Chuyện gì tới thì cũng tới, cứ mà thuận theo tự nhiên. (2)
Buông tha đôi môi, để cô lấy lại hơi thở lần nữa. Tay anh cũng không yên mà bắt đầu sờ soạng khắp ngóc ngách trên cơ thể trắng như hoa tuyết của vợ. •
Lục Nghiên bị nhột mà ưm ưm lên vài tiếng:
"Um...ưm, nhột đó..anh đừng sờ nữa..." (2)
Bỏ ngoài tai mặc kệ lời cô nói, bàn tay hư hỏng của anh di chuyển đến từng chỗ nhạy cảm. Quần áo mặc trên người lúc này cũng thật là vướng víu, anh khẽ cau mày. Bằng một thế lực nào đó, quần áo trên người Lục Nghiên bị anh lột sạch, chỉ duy nhất còn lại bộ đô lót ren mỏng nhỏ. (3)
Lục Nghiên lúc mà hoàn hồn lại thì cũng quá muộn màng rồi, không còn quần áo thì làm gì bây giờ, thôi thì đành chấp nhận vậy. 2
Anh lại đặt lên môi cô một nụ hôn ướt át, đầu lưỡi ẩm ướt quấn lấy nhau, dư vị ngọt ngào cả hai hòa làm một, từng cái mút vào cách môi hồng hào lúc này cũng thật nhẹ nhàng.
Mặt này của anh chưa từng lộ diện, hôm nay lại bộc lộ như vầy, nhưng mà lấy danh say rượu để không quá lộ liễu.
Hôn xong anh cúi đầu di chuyển nơi chiếc cổ trắng noãn vẫn còn lưu lại hương hoa nhẹ nhàng của sữa tắm.
Mút lấy, nơi anh di chuyển qua vô thức lại để lại một dấu hôn đỏ màu. Đúng hơn là cố ý!
Lượn lờ nơi cổ một lúc anh di chuyển xuống đôi gò bông căn tròn vẫn còn đang phập phồng ẩn nấp bên trong chiếc áo lót ren mỏng manh. (2
Anh bức xúc quá hóa giận vì bị cản trở, một tay không nói luồn tay xuống mà tháo phăng ra. Đôi gò bông căng tròn trắng như tuyết được giải phóng, đập vào mắt anh ngon đến không từ nào tả nối.
Sờ không vẫn chưa đủ, anh nắn bóp nó đến đến biến hình biến dạng, một bên dùng tay bóp nắn, bên còn lại anh đưa miệng mút lấy một cách mạnh bạo. (2
Cái dáng vẻ say khướt lúc ban đầu tiêu biến, giây phút này thay vào là hình dạng một con sói đói mòi.
Lục Nghiên thở từng hơi nặng nhọc, cơn khoái cảm dần dần xâm chiếm gần hết ý thức. Thân trên bị anh lột sạch, trơ trơ để anh dễ dàng hành sự.
Cũng thật may mắn hơn, trong phòng lúc này chỉ còn duy nhất cái ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ, làm giảm bớt sự ngại ngùng giúp cô. (
Anh nhấm nháp tận hưởng miếng thịt ngon, bầu ngực vợ căng tròn ngày càng căng cứng hơn, Lục Nghiên phải thở gấp liên hồi từ cơn kích thích anh truyền đến.
Cơ thể Lục Nghiên mềm nhũn, cô thở gấp từng hơi, giờ có muốn cất tiếng kêu gào cũng chẳng còn lấy miếng sức.
Buông tha đôi gò bông, Dịch Gia Húc thầm thì nho nhỏ vào tai cô bằng cái giọng say rượu:
"Tôi đói rồi, ăn bữa chính nhé!"
Chẳng kịp để Lục Nghiên trả lời, anh cởi phăng quần áo đang mặc trên người mình, tiếp đó là cởi luôn mảnh vải ren tam giác be bé ở nơi hang động đẹp đẽ kia.
Lục Nghiên choàng tỉnh thì cũng đã muộn màng. Bây giờ trên người cả hai không một mảnh vải che thân, ánh sáng từ đèn ngủ lờ mờ nhưng vẫn thấy rõ được những thứ cần thấy. (2
Khuôn mặt cô đỏ như quả cà chua chín, khi mắt cô rơi chúng nơi thân dưới anh, cự vật to đùng gân guốc. Cảm giác ngượng đến muốn giấu mặt đi.
Dịch Gia Húc đưa mắt nhìn ngắm nơi cửa động xinh đẹp kia, nuốt từng ngụm nước bọt lớn, trong lòng tán thưởng một câu: "Đẹp thật."
Lục Nghiên thấy anh cứ mãi nhìn đúng một chỗ nhạy cảm, cô ngượng đến muốn tìm cái lỗ mà chui xuống chết cho xong, cô hạ giọng ngường ngượng:
"Anh...anh đừng, đừng nhìn nữa."
Trong lòng cô lại nghĩ: "Anh ấy say rượu, sao mà khôn thế không biết." (2
Anh không nhìn nữa, nhìn biểu cảm ngượng muốn giấu mặt đi của vợ, anh chỉ thầm cười. Không đùa nữa, bắt tay vào việc ăn món chính thôi nào, ăn sạch sành sanh.
Dịch Gia Húc đưa ngón tay chạm nhẹ đùa cợt bên cửa động, Lục Nghiên phải chịu cơn kích tình từ anh mà khẽ rên lên vài tiếng.
Cô vội lấy tay che đi tiếng kêu rên của bản thân, cắn chặt răng không muốn âm thanh tà dục này lại được cất lên lần nữa.
Một ngón...hai ngón... Anh cho tay vào trong hoa nguyệt thâm dò dạo đầu, để cho cô thích ứng hơn với kích thước. (3
Lục Nghiên ưỡn cong người vì tác động nơi thân dưới, lúc đầu có hơi đau nhưng dần dần cũng quen mà không còn cảm giác đau kia nữa.
Dịch mật tiết ra ẩm ướt cả một khoảng, thuận lợi để vật nam tính kia bắt đầu thực hành.
Không nói nhiều, mà thật ra cũng chẳng có lời nào, anh đưa thắng cự vật xâm nhập vào bên trong hoa nguyệt mà không lời thông báo.
"Aaa...ưm!"
Mày cô nhíu chặt, nơi hoa nguyệt xiết chặt lấy cự vật kia, cơn khoái cảm hòa cùng sự kích thích nơi hạ thân làm dục tình cả hai sôi sục cuộn trào.
Ban đầu có hơi chặt nhưng từ từ cô cũng thả lỏng ra để anh thuận lợi hơn mà luận động ra vào.
Nhẹ nhàng rồi nhanh dần, anh nhấp hông thúc ngày một sâu hơn, luận động liên tục và nhịp nhàng đều đều.
"Um...ưm..Gia...Gia Húc, anh từ..từ thôi...ưm." (2
Lục Nghiên nói từng chữ đứt quãng không liền mạch, cô thở dốc nói ra rồi lại bị anh khóa chặt môi nhỏ.
Bên dưới động, bên trên cũng động.
Anh không nói gì, chỉ chuyên tâm ăn "bữa chính" một cách vô cùng ngon miệng.
Hành cô cả buổi, đến lúc buông tha thì thân thể Lục Nghiên đã mềm nhũn xụi lơ, cô cũng thiếp đi vì mệt.
Dịch Gia Húc kéo chăn đắp kín cho cô, anh nhìn cơ thể chằng chịt dấu hôn đỏ màu do bản thân để lại cũng vừa mắt.
Nhìn ngắm cô một lúc lâu, trong lòng anh cũng dễ chịu. Nằm xuống bên cạnh, anh khẽ quay người ôm lấy Lục Nghiên vào lòng.
Khẽ cúi đầu hôn lên trán Lục Nghiên, giọng nhỏ nhí cất lên chỉ đủ mình anh nghe.