Dưỡng Nữ Vi Hoạn

Chương 53: - Nụ hôn bất ngờ



Vất vả chịu đựng lắm mới về được đến nhà, từ lúc xuống xe cho đến khi bước vào cửa, Thẩm Cảnh Nhiên ngủ say cũng bị dày vò tỉnh giấc, nhưng men rượu vẫn không có hơi hướng giảm đi, đôi con ngươi đen láy kia vẫn bị thấm đượm men say, Lâm Thu Đồng nhìn thấy cũng muốn say theo. Thẩm Cảnh Nhiên mơ màng nằm trên giường, cảm giác quen thuộc lại ập tới, đầu tiên trên mặt ướt át, sau đó tới cổ, tiếp đến là cánh tay rồi lòng bàn tay... hm, lại muốn ói rồi, mỗi lần uống say đều có cảm giác buồn nôn thật khó chịu, Thẩm Cảnh Nhiên bắt lại cánh tay nọ, nói.


"Đừng động đậy."


"Sắp xong rồi, Thẩm Cảnh Nhiên, chị ngoan một chút."


Trong lúc mơ hồ, thanh âm Lâm Thu Đồng như từ phương xa vọng tới, lần trước hình như cũng là đứa nhỏ này bên cạnh cô, chính là mùi hương này, nhè nhẹ, thoải mái. Thẩm Cảnh Nhiên không còn sức động đậy, Lâm Thu Đồng bận rộn nửa buổi xong, cuối cùng lau lại thân thể lần nữa cho Thẩm Cảnh Nhiên, còn Thẩm Cảnh Nhiên vô cùng an tĩnh, hình như đã ngủ mất.


Đã bỏ ra công sức thì phải có được gặt hái, lao động khổ sai như vậy liệu sau này có thể được gặt thành quả? Lâm Thu Đồng chống hai tay hai bên người Thẩm Cảnh Nhiên nhìn xuống người trước mặt, đôi môi đầy đặn, hôn lên hẳn sẽ mềm lắm, lần hôn trước hình như đã là chuyện cách đây rất lâu, cho nên... Thẩm Cảnh Nhiên, em tận tình phục vụ chị như vậy, cho em hôn một cái, sẽ không thành vấn đề đâu nhỉ?


Lâm Thu Đồng nhắm mắt chậm rãi cúi người, tần số đập của quả tim bỗng trở nên siêu tốc, miệng vì hồi hộp lo sợ mà tiết ra nhiều nước bọt. Lâm Thu Đồng nuốt nước miếng, lại cắn cắn môi, thôi thì hôn một cái thôi... ha? Cảm xúc ôn nhuyễn lướt qua gương mặt là chuyện gì xảy ra? Lâm Thu Đồng mở mắt trong chớp mắt liền chỉ muốn bỏ trốn, không biết Thẩm Cảnh Nhiên đã choàng hai tay qua cổ cô tự lúc nào, Thẩm Cảnh Nhiên cười tủm tỉm nhìn cô.


Thời gian trong nháy mắt như thể dừng lại, Lâm Thu Đồng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Thẩm Cảnh Nhiên đã tỉnh lại, nhưng nhìn đôi mắt chị ấy hình như không có độ trong và sáng ngời như bình thường, cho nên vẫn đang say thì phải... cầu xin chị ấy đang say... bằng không Lâm Thu Đồng thật sự sợ hãi mối quan hệ khổ sở mới có được này sẽ bị phá vỡ.


"Haha, xem em đỏ hết cả mặt trông thật đáng yêu."


Thẩm Cảnh Nhiên vẫn giữ tư thế choàng tay qua cổ không để Lâm Thu Đồng ngồi dậy, Lâm Thu Đồng vốn vì vậy mà gương mặt như bị lửa thiêu đốt, một giây tiếp theo, lời Thẩm Cảnh Nhiên càng khiến ngọn lửa trên gương mặt cô bùng cháy dữ dội hơn, Thẩm Cảnh Nhiên chắc nịch hỏi.


"Em muốn hôn trộm chị, phải không?"


Nghe qua như thể chị ấy không có say, nhưng đôi mắt phản ứng chậm cùng động tác không có mấy sức lực kia, thì đúng là đang say thật.


"Dạ... em, em..."


Lâm Thu Đồng muốn phủ nhận, nhưng, trong lòng cũng rất đau, thật lòng muốn được gần gũi Thẩm Cảnh Nhiên, càng gần càng tốt, nếu có thể, cô thật lòng không muốn phải dùng hình thức lén lút thế này, cứ như cô là phường trộm cắp vậy, cô không muốn thế.


"Em, em có thể không?"


Lâm Thu Đồng từ phủ nhận chuyển thành cầu khẩn.


Biểu cảm Thẩm Cảnh Nhiên đột nhiên cũng hơi ngưng lại, nhìn Lâm Thu Đồng không chớp mắt, trái tim Lâm Thu Đồng thoáng chốc như bị treo lên, cô nhất định sẽ bị Thẩm Cảnh Nhiên ghét bỏ, nhỉ? Thất bại ê chề, rõ ràng đã chăm chỉ kiên trì tới mức đó, rõ ràng đã cố nhịn biết bao... hay là, xin lỗi chị ấy đi, Lâm Thu Đồng nhắm mắt, cố nén cơn đau trong tim, run rẩy mở miệng.


"Xin lỗ... Ưhm..."


Trong chớp mắt của nụ hôn, Lâm Thu Đồng thấy trước mắt mình pháo hoa nổ bùm bụp, Lâm Thu Đồng muốn bắt lấy những đóa hoa xinh đẹp đó nhưng chỉ phí công, cảm xúc nọ vẫn còn trên bờ môi, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên thì đã đặt đầu xuống gối, còn cưng chiều xoa đầu cô cười nói.


"Đứa bé đáng yêu."


"..."


Lâm Thu Đồng quả thật cảm thấy rất kỳ, cô lớn rồi mà, có được không! Nhưng mà Thẩm Cảnh Nhiên không hề trách mắng, cũng không gây khó khăn, đây quả thật quá tốt đẹp!


Sáng sớm, Lâm Thu Đồng dậy rất sớm để làm điểm tâm, Thẩm Cảnh Nhiên vừa vặn tỉnh dậy.


"Chào buổi sáng."


"Chào."


Lâm Thu Đồng đột nhiên nhớ lại chuyện tối qua, trên mặt nóng phừng.


"Em dễ đỏ mặt thật."


Giọng Thẩm Cảnh Nhiên đột nhiên truyền tới, Lâm Thu Đồng cảm thấy trên mặt ngày càng nóng rát lợi hại.


"Khì! Bị chị nói trúng, chuyển sang đỏ lừ luôn."


Thanh âm Thẩm Cảnh Nhiên mang theo giọng cười.


"Trước kia chị không phát hiện, em đúng là đáng yêu thật."


Thẩm Cảnh Nhiên chọc ghẹo khiến Lâm Thu Đồng trong nháy mắt biến thành quả cà chua chín rục, AAA! Đối mặt Thẩm Cảnh Nhiên, tại sao cô dễ bị đỏ mặt vậy, rõ ràng trước kia không có vậy mà! Mà, nhắc tới chuyện tối qua, rốt cuộc không biết Thẩm Cảnh Nhiên có nhớ hay không?


"Thì sao, em dễ đỏ mặt càng chứng tỏ em là người nội tâm mong manh dễ vỡ..."


Bị ánh mắt trêu chọc của Thẩm Cảnh Nhiên nhìn chằm chằm, Lâm Thu Đồng hoàn toàn thẹn quá hóa giận, cứng miệng đáp trả.


"À, bị em nói vậy, như thể chị là một người rất phóng túng rất tự phụ nhỉ?"


Thẩm Cảnh Nhiên sờ cằm.


"Chị quả thật không dễ đỏ mặt như vậy."


"...."


Nữ nhân này chọc cô tức chết, Lâm Thu Đồng xấu hổ vùi đầu ăn sáng, ăn không ngừng nghỉ... đến mức hình như bụng sắp vỡ luôn rồi.


Ăn sáng xong cả hai cùng đi làm.


"Bắt xe lại là một chuyện khó khăn vậy."


Thẩm Cảnh Nhiên cạn lời.


"Cứ tiếp tục thế, em sẽ trễ làm mất."


"Dạ..."


Lâm Thu Đồng nghĩ trong đầu, giờ cao điểm luôn rất khó bắt được xe, chỉ là bà chị bá vương tổng tài đây chưa từng được lĩnh hội nỗi khổ này. Lúc một chiếc xe buýt đang lù lù từ xa tới, Thẩm Cảnh Nhiên mới tự lầm bầm lầu bầu.


"Không thì ngồi xe buýt?"


"..."


Suy nghĩ này đơn giản không thể tưởng tượng được, chưa nói Thẩm Cảnh Nhiên sẽ thật sự ngồi được không, Lâm Thu Đồng chính là không tán thành.


"Muộn thì tới muộn, có gì ghê gớm."


Cuối cùng, cả hai cùng đi trễ, cùng xuất hiện trong phòng làm việc, không ít đồng nghiệp đều liếc trộm cả hai. Thẩm Cảnh Nhiên mắt nhìn thẳng về hướng phòng làm việc, Lâm Thu Đồng lẽo đẽo theo sau, rồi vào phòng thư ký. Phòng thư ký nằm bên cạnh phòng tổng giám đốc, bên trong còn có một cánh cửa thông nhau, cũng tức nghĩa, Lâm Thu Đồng có thể từ đây trực tiếp vào phòng Thẩm Cảnh Nhiên mà không cần phải đi từ bên ngoài.


Lượng cơm Thẩm Cảnh Nhiên ăn luôn cố định, chỉ chừng nửa chén, hôm nay Lâm Thu Đồng không biết nghĩ gì, rõ ràng chén cơm cho Thẩm Cảnh Nhiên hôm nay nhiều hơn mọi ngày. Thẩm Cảnh Nhiên đã quen được Lâm Thu Đồng chuẩn bị hết mọi thứ, cô chỉ việc phụ trách ăn, mỗi lần ăn xong đều vừa bụng, nhưng hôm nay... Thẩm Cảnh Nhiên không thể ăn hết nổi.


"Thu Đồng."


"Dạ?"


"Hình như chén cơm chị nhiều hơn mọi ngày thì phải."


"Thế à?"


"Chắc chị ăn không nổi nữa rồi."


Thẩm Cảnh Nhiên có tiền nhưng không hề phung phí, mỗi lần ăn cơm cô đều ăn hết sạch một hạt cơm cũng không chừa, mắt thấy vẫn còn dư lại hơn nửa chén, nhưng cô thật sự ăn không nổi nữa.


"Đưa em ăn cho."


Lâm Thu Đồng đưa tay lấy chén cơm, đổ hết phần dư vào chén mình, cúi đầu lùa cơm nói.


"Chị ăn xong thì ra ngoài đợi một lúc, em thu dọn xong sẽ ra liền."


Nói xong tiếp tục lùa cơm, động tác làm liền một mạch, Thẩm Cảnh Nhiên hơi ngẩn người, cơm cô ăn thừa lại... Lâm Thu Đồng là người đầu tiên ăn đấy.