Dưỡng Nữ Vi Hoạn

Chương 105: - Đi bụi



Không làm thì đâu phải chết, câu này đại khái chính là nói Diệp Thu. Cả hai vừa về đến nhà, Lâm Thu Diệp đã không chịu được mùi rượu ám trên người liền vào phòng tắm, trong lúc tắm rửa cô suy nghĩ, phải trừng phạt Diệp Thu thế nào. Ngược lại không phải vì Lâm Thu Diệp yêu thích bạo ngược, mà là với tính khí Diệp Thu, hứng lên rồi thì ai cũng không thể khuyên can, nếu không phải cô nói nhảy thoát y, chỉ sợ Diệp Thu đã đích thân lột quần áo người ta. Điều này cho thấy cái gì? Cho thấy Diệp Thu thường xuyên tụ tập, hăng say chơi loại trò chơi này, với cái tài chơi bài kiểu đó, không biết đã cho người ta lột đồ bao nhiêu lần. Thế mà, Diệp Thu vẫn tiếp tục chơi được, bị lột đồ riết thành ghiền rồi phải không?

Lâm Thu Diệp đằng đằng sát khí bước ra, Diệp Thu cũng vừa tắm xong nằm trên giường. Lâm Thu Diệp biết cô chưa ngủ, chẳng qua chỉ đang giả đò, không một chút dấu hiệu báo trước, cô đưa tay cởi áo ngủ của Diệp Thu. Diệp Thu nhảy dựng, kêu lên liên tục.

"Trời hỡi, Thu Diệp, chị làm gì vậy?"

"Làm gì là làm gì?"

Lâm Thu Diệp cười nói.

"Không phải em hay cho người ta lột đồ sao? Thấy em cũng chẳng phản đối, đến lượt chị, lại không cho?"

"Ý chị là sao..."

Diệp Thu cảm thấy Lâm Thu Diệp khẩu Phật tâm xà.

"Em mới không thường xuyên bị lột đồ như vậy."

"Vậy à? Với ba cái ngón nghề mèo cào của em, chị thấy cũng chỉ có cho người ta lột đồ."

Lâm Thu Diệp xách cổ áo Diệp Thu lên.

"Chưa hết, người bình thường biết mình kém cỏi thứ gì, sẽ tận lực né tránh thứ đó, em có bị ngốc không? Đã chơi không giỏi, mà vẫn còn chơi?"

Diệp Thu bị cứng họng, cô thích chơi bài, nhưng cứ chơi là lại bị thua, bảo cô làm sao bây giờ! Lâm Thu Diệp bắn ra sát khí, dí dỏm hỏi.

"Cho nên, em bị lột đồ thành nghiện, có phải không?"

"Còn nữa, buổi gặp gỡ hôm nay, cũng là bị người ta khích tướng mới gọi điện cho chị đúng chứ?"

Lâm Thu Diệp hỏi.

"Ưh..."

Diệp Thu bị nói trúng, rũ thấp đầu gật gật.

"Đúng là vậy, em xin lỗi mà."

"Vẫn còn biết mình sai, xem em bình thường ngang bướng, đến thời điểm mấu chốt thì kinh sợ."

Lâm Thu Diệp chỉ hận sắt không thể rèn thành thép.

"Người ta vừa khích tướng, em liền để mắc câu."

"Vậy, vậy..."

Diệp Thu muốn giải thích, Lâm Thu Diệp liền nhướng mi.

"Vậy cái gì?"

"Đây chẳng phải nhà em em còn chẳng được làm chủ, ngang bướng chỗ nào."

Dù Diệp Thu không nguyện ý thừa nhận, nhưng, quả thật là nhà cô cô còn chẳng được làm chủ.

"Haha."

Lâm Thu Diệp buông cổ áo Diệp Thu, ngồi vào cạnh giường, nghiêng đầu hỏi.

"Sao hả, chị áp chế em?"

"Cũng không có vậy."

Diệp Thu nói lời trái với lòng, không thể chối bỏ, từ sau khi cô đeo đuổi được Lâm Thu Diệp, giống như kiếm được người yêu mà cũng kiêm luôn phụ huynh. Lâm Thu Diệp thông minh cỡ nào, sao có thể không nghe ra Diệp Thu trong ngoài bất nhất, nhưng cô không để ý, nằm xuống xoay lưng lại với Diệp Thu nói.

"Em không cần phải nói một đằng nghĩ một nẻo."

"Em không có..."

Diệp Thu cũng nằm xuống, thử thăm dò ôm lấy Lâm Thu Diệp, Lâm Thu Diệp không có động tác, cô liền ôm chặt hơn, ôm cả người vào lòng.

"Em không có nói một đằng nghĩ một nẻo."

Thật ra, chỉ là trong lòng cô không được thống nhất, Diệp Thu cũng không phủ nhận vấn đề Lâm Thu Diệp yêu cô, từ sự miệt mài cô ấy dành cho cô, cô có thể cảm nhận Lâm Thu Diệp đặc biệt yêu cô. Tỷ như tối nay, Diệp Thu cũng hiểu cuộc gọi của mình rất đột ngột, chuyện gặp gỡ bạn bè cô có hơi lỗ mãng, nhưng Lâm Thu Diệp chẳng những vì cô tham dự, mà còn cho cô đủ nở mày nở mặt.

Lâm Thu Diệp hừ cười, lạnh nhạt nói.

"Diệp Thu, chị đã từng nói, chị có thể nhìn thấu em không sót điều gì, nếu em đã không thẳng thắng, vậy chúng ta cũng không còn gì để nói."

Trong lòng Diệp Thu run lên, người phụ nữ này có thiên lý nhãn sao? Sao cô nghĩ cái gì cổ cũng biết tuốt, nếu đã biết tại sao còn hỏi! Diệp Thu cũng sinh ra phiền muộn pha chút bực bội.

Ôm Lâm Thu Diệp nửa buổi, cổ cũng chẳng cho chút phản ứng, trước kia chị ấy sẽ nằm đối diện cô, trước lúc ngủ còn hôn trán, Diệp Thu vừa tức tối cũng vừa thấy chua xót, đúng thế, việc gì cô phải kinh sợ, không ôm thì không ôm, không hôn thì không hôn! Diệp Thu buông người trong ngực, giận dỗi trở người, cũng xoay lưng lại với Lâm Thu Diệp. Trong lòng thật sự có chút tư vị, yêu đương với Lâm Thu Diệp thật mệt mỏi, muốn chia tay ư? Diệp Thu bị dọa sợ bởi chính ý nghĩ của mình.

Sao cô có thể suy nghĩ như vậy? Diệp Thu ngừng ý niệm đó lại, rất nhanh liền thiếp đi. Lâm Thu Diệp thế nhưng không ngủ, nhẹ nhàng xuống giường, thật ra cô rất dễ trở lạnh. Đêm nào cả hai cũng ôm nhau ngủ đã quen, hôm nay giận dỗi mỗi người một góc, chăn cũng bị Diệp Thu đạp văng.

Trời tờ mờ sáng, Lâm Thu Diệp mới quay vào phòng ngủ, đắp kín chăn cho Diệp Thu, trực tiếp vào bếp nấu bữa sáng.

Đợi Diệp Thu tỉnh lại, sắc trời cũng đã sáng bừng, cô theo thói quen sờ chỗ bên cạnh, thấy trống trơn. Haiz, quả nhiên Lâm Thu Diệp vẫn còn giận. Nhưng Diệp Thu không muốn đi dỗ dành Lâm Thu Diệp, cô cũng biết bản thân không khéo, tính khí Lâm Thu Diệp như vậy, cô vẫn là tránh đi vài ngày tốt hơn, đợi Lâm Thu Diệp bớt giận, cô lại về.

Nhưng nằm ngoài sức tưởng tượng, lúc Lâm Thu Diệp về đến nhà, thấy bàn nhỏ uống trà trong phòng khách để một mẫu giấy, bên trên viết: Thu Diệp, em đi du lịch vài ngày, về sẽ mua quà cho chị. Thật ra Diệp Thu vẫn còn kinh sợ, đọc nội dung liền có thể nhìn ra.

Lâm Thu Diệp cười nhạt.

Đụng chuyện chỉ biết né tránh, chị cho em tránh!

Lâm Thu Diệp trực tiếp gửi dòng tin nhắn: Diệp Thu, em không cần né tránh chị, đây là nhà của em, em không muốn gặp chị, vậy chị sẽ đi.

Lâm Thu Diệp nói một không nói hai, lên phòng bắt đầu gói gém đồ đạc. Lâm Thu Diệp nói rất rõ, không để Diệp Thu ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, khẳng định lần sau vẫn sẽ tái phạm. Ưu điểm trên người Diệp Thu không ít, nhưng khuyết điểm lại càng nhiều, nguyên nhân cuối cùng, là do nhà có tiền cộng thêm được nuông chiều, làm ra chuyện gì cũng được tha thứ. Người yêu như vậy, không dạy bảo nghiêm ngặt từ đầu, về sau sẽ còn đi xa tới đâu khó mà lường được, Lâm Thu Diệp là nghĩ cho tương lai.

Lâm Thu Diệp thu dọn quần áo xong, để chìa khóa lên bàn, thấy thùng rác bên cạnh có không ít mẫu giấy bị vò nát ném đi. Vốn định trực tiếp rời đi, Lâm Thu Diệp hơi dừng lại, thu hồi bước chân, nhặt từng mẫu giấy vò nát lên đọc.

[Em đi đây.]

[Thu Diệp, em đi đó, chị đừng tìm em."]

[Ừm, chính là tâm trạng em hơi bức bối, sợ ở nhà sẽ cãi nhau với chị, em ra ngoài mấy ngày sẽ về liền.]

[AAA! Lâm Thu Diệp, em ghét chị thật sự luôn! Em đi đây!]

[Híc, chị xấu xa lắm, tới tận bây giờ chẳng bao giờ dỗ dành em, em phạm lỗi có xíu chị liền phạt em, em làm đúng, chị lại chẳng khen em bao giờ! Lần này em sẽ không xin lỗi chị, em không về nhà nữa! Hừ!]

[Diệp Thu, chị thật không có chút tiền đồ a! Em khinh bỉ chị.]

Có thể thấy, mấy mẫu giấy này đều được viết cho cô, Lâm Thu Diệp đọc xong, chẳng qua chỉ dở khóc dở cười, em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ con thôi mà.

Điện thoại Lâm Thu Diệp kêu lên không ngừng, từ lúc cô bắt đầu thu dọn đồ đạc đã kêu, không cần nghĩ, cũng biết là Diệp Thu. Lâm Thu Diệp móc điện thoại ra, nhấn nút nghe nhưng vẫn không nói gì, trong điện thoại là tiếng thở gấp của Diệp Thu.

"Hộc! Hộc! Thu Diệp! Chị không được rời đi! Hộc! Em, em lập tức về nhà... Á!"

Một tiếng thét chói tai vang lên, trái tim Lâm Thu Diệp như bị treo lên lơ lửng.

"Diệp Thu!"

Trong máy không truyền ra âm thanh nào nữa, lòng Lâm Thu Diệp chưa từng khủng hoảng đến vậy, ném túi hành lý lại, cô vội vã xuống lầu.

Diệp Thu, em không thể có chuyện gì được! Có nghe thấy không?