Ở bến cảng, Tần Uý nghe tin Tạ Hoà Địch bị bắt liền cho người đi tìm và cứu vê.
Lúc này Tạ Hoà Địch đang bị trói treo lơ lửng trên boong tàu. Sát thủ của Tần Uý lén lút đi vào trong đánh úp, người của Tần Vũ vì bị phục kích bất ngờ nên không trở tay kịp, Tạ Hoà Địch đã bị cứu đi.
"Tạ Hoà Địch, đừng làm bác thất vọng"
Cậu ta bị tra tấn, lòng thù hận rất cao đối với Tần Vũ. Lão ta mượn tay của Tạ Hoà Địch để...
"Sau khi hồi phục, hãy thay ta giết Đường Ly."
Đến bệnh viện, Ngụy Khiêm ngồi thẫn thờ bên ngoài phòng cấp cứu, hắn không biết đây là lần thứ mấy Lưu Khang đã vào trong căn phòng đó.
Tần Vũ nhận được điện thoại, lặng lẽ qua một góc nhận cuộc gọi để không bị ảnh hưởng đến mọi người.
"Tần tổng, Tạ Hoà Địch đã bị cứu đi.."
Người bên kia đầu dây tường thuật lại mọi chuyện. Tần Vũ day day thái dương.
"Cử người truy tìm, phải tìm cho ra
Hắn quên mất, tại sao không trừ khử Tạ Hoà Địch lại để cậu ta sống. Cậu ta cứ như con đĩa vậy, bám riết không buông, đánh hoài không chết. Hành hạ đến thế vẫn không chết.
"Tại sao lại sống dai đến như vậy? Sao không chết đi?"
Quay trở lại phòng cấp cứu.
"Lưu Khang, sao vậy anh?"
Ngụy Khiêm ôm chặt đầu, giọng run run.
"Em ấy nôn ra máu..."
Trở về mấy tiếng trước. Lưu Khang vẫn nằm trên giường bệnh, Ngụy Khiêm loay hoay pha sữa. Vừa pha vừa nói chuyện phím cho Lưu Khang nghe, cậu bé vẫn im lặng nghe người kia nói, môi yếu ớt cười.
Cậu trai nhỏ chậm rãi lắc đầu. Vài giây sau, Lưu Khang ho nhẹ vài tiếng, kèm theo tiếng họ là máu.
Nghe tiếng họ, Ngụy Khiêm đang trong toilet rửa ly đi ra, khẩn trương rơi ly xuống đất vỡ tan tành.
"A Khang, em làm sao? Em khó chịu chỗ nào?"
Tay nhấn mạnh vào chuông trên đầu giường.
"Em nhất định không được sảy ra chuyện gì. Lưu Khang, em nghe thấy không?"
"Em... Em rất mệt..." Lưu Khang thều thào vài tiếng lại tiếp tục nôn máu.
Tình huống không dám nhìn lại một lần nữa, chỉ có máu và nước mắt.
"Em ấy nôn rất nhiều máu." Là một bác sĩ, hắn biết Lưu Khang đang ở trong tình trạng nào. "Em ấy có chuyện gì... Chắc anh sống không nổi."
Tần Vũ túm lấy cổ áo bạn mình, hắn biết khi người mình yêu sảy ra chuyện thì mấy ai tỉnh táo nổi nhưng Ngụy Khiêm hắn phải tỉnh táo để còn chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến sắp đến.
"Cậu phải phấn chấn lại cho tôi." Phải tỉnh táo để trả mối thù này.
Dung Tuyết gấp gáp lấy lọ thuốc trong túi ra.
"Anh xem, bọn em đã tìm được thuốc giải. Lưu Khang có hy vọng rồi."
Nghe đến đây, Ngụy Khiêm thay đổi thần sắc ngước lên. Cầm lấy lọ thuốc.
"Thật ư?" Hắn không tin vào tai mình nhìn mọi người.
"Phải, là Đường Ly đã mạo hiểm lấy về từ tay Tần Uý, chắc chắn là thật.
Ngụy Khiêm run run. "Cảm ơn em... Đường Ly, cảm ơn em rất nhiều."
Mấy tiếng sau, phòng cấp cứu mở cửa. Bác sĩ thở dài lắc đầu.
"Người nhà vào gặp bệnh nhân lần cuối đi."
Không ai tin vào tai mình, đặc biệt là Ngụy Khiêm. Hắn như một người không còn hồn, đờ đẫn bước từng bước nặng nề vào bên trong. Quỳ xuống bên cạnh.
Một người đau, một người buồn có thể khóc nhưng người không thể khóc được nữa thì có nghĩa là họ đã đạt đỉnh điểm của nỗi đau. Những ngày qua Ngụy Khiêm đã rất cố gắng trấn an bản thân rằng Lưu Khang nhất định sẽ không sao. Bây giờ hắn không thể lừa gạt bản thân nữa rồi.
Tay run run cầm lọ thuốc, hy vọng cuối cùng của hắn.
"Tiểu Khang, em uống đi. Là Đường Ly đã mạo hiểm đem về cho em. Em nhất định sẽ khoẻ lại."
"Cảm ơn Đường Ly giúp em." Lưu Khang nương theo uống hết lọ thuốc, biết rằng bản thân mình không còn hy vọng nữa nhưng vẫn muốn chiều theo người mình yêu lần cuối cùng. "Sau khi em đi, anh hãy quên em. Và tiếp tục cuộc sống như chưa từng biết em."
"Không... Ngụy Khiêm chưa nói hết câu thì Lưu Khang đã chặn lời.
"Đây không phải lời cầu xin. Là ra lệnh."
Ngụy Khiêm không trả lời, không đáp ứng. "Anh sẽ đánh lão ta thay em."
Nước mắt không ngừng rơi xuống, Lưu Khang trấn an.
"Đừng khóc. Em... Xin lỗi."
Những lời sau đó, Lưu Khang chỉ liên tục xin lỗi hắn rồi dần dần khép mi lại. Lưu Khang đã rời xa Ngụy Khiêm mãi mãi.
"Anh sẽ thay em đánh ông ta." Ngụy Khiêm lặp đi lặp lại câu nói trong vô thức, tay chung thủy siết chặt lấy nhau.
Bên ngoài, không ai kìm nén được cảm xúc, người này ôm lấy người kia khóc đến bi ai. Đường Ly nấc nghẹn.
"Lưu Khang... Không thật đúng không?"
Tần Vũ vỗ về. "Em đã cố gắng hết sức rồi."
"Lưu Khang nợ Ngụy Khiêm một đời hạnh phúc, nợ nhiều lời hứa... Hãy trở về bên cạnh anh để trả lại nợ của mình.
Ngụy Khiêm vô thần ngồi bên cạnh cỗ quan tài đốt tờ giấy ghi nợ. "Em mau về đây được không?"
"Ngụy Khiêm, đến giờ rồi."
Ba mẹ Lưu Khang nhắc nhở hắn tránh sang một bên để đưa quan tài vào lò thiêu. Lúc trước Lưu Khang đã chuẩn bị trước một bức thư gửi cho ba mẹ, nói dối rằng mình bị bệnh không qua khỏi mong ba mẹ đừng quá xót xa.
Người trở về với cát bụi, Ngụy Khiêm chôn vùi bản thân vào nỗi đau, Đường Ly tư trách móc bản thân rất nhiều.
"Giá như em lấy thuốc sớm hơn thì có lẽ Lưu Khang đã được cứu"
"Không phải lỗi của em."
Lỗi của Tần Uý, lão ta đã phát điên vì các nghiên cứu tàn nhẫn của lão. Đã đến lúc lão ta phải trả giá cho những tội ác của mình.
"Tại sao lại không cướp thi thể của nó về?" Tần Uý tức giận đánh mắng các sát thủ của mình.
"Bọn họ bảo vệ quá nghiêm ngặt, bọn tôi không thể tiếp cận."
"Vô dụng, vô dụng."
Lưu Khang là vật thí nghiệm của lão, không có cậu thì lão phải tìm người mới và phải đợi một thời gian dài để xem thuốc phát triển ra sao. Rất mất thời gian.
"Mau, đi bắt Phương Từ về đây. Có thể hãy bắt luôn cả Đường Ly"
Tần Uý rất hối hận vì trước kia đã chuyển hết quyền sở hữu tài sản cho Tần Vũ, để bây giờ hắn lại là người đối đầu lớn nhất của lão. Cha con tương tàn, thật không thể tưởng tượng được.
"Dù gì tao cũng là người đẻ ra nó, sao có thể thua nó được."