ ra xấu hổ, mà càng lúc càng nổi lên sát tâm, muốn đem con hổ trắng nhỏ ở trên lưng của Hổ Nương giết chết cho bằng được.

 

Vốn dĩ trên người đã có vết thương, lại trúng độc của Huyền Quy. Lúc này còn phải bảo vệ cho Tiểu Hổ, Hổ Nương thật sự là không có cách nào phát huy ra được thực lực chân chính của mình, chỉ có thể bị con chim ưng kia đè đánh.

 

Oanh!

 

Một trận chấn động kịch liệt, thân hình khổng lồ của Hổ Nương cứ như thế bị một cái móng vuốt của Kim Ưng đập trúng, để cho thân thể của nàng từ trên không trung rơi xuống mặt đất.

 

Ầm!

 

Ầm!

 

Vì để bảo vệ cho Tiểu Hổ, nàng mặc dù chịu đến thương tích đầy mình, vẫn kiên quyết chở che cho con hổ trắng nhỏ ở trên lưng.

 

Bịch!

 

Thân hình của nàng vừa rơi xuống đất, vô số cổ thụ trong rừng đều bị nàng đè gãy. Mà lúc này, Huyền Quy vốn dĩ đã trốn kỹ trong mai rùa, nhưng lại không ngờ đến vị trí rơi xuống của Hổ Nương lại vừa vặn đè lên trên người nó. Cho dù mai rùa của nó cứng rắn vô cùng, nhưng lúc này nhận lấy trọng kích như vậy, nó cũng nhịn không được mà đau đến kêu rống lên. Có thể thấy, lúc này mai rùa của nó cũng xuất hiện không ít vết nứt.

 

“Kim Ưng, ngươi đây là có ý gì? Tại sao đem nàng hướng về phía ta đánh xuống?”

 

Trong đau đớn cùng phẫn nộ, Huyền Quy không khỏi phát ra âm thanh già nua, tràn đầy tức giận dùng để chất vấn Kim Ưng.

 

Chỉ có điều, ánh mắt sắc lạnh của Kim Ưng lại làm như nghe không thấy. Thậm chí, nó còn cười lạnh nói ra: “Nhiệm vụ của ngươi là đem ả ta ngăn lại. Bây giờ ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể trở về nghĩ ngơi được rồi!”

 

Lời này của Kim Ưng vừa nói ra, đáy lòng của Huyền Quy liền cảm giác lạnh xuống. Nó thừa biết, nghĩ ngơi bên trong lời nói của Kim Ưng là có ý gì.

 

“Kim Ưng, ngươi chớ có nên quá đáng như vậy! Bộ tộc Huyền Quy của ta cũng không phải là dễ ăn hiếp. Nếu ngươi dám gây ra bất lợi với ta, tộc trưởng của bọn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu?!”

 

Trước uy thế ngập trời của Kim Ưng, Huyền Quy lúc này chỉ có thể hô ra giá đỡ, hy vọng là hắn có thể bỏ qua cho mình.

 

Nhưng đáng tiếc, Kim Ưng là một kẻ vô cùng độc ác, lại nhiều âm mưu quỷ kế. Nên nó đối với mấy lời đe dọa của Huyền Quy liền trực tiếp khịt mũi xem thường, còn rất đắc ý nói ra: “Huyền Quy, bộ tộc của các ngươi thì có mấy người? Ngoài cái lão già tộc trưởng đã gần đất xa trời ấy ra, cũng chỉ còn lại một con rùa già như ngươi. Chỉ bằng hai người các ngươi, ngươi có thể hù dọa được ta hay sao?”

 

Nói xong lời này, Kim Ưng cũng không tiếp tục dài dòng nữa, mà nó bắt đầu hướng về phía bên dưới công kích. Cho dù Hổ Nương là một người rất kiên cường, lúc này cũng có chút tuyệt vọng, trong đầu nhất thời nhịn không được mà nghĩ đến hình ảnh của một tên thiếu niên, kẻ đã từng cứu nàng một mạng, thoát khỏi tên Kim Ưng này.

 

Chỉ đáng tiếc, nàng không biết hắn bây giờ ở đâu, cũng không biết hắn sống chết như thế nào. Nếu như cho nàng thêm một lần lựa chọn, có lẽ, nàng sẽ cùng hắn sống thêm một đoạn thời gian nữa, dùng thân thể của mình bù đắp lấy ơn cứu mạng của hắn. Nhưng lúc này, cho dù nàng có hối hận cũng đã quá muộn rồi. Số mệnh của nàng, từ đây không thể nào gặp được hắn nữa!

 

Trong lúc nhất thời, nước mắt ở trên khuôn mặt của nàng lăn dài xuống đất. Mà con hổ trắng nhỏ đang được nàng che chở ở dưới thân thể, lúc này cũng sợ hãi run lên cầm cập. Bộ tộc Kim Sí Hổ của các nàng, đến đây xem như là đoạn tuyệt rồi!

“Ai cho ngươi lá gan, dám tổn thương đến nữ nhân của ta?”

 

Ngay lúc này, một tiếng nói lạnh lùng vang lên giữa thiên địa. Ưng trảo của Kim Ưng chỉ còn cách đỉnh đầu của Hổ Nương có vài li, nhưng lại không thể nào chụp xuống, động tác của hắn giống như bị định trụ tại không trung, làm thế nào cũng không thể nhúc nhích được.

 

Lúc này, một thiếu nữ tay cầm khiên tròn, mang theo trường kiếm đi tới. Phía sau nàng là một gã đàn ông trẻ tuổi, ánh mắt tràn ngập lửa giận nhìn lấy Kim Ưng trừng mắt.

Vừa rồi, nghe được tiếng động ở bên này, Triệu Vũ đã cùng với Elicia chạy đến. Nhưng khi cảm nhận được khí tức của Hổ Nương, nghe được tiếng gầm thét của Kim Ưng, hắn liền tức tốc đến cứu viện cho nàng. Cũng may, động tác của Elicia vô cùng kịp thời, đem Hổ Nương cứu về một mạng.

 

Quá kinh hãi, cái đầu rắn của Huyền Quy lập tức thục vào bên trong mai rùa, quyết định không bao giờ dám lo ra ngoài tham chiến nữa.

 

Mà phía bên kia, Kim Ưng thấy Hổ Nương nổi giận suýt đánh chết Huyền Quy, nó chỉ cười gằn lên một tiếng, sau đó không một chút kiêng dè nào lao tới, hướng về phía con hổ trắng nhỏ nằm ở trên lưng của Hổ Nương đánh xuống.

 

Nhất thời Hổ Nương bị giật mình kinh hãi, vội vàng xoay người lại né tránh, trong miệng thì không nhịn được tức giận mắng: “Kim Ưng, ngươi đường đường là một tên cường giả cấp bậc đại tông sư, làm sao lại trở nên vô sỉ như vậy? Còn muốn đánh lén một đứa nhỏ chỉ vừa mới đạt đến cấp B?”

 

“Ha ha ha, nó là em trai của ngươi, cũng là truyền nhân của Kim Sí Hổ, ta không giết nó, chẳng lẽ lại để cho nó trưởng thành, sau đó tìm đến tộc nhân của ta trả thù?”

 

Kim Ưng hoàn toàn không có tỏ ra xấu hổ, mà càng lúc càng nổi lên sát tâm, muốn đem con hổ trắng nhỏ ở trên lưng của Hổ Nương giết chết cho bằng được.

 

Vốn dĩ trên người đã có vết thương, lại trúng độc của Huyền Quy. Lúc này còn phải bảo vệ cho Tiểu Hổ, Hổ Nương thật sự là không có cách nào phát huy ra được thực lực chân chính của mình, chỉ có thể bị con chim ưng kia đè đánh.

 

Oanh!

 

Một trận chấn động kịch liệt, thân hình khổng lồ của Hổ Nương cứ như thế bị một cái móng vuốt của Kim Ưng đập trúng, để cho thân thể của nàng từ trên không trung rơi xuống mặt đất.

 

Ầm!

 

Ầm!

 

Vì để bảo vệ cho Tiểu Hổ, nàng mặc dù chịu đến thương tích đầy mình, vẫn kiên quyết chở che cho con hổ trắng nhỏ ở trên lưng.

 

Bịch!

 

Thân hình của nàng vừa rơi xuống đất, vô số cổ thụ trong rừng đều bị nàng đè gãy. Mà lúc này, Huyền Quy vốn dĩ đã trốn kỹ trong mai rùa, nhưng lại không ngờ đến vị trí rơi xuống của Hổ Nương lại vừa vặn đè lên trên người nó. Cho dù mai rùa của nó cứng rắn vô cùng, nhưng lúc này nhận lấy trọng kích như vậy, nó cũng nhịn không được mà đau đến kêu rống lên. Có thể thấy, lúc này mai rùa của nó cũng xuất hiện không ít vết nứt.

 

“Kim Ưng, ngươi đây là có ý gì? Tại sao đem nàng hướng về phía ta đánh xuống?”

 

Trong đau đớn cùng phẫn nộ, Huyền Quy không khỏi phát ra âm thanh già nua, tràn đầy tức giận dùng để chất vấn Kim Ưng.

 

Chỉ có điều, ánh mắt sắc lạnh của Kim Ưng lại làm như nghe không thấy. Thậm chí, nó còn cười lạnh nói ra: “Nhiệm vụ của ngươi là đem ả ta ngăn lại. Bây giờ ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể trở về nghĩ ngơi được rồi!”

 

Lời này của Kim Ưng vừa nói ra, đáy lòng của Huyền Quy liền cảm giác lạnh xuống. Nó thừa biết, nghĩ ngơi bên trong lời nói của Kim Ưng là có ý gì.

 

“Kim Ưng, ngươi chớ có nên quá đáng như vậy! Bộ tộc Huyền Quy của ta cũng không phải là dễ ăn hiếp. Nếu ngươi dám gây ra bất lợi với ta, tộc trưởng của bọn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu?!”

 

Trước uy thế ngập trời của Kim Ưng, Huyền Quy lúc này chỉ có thể hô ra giá đỡ, hy vọng là hắn có thể bỏ qua cho mình.

 

Nhưng đáng tiếc, Kim Ưng là một kẻ vô cùng độc ác, lại nhiều âm mưu quỷ kế. Nên nó đối với mấy lời đe dọa của Huyền Quy liền trực tiếp khịt mũi xem thường, còn rất đắc ý nói ra: “Huyền Quy, bộ tộc của các ngươi thì có mấy người? Ngoài cái lão già tộc trưởng đã gần đất xa trời ấy ra, cũng chỉ còn lại một con rùa già như ngươi. Chỉ bằng hai người các ngươi, ngươi có thể hù dọa được ta hay sao?”

 

Nói xong lời này, Kim Ưng cũng không tiếp tục dài dòng nữa, mà nó bắt đầu hướng về phía bên dưới công kích. Cho dù Hổ Nương là một người rất kiên cường, lúc này cũng có chút tuyệt vọng, trong đầu nhất thời nhịn không được mà nghĩ đến hình ảnh của một tên thiếu niên, kẻ đã từng cứu nàng một mạng, thoát khỏi tên Kim Ưng này.

 

Chỉ đáng tiếc, nàng không biết hắn bây giờ ở đâu, cũng không biết hắn sống chết như thế nào. Nếu như cho nàng thêm một lần lựa chọn, có lẽ, nàng sẽ cùng hắn sống thêm một đoạn thời gian nữa, dùng thân thể của mình bù đắp lấy ơn cứu mạng của hắn. Nhưng lúc này, cho dù nàng có hối hận cũng đã quá muộn rồi. Số mệnh của nàng, từ đây không thể nào gặp được hắn nữa!


Ngay lúc này, một tiếng nói lạnh lùng vang lên giữa thiên địa. Ưng trảo của Kim Ưng chỉ còn cách đỉnh đầu của Hổ Nương có vài li, nhưng lại không thể nào chụp xuống, động tác của hắn giống như bị định trụ tại không trung, làm thế nào cũng không thể nhúc nhích được.

 

Lúc này, một thiếu nữ tay cầm khiên tròn, mang theo trường kiếm đi tới. Phía sau nàng là một gã đàn ông trẻ tuổi, ánh mắt tràn ngập lửa giận nhìn lấy Kim Ưng trừng mắt.

Vừa rồi, nghe được tiếng động ở bên này, Triệu Vũ đã cùng với Elicia chạy đến. Nhưng khi cảm nhận được khí tức của Hổ Nương, nghe được tiếng gầm thét của Kim Ưng, hắn liền tức tốc đến cứu viện cho nàng. Cũng may, động tác của Elicia vô cùng kịp thời, đem Hổ Nương cứu về một mạng.