Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn

Chương 10



Khương Mộ ôm cặp đứng dậy đi theo Cận Triêu vào phòng nhỏ phía sau, chiếc xe được nâng lên đã được hạ xuống và lái ra ngoài, bên cạnh chừa ra một lối đi rất hẹp, sau khi đi qua lối đi là tới ngay một căn phòng nhỏ phía sau, trong phòng khách rộng chưa đầy mười mét vuông, bên trong cửa có một chiếc kệ sắt chứa rất nhiều linh kiện, phiếu bảo trì, bình đựng nước và hai chiếc ghế gỗ đều được xếp chồng lên nhau ở đó.

Bên trong có một tấm rèm che nên không nhìn thấy không gian bên trong, Cận Triêu dừng bước hỏi cô: "Em đã làm bài tập làm xong chưa?"

Khương Mộ lắc đầu, Cận Triêu đem toàn bộ hóa đơn sửa chữa trên bàn chuyển đến một cái ghế gần đó, bàn làm việc cũ kỹ nhất thời đã trở nên trống rỗng, anh xách cái ghế kia đến trước bàn làm việc và nói với Khương Mộ: "Em ngồi đây làm bài đi, anh đi tắm một lát.”

Khương Mộ đặt cặp sách xuống, gật đầu.

Sau khi ngồi xuống, cô nhìn lại thì thấy Cận Triêu đang kéo rèm bước vào, từ góc rèm, cô có thể nhìn thấy bên trong còn có một căn phòng nhỏ hơn, khóe mắt cô chỉ có thể liếc nhìn thấy có một chiếc giường sắt và một cái tủ đầu giường, rèm đã được hạ xuống, rất nhanh Khương Mộ đã nghe thấy tiếng nước chảy.

Cô lấy bài tập toàn về nhà trải lên bàn, sau đó nhìn quanh căn phòng này một lượt, vừa ngẩng đầu lên, cô chợt nhìn thấy một chiếc hộp quen thuộc ở trên kệ sắt.

Mặc dù lớp vỏ ngụy trang màu đen bên ngoài hộp đã bị xé bỏ nhưng đồ bên trong vẫn chưa được mở ra, con tuấn mã cao vút trên hộp vẫn còn nguyên vẹn. Đây là hộp quà "Giấc mơ của ngựa" của Parker, bên trong là một cây bút máy mạ vàng màu đen do cô tỉ mỉ chọn lựa cho Cận Triêu, giá trị ít nhất cũng hơn hai ngàn, cô không dùng tiền của Khương Nghênh Hàn để mua nó dùng chính tiền thưởng trong cuộc thi diễn văn nghệ trước đó để mua nó tặng cho anh, sau khi biết mình sẽ đến Đồng Cương, cô đã vụng trộm mua nó cho Cận Triêu.

Khương Mộ cụp mắt xuống lấy cây bút Parker đã cũ từ trong túi viết ra, cô vẫn luôn coi cây bút này là cây bút may mắn của mình, chỉ mỗi khi đi thi đấu hay thi cử quan trọng thì cô mới dùng, nhưng qua nhiều năm như vậy, tuy rằng đầu bút và lõi bút đã sớm bị mài mòn nhưng cô vẫn thủy chung giữ lại cán bút vì cô không nỡ vứt bỏ nó, cây bút máy này cứ như vậy an tĩnh nằm ở trong hộp bút của cô, chứng kiến cô vô số lần trải qua các kì thi cử quan trọng, một đường cùng cô tiến về phía trước.

Cận Triêu để lại cây bút này cho cô khi anh rời Tô Châu, qua nhiều năm sau, cô đưa tặng lại cho anh một cây bút hoàn toàn mới, cô nghĩ cây bút này sẽ giúp ích cho anh, cô cho rằng món quà này đối với bọn họ là có ý nghĩa nhất, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng Cận Tiều hiện tại đã không cần dùng đến bút nữa.

“Giấc mơ của ngựa.” - ước mơ gia nhập ngành hàng không vũ trụ của anh có thể đã tan vỡ từ vài năm trước.

Khương Mộ mải mê đến mức không nghe thấy tiếng nước phía sau mình đã dừng lại, mãi cho đến khi có tiếng bước chân đến gần, cô mới vội vàng nhét cây bút cũ vào hộp đựng bút rồi nhanh chóng đóng nó lại.

Cận Triêu vừa lau tóc vừa đi tới gần cô, Khương Mộ cũng không quay đầu lại, tim của cô vẫn còn đang đập loạn xạ, cô không muốn để cho Cận Triêu nhìn thấy cây bút máy cũ kia, đó là một kỷ niệm quý giá đối với cô và Cận Triêu, nhưng có lẽ hiện tại anh đã không còn quan tâm đến chuyện đó nữa, cũng như hộp quà bị anh tiện tay ném ở trên kệ sắt kia, hết thảy đều làm cho Khương Mộ cảm thấy khó xử. 

Hơi nóng từ phòng tắm phía sau nhanh chóng bao trùm lấy cô, Cận Triêu dừng lại ở phía sau cô, anh cúi đầu nhìn cô, nói: “Nửa ngày trời mà vẫn chưa viết được một chữ nào à?”

Thấy Khương Mộ không nói lời nào, anh vắt khăn lông lên vai, cầm lấy bài thi của cô nhìn một chút, ngữ khí nhạt nhẽo hỏi: "Đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Khương Mộ cũng không thể nói ra cô đang suy nghĩ trong những năm qua rốt cuộc là ai chịu thiệt thòi nhiều hơn, vì thế cô chỉ có thể quay người định lấy lại vở bài tập của mình, nhưng lại phát hiện ánh mắt của Cận Triêu không phải dừng ở trên tờ giấy mà là ở trên mặt cô.

Anh đã thay bộ quần áo bẩn thỉu kia ra, anh đang mặc một chiếc áo thun sạch sẽ và rộng rãi, cùng với một chiếc quần kaki rộng thùng thình, trên người anh là mùi bạc hà thơm ngát dễ ngửi của sữa tắm sau khi tắm xong, những bọt nước còn chưa lau khô theo tóc anh rơi xuống thái dương, hàm dưới của anh cũng trở nên căng ra, Khương Mộ bất giác đem tầm mắt dừng lại ở yết hầu của anh.

Khi còn nhỏ Cận Triêu đã rất đẹp trai, cô cũng không nhớ đó là năm lớp mấy, chỉ nhớ khi đó anh phải biểu diễn một tiết mục, giáo viên trong trường còn vẽ son bôi phấn mắt cho anh, mặt cũng được trát phấn trắng bệch, chỉ có điều mặt anh từ đầu buổi đến cuối buổi vẫn luôn xệ xuống, khi đó cô còn nhỏ, chỉ đơn giản cho rằng anh trai đang tức giận, thế là cô liền làm nũng kéo tay anh bảo anh không cần phải cảm thấy tức giận, nhưng Cận Triêu chỉ lạnh lùng nói: "Anh không tức giận, anh chỉ cảm thấy mình xấu muốn chết.”

Cô rất không đồng ý giơ một ngón cái lên và nói với anh: "Triêu Triêu, anh đẹp trai nhất toàn vũ trụ.”

Khi còn nhỏ chỉ có những lúc tâm tình kích động cô mới gọi anh trai là "Triêu Triêu", những lần như thế Cận Triêu đều nói cô không biết lớn nhỏ, nhưng lần đó Cận Triêu lại không răn dạy cô một câu nào.

Hiện tại cô vẫn cảm thấy Cận Triêu trông rất đẹp trai, tuy rằng không giống như còn bé, chẳng hạn như không biết từ khi nào trên cổ anh đã xuất hiện một cục to nhô ra như thế, trước đây cô chưa bao giờ cảm thấy hầu kết của một người đàn ông có gì đặc biệt, nhưng vào lúc này cô thực sự cảm thấy hầu kết của Cận Triêu trông có chút quyến rũ và nam tính.

Cận Triêu đặt lại vở bài tập của cô lên bàn, anh ngước mắt lên hỏi cô: “Em đang nhìn gì vậy?”

Giọng nói của anh cách cô rất gần, trong không gian chật hẹp như thế này thì lại càng trở nên vang vọng như một cái loa siêu trầm, Khương Mộ vội vàng giấu đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cô chỉ nói: “Em có thói quen ngồi thiền trước khi làm bài tập.”

Cận Triêu ngẩng đầu: "Ra ngoài ăn cơm trước đi."

Nói xong anh liền đi ra ngoài, Khương Mộ cũng đi theo hỏi anh: “Em ở đây có làm quấy rầy công việc của anh không?”

"Không, cửa hàng là của anh."

Khương Mộ cảm thấy cũng không tệ, thay vì làm việc cho người khác, ít nhất anh còn có một cửa hàng của riêng mình.

Nhưng tiếp theo anh đã nhanh chóng bổ sung một câu: “Là hợp tác với người khác.”

Khương Mộ bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, cửa hàng này không lớn, lại phải cùng người khác hợp tác mở chung, vậy thì tiền kiếm được có bao nhiêu đâu chứ?

Tất nhiên, cô chỉ có thể giữ những câu hỏi này trong lòng.

Trước cửa cửa hàng bày ra một cái bàn, Tam Lại cùng Gà trống sắt kéo mấy cái băng ghế dài tới, trên bàn đặt đồ ăn và cơm mới đưa tới, còn có vài chai bia, Tiểu Dương đã đi rửa tay rồi nhanh chóng đi tới mở hộp đồ ăn ra, chắc Chương Phàm đã đi đến tiệm net nên không thấy cậu ta ở đây.

Tam Lại không hề có cảm giác áy náy vì ăn chực uống chực của người khác chút nào, ngược lại anh ta trông giống như chủ nhân của nơi này vậy, liên tục gọi tên Khương Mộ: "Khương Mộ, đến đây, khách khí gì chứ, em cứ ngồi đi.”

Nhìn thái độ của anh, Khương Mộ liền hỏi: “Anh cũng làm việc ở đây à?”

Gà trống sắt dùng miệng cắn mở nắp chai bia, sau đó lại nhổ ra và “oán giận” nói: “Với bàn tay đó của anh ta thì có thể làm được gì chứ? Anh ta là chủ cửa hàng thú cưng bên cạnh.”

Khương Mộ có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía "Cửa hàng thú cưng Tam Giác Vàng" đang sáng cửa bên cạnh, lại nhìn sang vẻ mặt ngả ngớn, trên đầu còn thắt mấy cái bím tóc nhỏ và dáng ngồi bắt chéo chân của Tam Lại, cho dù có nhìn từ góc độ nào cũng không thể tin được anh ta là chủ của cửa hàng thú cưng yêu thích mấy bé động vật.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Tam Lại liền nói: "Sau khi ăn tối xong nếu em rảnh thì đến cửa hàng của anh xem thử đi, em thích gì thì cứ lấy, anh cho em..."

Anh ta chợt cười nửa miệng nhìn về phía Cận Triêu đang so đũa, sau đó liền lên tiếng: "Để anh lớn yêu quý của em trả tiền cho em."

Cận Triêu đập đôi đũa vào trán anh ta, anh lạnh lùng nói: “Cút đi.”

Tam Lại rất ăn ý thuận tay nhận lấy đôi đũa rồi đưa cho Khương Mộ, Khương Mộ cũng đưa tay nhận lấy đũa rồi nói: "Anh phải bỏ chữ “lớn” đi mới đúng.’

Tam Lại cầm lấy một đôi đũa, cũng cười nói: “Sao lại bỏ chữ “lớn” đi? Chẳng lẽ không phải là anh lớn…mà là anh trai?"

Khương Mộ không nói gì, chỉ lo cúi đầu tập trung ăn cơm trắng, Tam Lại có chút kinh ngạc nhìn Cận Triêu: "Em ấy thật sự là em gái của cậu, chính là cái kia..."

Cận Triêu lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, Tam Lại lập tức nuốt lại nửa lời sau, sau đó khóe môi anh ta khẽ nhếch lên đầy ẩn ý liếc nhìn về phía Khương Mộ.

Cô là người duy nhất ăn cơm, những người khác đều đang uống rượu, Tam Lại là người khơi mào đề tài, không biết như thế nào lại nói đến chuyện đỡ đẻ cho chó cái, anh ta kể con chó lông vàng lớn trong tiệm anh ta tối hôm trước vừa sinh chó con, làm hại anh ta cả một đêm không ngủ, phải thức trắng đêm để trông coi con chó cái lớn kia, điểm mấu chốt là không biết đứa nào đã làm con chó cái lớn này lớn bụng, đứa làm ba này một chút tình chó cũng không có, cho tới bây giờ cũng chưa từng đến thăm hai mẹ con, anh ta ngay cả vợ cũng không có, lần đầu tiên đỡ đẻ cho chó cái còn bị nó cắn một cái nữa chứ.

Gà trống sắt uống một ngụm rượu, nói: "Cũng bình thường mà, Tây Thi nhà anh vừa thả ra đã chạy lung tung khắp nơi, đến khi bụng lớn thì sao có thể oán trách kẻ khác được chứ, muốn trách thì phải trách chủ nhân của nó tùy tiện thả nó đi lung tung.”

Khi cả nhóm đang uống rượu, mặc dù bọn họ đang thảo luận về đề tài chó nhưng những câu chuyện càng ngày càng trở nên không thích hợp.

Cận Triêu đặt chai bia lên bàn, nói: “Thôi được rồi, còn có con nít ở đây.”

Khương Mộ không có gan can thiệp vào cuộc thảo luận về cuộc sống riêng tư của bọn họ, cũng may Cận Triêu đã kịp thời ngăn chặn chủ đề xấu hổ này.

Bên cạnh có một chiếc xe vừa dừng ở ven đường, một người đàn ông trung niên hạ cửa sổ xe xuống rồi gọi to: "Hữu Tửu.”

Cận Triêu lập tức đặt đũa xuống và nhanh chóng bước tới trò chuyện với người đàn ông bên đường.

Khương Mộ nhìn anh, sau đó lại quay sang hỏi Tam Lại bên cạnh: "Sao các anh đều gọi anh ấy là “Hữu Tửu” vậy?”

Tam Lại đã uống hết một chai bia, anh ta xoay chai rượu rỗng trước mặt, nói: “Hôm nay còn có rượu Kim Siêu để uống, lúc anh trai em không còn gì chỉ có một chai rượu đi cùng.”

Không biết có phải là ảo giác của Khương Mộ hay không, lúc Tam Lại nói ra những lời này với cô, trong giọng nói của anh ta hình như còn có chút châm chọc.

Cô lại hỏi: “Vậy tại sao lại gọi là Thất ca?”

Sắc mặt Tam Lại lập tức thay đổi, anh ta liếc nhìn về phía Cận Triêu, giọng nói cũng thấp đi vài phần: "Anh khuyên em từ nay về sau không nên hỏi ra những câu này, đặc biệt là trước mặt Cận Triêu.”

Nói xong anh ta duỗi lưng một cái, trong ánh mắt mê ly lộ ra một tia phức tạp: "Dù sao danh hiệu này cũng đại biểu cho một thời đại đã kết thúc, cũng không có mấy người thích đem chuyện cũ ra để rước lấy xui xẻo cho mình."

Khương Mộ im lặng, cô cảm thấy chuyện này có thể liên quan đến việc Cận Triêu bỏ học, nếu cô đoán không lầm thì lúc Cận Triêu học trung học chắc đã xảy ra chuyện lớn gì đó, tuy nhiên các anh em xung quanh anh đều im lặng nên cô chỉ có thể tạm thời nhét câu hỏi này vào trong bụng.