Đường Mật Hôn Nhân (Quyển 2)

Chương 13: sự quan tâm bất ngờ





Chap 12 :

Sự quan tâm bất ngờ

Sau khi trở về Đường Muội liền lên phòng tắm rửa bởi vì cô biết mỗi ngày chưa đến 7h sáng Đoan Mộc Khải đã rời khỏi nhà đến tận 19h tối mới trở về nên cô mới yên tâm lên phòng tắm.

Cô cũng đoán được Đoan Mộc Khải sẽ không quan tâm đến sự tồn tại của cô trong Tuyết Sơn Viện này vì trong lòng của Đoan Mộc Khải cô cũng chỉ là một em gái, người mà quan tâm duy nhất cũng chỉ là Trần Tuệ Nhiên.

Cô hiểu rõ điều này nên cô cũng không mong Đoan Mộc Khải sẽ quan tâm cô, cô chỉ mong cả đời này có thể ở bên cạnh Đoan Mộc Khải âm thầm yêu anh, quan tâm anh là cô đã vui rồi.

Sau khi Đường Muội tắm xong liền như thói quen ra ngoài lấy quần áo bởi vì đây là thói quen trước kia của cô luôn quên lấy quần áo.


Đường Muội bước ra ngoài chỉ với cái khăn tắm lớn trên người che những chỗ cần che mà thôi. Tiến nhanh lại tủ quần áo giơ tay lấy đại một chiếc váy ngủ rồi quay gót định rời đi thì chiếc khăn lại bị rơi xuống.

" Cạch " sớm không muộn cánh cửa lại mở đúng lúc ngay cái khăn rơi xuống cả người liền bị phơi bày ra.

Căn phòng này của Đoan Mộc Khải người có thể vào ngoài Đoan Mộc Khải thì cũng đâu ai khác chứ. Đường Muội trợn tròn mắt nhìn người đàn ông phía sau cánh cửa kia, cô không ngờ giờ này Đoan Mộc Khải lại xuất hiện ở Tuyết Sơn Viện, càng không ngờ hơn cái khăn lại rơi rất đúng thời điểm.

Cả người của Đường Muội bị phơi bày trước con mắt của Đoan Mộc Khải khiến cho cô không thể nào ngượng nghịu hơn lúc này. Cả gương mặt như ăn trúng ớt mà đỏ bừng, tim cũng vì thế mà đập nhanh. Điều ước duy nhất của cô hiện tại chính là độn thổ khỏi khung cảnh ngượng đến chín cả mặt này.

Đúng là cô đã thành vợ của Đoan Mộc Khải việc cô ở trước mặt Đoan Mộc Khải thoả thân là chuyện sớm với muộn mà thôi nhưng cô căn bản không có cách để tiếp nhận việc này ngay bây giờ.

Hết cách rồi muốn thoát khỏi cảnh ngượng nghịu này cách tốt nhất trong 36 kế là chuồn. Vừa nghĩ đến Đường Muội liền chạy thẳng vào phòng tắm đóng cửa lại.

Rất nhanh sau đó Đường Muội lần nữa từ phòng tắm bước ra vì cô nghĩ Đoan Mộc Khải chỉ về lấy hồ sơ rồi sẽ đi ngay nên mới có can đảm bước ra. Nhưng ai ngờ hôm nay điều bất ngờ đến quá nhiều lần và đều không nằm trong dữ liệu cô tính trước. Đoan Mộc Khải vẫn còn ở trong phòng, cô vừa ra là đã thấy anh ngồi trên giường nhìn có vẻ là có chuyện muốn nói với cô.

\- anh có chuyện ?

Đường Muội trước nay nghĩ gì liền làm đó cho nên vừa nghĩ đến Đoan Mộc Khải có chuyện muốn nói với cô, cô liền dũng cảm bước lại ngồi bên cạnh anh lên tiếng hỏi.

\- cả đêm không về em có biết như thế sẽ tốn rất nhiều nhân lực của cảnh sát không ?

Đường Muội con nghĩ anh nói gì ai ngờ lại nói đến chuyện cô không về cả đêm, đây rõ ràng là đang trách móc cô đi đêm mà không báo.

\- em...em qua đêm ở nhà bạn mà quên không báo, lần...lần sau nhất định sẽ báo với anh.


Đoan Mộc Khải không dám tin được Đường Muội lại có thể mở mắt to nói dối với anh như vậy. Lại còn nói cái lý do mà chỉ có thể lừa được đứa trẻ ba tuổi. Cô xem anh là thằng ngốc hay là đứa trẻ lên ba thế ?

Đoan Mộc Khải bất ngờ xoay người sang Đường Muội hai tay chống trên giường áp sát cô dưới thân mình.

\- em nghĩ tôi là đứa trẻ lên ba sao ? Hay nghĩ tôi quá dễ lừa ?

Nghe câu này của Đoan Mộc Khải thì Đường Muội đã đoán được việc cô nói dối anh căn bản đã bị anh phát giác.

\- em...em... thật ra em...

Không để Đường Muội giải thích Đoan Mộc Khải liền giơ tay kéo mạnh một bên váy ngủ của Đường Muội xuống, giọng đầy phẫn nộ nói.

\- tôi là chồng em, đến cả việc em bị thương tôi cũng không có quyền được biết sao ?

Đường Muội bị Đoan Mộc Khải doạ cho hoảng sợ, cô còn tưởng anh biết cô nói dối anh thì anh sẽ nổi giận như trước kia mắng cô hay là mang cô quăng ra ngoài chứ. Ai ngờ anh thật sự đã nổi giận nhưng không mắng cô cũng không mang cô quăng đi mà lại dùng giọng điệu của một người chồng đang quan tâm nói chuyện với cô.

\- chỉ...chỉ là vết thương nhỏ thôi !

Đường Muội nhìn thấy sự phẫn nộ của Đoan Mộc Khải trong lòng có chút lo lắng. Trước kia là em gái của anh anh nổi giận sẽ mang cô quăng đi hoặc không quan tâm cô như thế cô còn cảm thấy tốt hơn hiện tại.

Bởi vì hiện tại dáng vẻ nổi giận của anh cứ như hận không thể bóp chết cô mặc dù có ngữ điệu ôn nhu nhưng mà lời nói vẫn là mang cho người khác cảm giác bất an.

\- vết thương nhỏ đối với em nhưng lại là vết thương lớn đối với tôi. Bởi vì em bị thương Đệ Thập Tỷ nhất định sẽ không để tôi yên.


Nghe câu đầu Đường Muội còn cảm thấy hạnh phúc như vỡ oà vì được Đoan Mộc Khải quan tâm nhưng đến khi nghe xong câu sau cảm giác hụt hẫng hiện rõ trên gương mặt của Đường Muội.

Nhận thấy điều bất thường trên gương mặt của Đường Muội, Đoan Mộc Khải liền chỉnh lại tư thế ban đầu bởi vì đến ngay cả anh hiện tại mới phát hiện ra tư thế này mà để người khác bước vào nhìn thấy thì thật ám muội.

\- tôi quan tâm em chỉ vì Đệ Thập Tỷ, đừng tự mình đa tình.

Lời Đoan Mộc Khải nói ra quả thật trúng ngay tim của cô, cô biết rõ anh không thể nào quan tâm cô được nhưng mà cớ sao cô vẫn luôn tự mình đa tình cho rằng anh thật sự quan tâm cô chứ ?

Đường Muội cười khổ nhìn Đoan Mộc Khải trước mặt, một phút trước còn thân mật quan tâm cô, một phút sau lại xa cách cô một khoảng trống như vậy.

\- dù thế nào cũng cảm ơn anh đã quan tâm em. Vết thương này em có thể tự mình bôi thuốc không cần anh.

Đường Muội nói rồi đứng dậy nhanh chóng rời khỏi phòng vì cô không muốn để Đoan Mộc Khải thấy được cảnh cô rơi lệ trước mặt anh để lấy sự thương hại.

Hết chap 12