Đường Ly [Đam Mỹ]

Chương 62



"Chưa bao giờ đi chơi mà phải lén lút như thế này" Phương Từ ngó trước ngó sau nhìn xung quanh xem hai người kia có theo dõi hay không.

Cậu đi dạo đến một cánh đồng quê, khắp nơi là một bãi cỏ rộng lớn, gió nhẹ hiu hiu thổi. Nhìn cảnh quan khiến người ta nhẹ nhõm, rời đi lại lưu luyến muốn trở về.

"Anh." Thời Khôi xuất hiện từ phía sau.

"Sao em lại đến đây?" Phương Từ hỏi.

"Em thấy anh có vẻ buồn, không yên tâm nên em đi theo." Thời Khôi thành thật

nói.

"Em về đi. Anh muốn yên tĩnh." Nếu đã xem cậu là anh trai thì đừng đối xử như người đặc biệt như thế, ân cần ấp áp. Đốt một ngọn lửa đơn phương trong lòng cậu, ngày càng làm nó bùng cháy. Rồi tạt một gáo nước lạnh, hoá ra ai ai Thời Khôi cũng đều đối xử như thế. Chẳng phải là ngoại lệ. Tự trách bản thân đa tình.

"Anh có thể nói em nghe không?" Thời Khôi cao ráo nổi bật cúi xuống nhìn Phương Từ.

"Không cần." Không lẽ lại nói rằng bản thân lại nảy sinh thứ tình cảm không nên có với Thời Khôi. Ngay cả chiều cao cũng chênh lệch rõ ràng như thế thì nói gì đến gia thế. Rõ ràng Phương Từ tự ti về gia thế nên không dám đến gần ánh hào quang sáng chói như Thời Khôi.

Nhận thấy sự bài xích trong ánh mắt của Phương Từ, Thời Khôi cố gắng lãng tránh nó.

"Em đi mua nước, anh đợi em một chút." Thời Khôi xoay người đi.

Phương Từ tự nhủ trong lòng. "Làm ơn, đừng cố gắng lại gần anh nữa."

Đánh gãy mạch suy nghĩ, tiếng điện thoại vang lên. Là bệnh viện, không lẽ bà có chuyện gì. Gấp gáp nhấc máy lên.

"Bà cậu đang yếu dần, cậu hãy mau về đây chăm sóc bà thời gian cuối này đi"

"Tiểu Từ, bà nhớ con. Về với bà đi." Bà Phương Nguyệt thều thào trong điện thoại.

"Dạ, đợi con. Con về với bà." Giọng nói có chút nghẹn ngào, Phương Từ cố gắng nén lại không khóc.

Nhận được cuộc điện thoại, Phương Từ vội vã chạy về khách sạn, vừa kéo vali ra khỏi phòng đã gặp Dục Văn Hoài.

"Tiểu Từ, em đi đâu?" Hắn ta chặn cậu lại.

"Tránh ra. Cậu gấp gáp đuổi người.



"Em không thể tử tế với tôi một chút nào sao?" Hắn ta tức giận bóp lấy khuôn mặt nhỏ của Phương Từ.

"Anh bị điên sao?" Lúc xưa hắn ta dùng mọi thủ đoạn để hành hạ cậu, bây giờ lại bảo cậu đối xử tử tế với hắn, làm sao có thể.

Dục Văn Hoài tức giận khống chế bắt Phương Từ mang đi. "Vậy thì để tôi dạy em cách ngoan ngoãn"

Đã chuẩn bị từ trước, Dục Văn Hoài chuốc thuốc mê khiến Phương Từ ngất đi. Không sợ bị ai phát hiện, hắn hiên ngang đem Phương Từ ra khỏi khách sạn.

Thời Khôi quay lại bãi cỏ không thấy Phương Từ đâu nên cũng trở về khách sạn, cậu cố ý thuê phòng sát bên Phương Từ. Lúc trở về thì phát hiện thấy vali đồ của Phương Từ nằm trước cửa. Nhận thấy có điều bất thường nên vội vàng đến phòng điều khiển check camera.

"Dục Văn Hoài." Thời Khôi tức giận siết chặt tay thành nắm đấm.

Bên phía bệnh viện liên lạc với Phương Từ không được nên đành phải gọi cho Tần Vũ là người giám hộ thứ hai của Phương Nguyệt.

Bên trong phòng viện dưỡng lão của Phương Nguyệt, bà ấy đã bị sát hại một cách dã man. Đường Ly không thể nhìn nổi cảnh này, Tần Vũ nhanh mắt phát hiện che mắt cậu lại.

"Đừng nhìn."

Ra hiệu cho cấp dưới giải quyết, hắn dẫn cậu ra ngoài. Đường Ly nôn khan khó chịu, đôi mắt đỏ ửng ngập nước, nước mắt lăn dài trên má.

"Tại sao? Bà của anh Từ... Tại sao lại sát hại dã man như vậy chứ?"

Lưỡi bà ấy bị cắt, mắt cũng bị móc ra, chân cũng không toàn vẹn chị chia ra làm đôi. Hình hài không còn nguyên vẹn, hung thủ biến thái đến mức xếp thi thể lại ngay ngắn chấp vá.

"Thật tàn nhẫn"

Đường Ly không kìm được nước mắt khóc đến đáng thương. Tần Vũ an ủi vợ, quyết phải tìm được hung thủ, ngoài ra cả căn phòng đều có dấu vết lục lọi khắp nơi. Hung thủ dường như rất chuyên nghiệp phá hỏng các camera trong cả viện dưỡng lão.

"Rốt cuộc hung thủ đang muốn che dấu chuyện gì?"

Cảnh sát điều tra, kết quả cho thấy nạn nhân không hề có dấu hiệu chống cự, rất rõ ràng là người quen đã ra tay sát hại.

"Đã liên lạc với Phương Từ chưa?" Tần Vũ nhìn kết quả báo cáo trên tay hỏi vị phụ trách chăm sóc cho Phương Nguyệt.

"Dạ đã liên lạc nhưng không có phản hồi." Vị điều dưỡng trả lời.

"Được rồi, không còn việc của cô nữa. Đi đi."

Tần Vũ trầm ngâm, tay đặt bản báo cáo xuống bàn. Đúng lúc đó Thời Khôi gọi



cho Đường Ly, cậu bắt máy bật loa ngoài lên, Thời Khôi gấp gáp hỏi.

"Anh Phương Từ có về nhà không?" Giọng cậu ta gấp gáp.

"Không có." Đường Ly trả lời.

Vừa nhận được câu trả lời Thời Khôi liền dập máy. Đường Ly nhìn Tần Vũ thoáng lo lắng.

"A Tịnh, anh Phương Từ không sao chứ?"

Sẽ không sao. Cậu ấy rất lanh lợi, sẽ không để bản thân bị bắt nạt đâu." Nói đoạn hắn dừng lại, xoa xoa chiếc bụng nhỏ đang bắt đầu nhô lên của Đường Ly.

"Bây giờ chúng ta về nhà nghỉ chơi, chuyện này cứ để anh giải quyết. A Ly đừng quá lo lắng lại sinh bệnh." Tần Vũ biết vợ hắn là người sống tình cảm, chịu đả kích như thế này sẽ suy nghĩ rất nhiều.

Tạm thời mọi việc đều nên hạn chế cho Đường Ly biết, cố gắng tìm mọi cách liên lạc được với Phương Từ. Ngoài ra còn phải cho Đường Ly tránh xa Tần Uỷ ra, nên dọn ra ngoài một thời gian. Tần Vũ biết chắc chắn chuyện này có liên quan đến lão ta, thế nhưng Phương Nguyệt từng là vú nuôi nhà hắn, tại sao lão ta lại giết bà ấy một cách tàn nhẫn như thế?

"Bởi vì bà là người đã gây gián đoạn cuộc thí nghiệm của ta, khiến nó kéo dài nó đến bây giờ vẫn chưa hoàn thiện. Bà đáng chết, đáng bị trừng phạt."

Tần Uý ở trong phòng cười như một kẻ điên không thể khống chế bản thân.

Viên Viên ở bên ngoài run sợ bỏ chạy. Trước khi Phương Nguyệt vào viện dưỡng lão thì cô ấy và bà cũng đã có một đoạn thời gian làm việc với nhau. Tính từ đó đến nay thì cô vào Tần gia làm việc thấm thoát cũng đã được mười năm.

Sau giờ làm việc ở phòng thí nghiệm Tân Tế, Lưu Khang cảm thấy cơ thể không được khoẻ cho lắm bèn xách xe đạp đi giải khuây. Trước kia cậu là người ưa vận động hay chơi thể thao hoặc đánh nhau.

Hiện tại vì người anh em tốt và đam mê nên mới vào phòng nghiên cứu làm việc cũng ít vận động đi hẳn.

Hít sâu một hơi, xách xe đạp đạp đi dạo, càng đạp càng xa. Thấm mệt trong người, Lưu Khang dừng lại bên ven đường, không thể đạp nổi nữa. Tay móc điện thoại ra gọi Ngụy Khiêm.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

"Anh nghe."

"Em sắp chết rồi."

"Em đang ở đâu?" Hắn khẽ cười. Nghe tiếng thở hắn đoán chắc cậu trai hiếu động của hắn lại hoạt náo ở đâu đó rồi.

Lưu Khang nói địa chỉ, kèm theo định vị. Ngụy Khiêm nhờ tài xế riêng đưa hắn đến nơi Lưu Khang đang ngồi.