Đường Ly cầm lấy tập giấy vừa mới giải quyết xong đứng dậy. Tần Vũ nhìn vợ khẽ gật đầu.
"Để anh gọi tài xế đưa em đi." Tần Vũ vòng tay qua eo Đường Ly nhìn cậu với ánh mắt cưng nựng.
"Không cần đâu, em đi cũng khá gần."
Tần Vũ im lặng đồng ý, đứng dậy rời khỏi ghế. Đến lấy áo khoác lên người cậu, động tác quen thuộc hôn lên trán.
"Đi sớm về sớm."
Gần đây Đường Ly chịu trách nhiệm một hợp đồng nhỏ, tuy nhỏ nhưng cậu rất nghiêm túc muốn chịu trách nhiệm với nó một cách tốt nhất.
Ôm tập hợp đồng đi ra khỏi công ty, Đường Ly thuận lợi kí kết hợp đồng, vui vẻ đến cửa hàng tiện lợi mua một ít thức ăn để tối nay ăn vặt. Trên đường đi về, Đường Ly vô tình gặp Dục Văn Hiên.
Vừa gặp cậu, hắn ta nhàn nhạt đút hai tay vào túi quần tiến lại gần, tầm mắt di chuyển đến túi đồ trên tay cậu.
"Toàn đồ bổ, đồ chua. Ai nhìn vào không biết nghĩ cậu đang mang bầu đấy chàng trai nhỏ."
Gương mặt nhỏ tức đến đỏ bừng, Đường Ly quay lưng đi, nào ngờ bị Dục Văn Hiên nắm giữ lấy cánh tay.
"Anh làm gì vậy?" Đường Ly quát.
"Tôi dẫn em đi ăn đồ bổ." Hắn ta lưu manh.
"Buông ra."
Vùng vẫy mãi không được, Đường Ly tức giận cắn mạnh vào cánh tay khiến hắn ta đau đớn thả tay ra.
"Em tuổi cẩu đấy à?"
Đường Ly hứ một tiếng rồi bỏ chạy, Dục Văn Hiên nhăn nhó nhìn theo.
"Đồ đanh đá, tôi không buông tha em dễ dàng vậy đâu."
Đường Ly chạy hối hả về công ty, đến gần công ty thì gặp một người đàn ông lớn tuổi cao ráo, thoạt nhìn tuổi tác có vẻ không thể đánh cắp được vẻ đẹp trai trên mặt ông ấy.
"Nhìn người này trông quen mắt thật."
Dáng vẻ lạnh lùng khiến Đường Ly không dám lại gần, ông ta xoay người nhìn thấy Đường Ly đang nhìn mình.
Ông ta cười hiền lành.
"Cậu trai nhỏ, có thể gọi Tần Vũ xuống đây dùm ta được không?" Ông bị bảo vệ chặn tại cửa lớn công ty.
"Bác là ai vậy ạ?"
Vì Tần Vũ là chủ tịch công ty lớn nên không thể gặp người một cách tùy tiện. Ông ta chưa kịp trả lời thì Tần Vũ đã xuất hiện, hắn nghe cấp dưới báo Đường Ly đang dưới đại sảnh nên vội đi xuống đón người.
"Ba. Sao ba lại về?"
Hắn quen thuộc đưa cánh tay ôm lấy eo Đường Ly như đánh dấu chủ quyền. Ông ta cười.
"Ta về nhà cũng phải có lí do sao?" Nhìn về phía eo Đường Ly có bàn tay to lớn của Tần Vũ đang đặt trên đó nói thêm. "Nếu không về thì làm sao biết con và cậu bé này lại có mối quan hệ đặc biệt."
Đường Ly ngại ngùng cúi đầu lo lắng, hóá ra người đàn ông này là ba của Tần Vũ, Tần Vũ thản nhiên rất điểm tĩnh.
"Y của ba là?" Hẳn nghi ngờ dò xét.
"Không sao, ta cảm thấy việc hai người con trai yêu nhau rất bình thường." Vẫn nét mặt hiền lành đó nói với
Đường Ly. "Cậu trai nhỏ, con không cần phải sợ."
Đường Ly đánh giá, vẻ bề ngoài ông ta rất lạnh lùng nhưng tính cách lại hiền lành dễ gần, chuyện con trai mình yêu con trai cũng rất vui vẻ chấp nhận, Tần Vũ nắm chặt tay Đường Ly giống như sợ cậu sẽ tuột khỏi tay hắn.
"Dù ba có đồng ý hay phản đối đều không ảnh hưởng." Tần Vũ có vẻ không coi nặng lời nói của ba hắn.
Tần Uý bất lực trách móc con trai.
"Con vẫn như trước kia, đều không muốn ai xen vào chuyện của mình."
Đúng vậy, đối với Tần Vũ cuộc sống này là của hắn không ai được quyền sắp xếp. Trước kia những việc Tần Uý làm với hắn đã có cái bóng quá lớn khiến hắn cực kỳ ghét bỏ chuyện người khác sắp xếp cuộc đời của mình.
Đến khi Tần Vũ có quyền lực trong tay kiểm soát tất cả mới thoát khỏi sự điều khiển của ba mình cho đến hiện tại nên hắn đối với Tần Uý luôn có sự bài xích kịch liệt không muốn thân cận quá mức.
"Nói như thế thì ta dù gì cũng là ba của con, con cũng phải báo với ba một tiếng."
"Thì cũng chỉ là báo một tiếng, không phải xin sự xin phép nên báo sớm hay muộn đều như nhau."
"Con..." Tần Uý thật sự rất tức giận với con trai nhưng vẫn cố kìm nén để giữ bộ dạng ôn hòa trông chút gượng gạo. Tần Uý hạ mình dỗ dành hắn. "Được rồi, vậy ba về nhà trước đợi các con. Về sớm ha."
Nói xong ông ấy bắt xe về nhà chuẩn bị cơm để đợi các con về nhà cùng ông ăn cơm, cũng đã lâu lắm rồi chưa ăn cơm cùng con trai nên rất trông chờ tối nay.
Ở phòng làm việc Tần thị, Tần Vũ căng thẳng ôm Đường Ly một lúc lâu mới lưu luyến buông ra, lúc buông còn có chút không nỡ.
"A Ly, nghe anh nói. Dù ông ta có nói gì em cũng không được nghe theo. Em nhớ chưa?" Đôi mắt tràn ngập sự bất an, quả thật khi nhìn thấy ông ta xuất hiện Tần Vũ như muốn thu nhỏ Đường Ly cất người vào túi áo không cho ông ta lại gần cậu.
"Em nhớ rồi, anh đừng quá lo lắng." Đường Ly ôn nhu dỗ người, cậu đã từng nghe Bạch Hựu kể chuyện Tần Vũ bị ba mình bắt ép như thế nào nên cậu hiểu tâm trạng của hắn hiện tại. Không thể làm gì hơn, Đường Ly đành an ủi hẳn bằng những lời có cánh để hẳn an tâm.
Tối đến cả hai nắm tay nhau về nhà, Tần Uý vui vẻ ngồi đợi trên bàn cơm, điệu bộ vẫn ôn hoà.
"Các con về rồi, mau vào ăn cơm."
Tần Vũ vẫn như cũ xa lạ đối với ông ta. Đường Ly nhìn cách hắn đối xử với ba rồi nhìn Tần Uý. Lòng cậu đột nhiên cảm thấy thương xót ông ta, dù gì cũng là ba của Tần Vũ, hắn đối xử với ông ấy như vậy có chút không thoả đáng.
Đường Ly cảm thấy chạnh lòng, cảm thấy Tần Uý thật tội nghiệp. Để cứu lấy cục diện gượng gạo này cậu kéo hắn ngồi xuống bàn. Trước khi vào bàn còn lễ phép chào Tần Uý, kính lão đắc thọ đợi ông ngồi xuống trước.
Hắn vẫn lạnh mặt không muốn ngồi, Đường Ly kéo kéo tay.
"Chồng, em đói rồi."
Ăn phải mật ngọt, Tần Vũ hòà hoãn ngồi xuống. Không phải vì hắn muốn ăn cơm với Tần Uý mà là vì hắn sợ
Đường Ly đói bụng mà thôi.
Tần Uý cười vui vẻ.
"Ăn cơm, ăn cơm. Đã lâu rồi chưa ăn cơm cùng con. Đều là các món con thích đó A Tịnh."
Hắn nhìn bàn cơm, cũng không mở miệng, sợ mở miệng lại khiến không khí căng thẳng làm A Ly của hắn sẽ ăn cơm không ngon.