Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn

Chương 14



Sau khi xảy ra chuyện Cận Triêu không nói với Khương Mộ một câu, ngay cả lúc rời đi anh cũng vẫn còn trầm mặc.

Khương Mộ chưa bao giờ cảm thấy Cận Triêu xa cách với mình như vậy, dù bọn họ đã từng xa nhau nhưng cô vẫn luôn nghĩ rằng có thể trong trái tim Cận Triêu vẫn còn một góc không thể thay thế, cũng giống như chính cô.

Mãi cho đến sau tai nạn của Tiểu Hân, cô mới cảm thấy những tưởng tượng trước đây của mình đã trở nên buồn cười giống như bọt biển, sự khách khí mà Triệu Mỹ Quyên thể hiện ra ngoài mặt trong hơn nửa tháng qua đã bị xóa sạch ngay lập tức. Còn Cận Triêu, phải chăng tình cảm thân thiết của bọn họ kể từ lúc nhỏ cho đến nay cũng sẽ bị xóa sạch sau tai nạn lần này hay không?

Tuy nhiên, sự thật là, trước khi cô rời khỏi nhà quả thực đã từng náo loạn với Cận Hân một hồi, nhưng cô cũng không biết chuyện này có phải là động cơ khiến cho Cận Hân bò ra ngoài ban công hay không.

Tự trách mình? Sợ hãi? Khó chịu? Ủy khuất? Cô không biết cảm xúc hiện tại của mình là gì, tất cả những cảm xúc đểu hội tụ lại chỗ lồng ngực làm cho cô nhất thời hít thở không thông.

Cận Triêu cầm ô đang nhỏ nước đi ở phía trước, Khương Mộ rớt lại ở phía sau vài bước, cửa thang máy mở ra, bên trong có một bệnh nhân đang nằm trên giường di động và chuẩn bị được đưa đến phòng phẫu thuật, người nhà bệnh nhân và y tá gần như đã đứng đầy thang máy.

Cận Triêu không đi vào mà đi về phía lối đi thoát hiểm, Khương Mộ xoay người yên lặng đi theo phía sau anh, sau khi cửa lối thoát hiểm mở ra đóng lại, sự im lặng của màn đêm như có thể nuốt chửng cả một con thú khổng lồ trong bóng tối, làm cho thần kinh của cô càng trở nên nhạy cảm.

Khương Mộ đột nhiên bước nhanh vài bước và đuổi kịp Cận Triêu, cô nói với anh: “Con bé nói dối, thật ra nó có thể làm được rất nhiều câu hỏi, chính mắt em đã nhìn thấy, khi em hỏi con bé, con bé đã đập nát máy học, sau đó còn tự nhốt mình trong phòng."

Cận Triêu không lên tiếng, sống lưng anh vẫn thẳng tắp, Khương Mộ không thấy được biểu cảm của hắn, nhưng có thể cảm nhận được tâm tình u ám của anh.

Cô cố gắng giải thích với anh: “Em có bảo con bé mở cửa nhưng nó không chịu ra ngoài, em không biết con bé sẽ trèo ra ngoài ban công.”

Hai người cùng đi xuống lầu một, Cận Triêu đột nhiên dừng lại, thanh âm chán nản của anh vang vọng trong hành lang: "Em tưởng rằng anh không biết chuyện gì sao?"

Một khắc kia Khương Mộ bỗng cảm thấy khiếp sợ, cô không ngờ rằng Cận Triêu cũng biết trạng thái của Cận Hân như vậy, biết cô bé nói dối không biết làm bài, nhưng tại sao anh lại dung túng cho con bé như vậy? 

Nhưng vào lúc này, Cận Triêu bỗng quay người lại, con ngươi đen láy sắc bén chẳng khác nào một con dao làm cho người ta nhất thời không biết trốn đi đâu trong hành lang tối tăm, anh nhìn chằm chằm vào mắt Khương Mộ: "Còn em thì sao? Đã khuya như vậy mà em còn đi đâu?"

"Mua đồ."

"Mưa to như vậy mà còn ra ngoài mua đồ? Rốt cuộc là thứ đồ quan trọng gì vậy?"

Đúng vậy, tuy anh không gán tai nạn của Cận Hân cho cô một cách mù quáng như Triệu Mỹ Quyên, nhưng câu nói này nghe giống như một lời trách móc vô hình dành cho Khương Mộ.

Cô cứ đứng như vậy nhìn người đàn ông trước mắt, nội tâm bỗng dâng lên một cảm giác xa lạ chưa bao giờ có, cô chợt nhớ đến lúc Cận Triêu đến nhà cô thì anh chỉ mới có hai tuổi, một đứa bé hơn hai tuổi đương nhiên đã có thể nhận định rõ ràng ba mẹ chân chính của mình là ai.

Kể từ khi cô có thể ghi nhớ mọi chuyện, cô đã trao tất cả niềm tin và tình cảm của mình cho anh, nhưng trước đây cô chưa từng suy nghĩ qua chuyện đó, có lẽ từ lúc đó Cận Triêu đã nhìn cô bằng một góc nhìn khác, từ lúc cô sinh ra, Cận Triêu đã biết rằng giữa bọn họ không có quan hệ huyết thống gì cả.

Cô vẫn có thể nhớ anh và tin tưởng anh sau bao nhiêu năm xa cách, nhưng cô không thể đòi hỏi anh phải có những ràng buộc như vậy giống như cô.

Ánh sáng trong mắt Khương Mộ dần dần mờ đi, cô nhớ lại lời dặn dò của Khương Nghênh Hàn trước khi ra nước ngoài: "Người đó không phải là anh trai con, tốt nhất là con nên giữ khoảng cách với cậu ta."

Nắm tay Khương Mộ dần dần siết chặt lại, móng tay bấm vào lòng bàn tay đem lại cảm giác đau nhức, cô nghiến răng nghiến lợi xoay người, dứt khoát mở cửa đi ra khỏi bệnh viện, Cận Triêu thấy vậy liền hỏi cô: "Em  muốn làm gì?" 

Khương Mộ cũng không thèm quay đầu lại: “Chuyện của em không cần anh quan tâm.”

Nửa người cô chìm trong màn mưa lớn, nhưng Cận Triêu đã nhanh chóng đưa tay kéo cô lại, anh cụp mắt xuống khóa cô lại: “Em còn ngại việc chưa đủ loạn à?”

"Anh cho rằng em cố ý bỏ Cận Hân ở nhà một mình sao? Anh cho rằng em cố tình bỏ mặc con bé sống chết ra sao sao?"

Đôi mắt Khương Mộ long lanh ánh nước, nhưng cô đã cố gắng kìm lại, cánh cửa tự động lại đóng lại, bên phải là hành lang trống trải của bệnh viện, bên trái là cột mưa đang không ngừng trút xuống, giọng nói của cô rất nhanh đã bị tiếng mưa nuốt chửng,  Cận Triêu phải tiến lại gần cô mới có thể nghe thấy cô nói gì, nhưng động tác lui về phía sau của Khương Mộ theo bản năng đã khiến bước chân của anh chợt khựng lại..

Cơn mưa mùa thu như trút nước, cô nhìn anh, trong mắt cô là ánh sáng đã quá quen thuộc với Cận Triêu.

Một năm sau sau khi học xong cấp 3, anh cũng đã từng thấy qua vô số ánh mắt như vậy, một ánh mắt dần dần trở nên xa cách với anh.

Tiếng mưa to đến nỗi anh vẫn không nghe rõ cô đang nói gì, nhưng nhìn vào môi cô, giọng nói của cô dường như xuất hiện bên tai anh.

"Anh không phải anh trai em, em với anh căn bản không có quan hệ gì cả, vậy nên anh cũng không có quyền quản em đi đâu."

Lời cuối cùng của cô vừa dứt, bóng người cô hoàn toàn lao vào trong màn mưa xối xả rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm, nỗi chấn động trong mắt Cận Triêu dần dần lan tràn, ở tận đáy lòng anh như có một thứ gì đó vừa bị người ta xé rách, phủ định và vứt bỏ.

Khương Mộ chạy một mạch rất xa, cô hoàn toàn không quen thuộc với những con đường gần bệnh viện số 1 Đồng Cương, mặc dù như vậy cô cũng không muốn ở lại nơi này thêm một phút giây nào nữa, cô thậm chí còn không muốn chờ cho qua hết đêm nay.

Trên đường không có xe taxi, thậm chí còn không có người đi bộ, cô không biết mình đã chạy bao lâu, cô lao thẳng vào máy ATM ở góc đường rồi ngồi co ro dưới mái hiên, mưa to quá, màn mưa xối xả cứ quất vào người cô.

Cô lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, tuy màn hình bị ướt nhưng may mắn là vẫn còn hoạt động, cô mở ứng dụng lên và tìm kiếm chuyến tàu gần nhất về Tô Châu, nhưng không có chuyến tàu nào đi thẳng từ Đồng Cương đến Tô Châu nên cô chỉ có thể tìm chuyến tàu đến Bắc Kinh, nhưng chuyến tàu gần nhất cũng phải đợi đến sáng mai, cô ngẩng đầu nhìn màn đêm mưa bao la trước mặt, trên đầu lại không hề có ánh sáng, chỉ có những hạt mưa sắc nhọn rơi xuống đất, lần đầu tiên cô nếm được tư vị tuyệt vọng là như thế nào, cô muốn gọi điện thoại cho mẹ kể cho bà ấy biết những gì đang xảy ra với cô lúc này, cô không bao giờ muốn ở lại cái nơi quỷ quái này nữa, nhưng vào lúc cô chuẩn bị nhấn nút gọi, động tác của cô đột nhiên dừng lại, mẹ cô đang ở Melbourne, cho dù cô có nói với bà ấy thì Khương Nghênh Hàn cũng không thể xuất hiện trước mặt cô ngay lập tức và mang cô ra hỏi nơi này được, bây giờ cô muốn gọi cho Cận Cường cũng không được, nhất định Triệu Mỹ Quyên sẽ càm ràm nói cô là một kẻ phiền toái và lập tức xoay người đi cáo trạng với mẹ cô, mắc công lại làm cho mẹ cô ở Melbourne phải cảm thấy lo lắng.

Khương Mộ đột nhiên ý thức được, tối nay cho dù cô có gọi cho ai thì cũng không giải quyết được vấn đề gì, cô hung hăng khóa điện thoại lại, ngồi xổm xuống, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, thời gian im lặng trôi qua từng giây từng phút, trong mấy phút ngắn ngủi này, cô đột nhiên có suy nghĩ đến những vấn đề thực tế đang bày ra trước mặt.

Thủ tục học lại do Khương Nghênh Hàn và Cận Cường đơn phương xử lý, cho dù sáng mai cô có thể bắt được chuyến tàu gần nhất thì khi về Tô Châu cô phải làm gì? Làm sao cô có thể quay lại trường học? Cần phải làm những thủ tục gì? Lấy giấy tờ ở đâu? Ba mẹ có cần phải có mặt không? Cô không biết gì về những chuyện này.

Những xúc động lúc đầu lập tức bị cuồng phong thổi tan, Khương Mộ dần dần tỉnh táo lại, nhưng sau khi tỉnh táo lại càng cảm thấy bất lực tuyệt vọng.

Chất lỏng ấm áp chảy xuống cánh tay cô và hòa lẫn với nước mưa trên mặt đất, không biết đã qua bao lâu, nước mưa trên người cô mới bay đi một ít, Khương Mộ từ giữa hai đầu gối ngẩng mặt lên, liền nhìn thấy một chiếc ô lớn màu đen đang che chắn trên đầu mình, Cận Triêu đứng trước mặt cô thở hổn hển, ánh mắt anh đã không còn bình tĩnh nữa, thay vào đó là sự lo lắng rõ ràng, giống như một ngọn lửa chiếu sáng màn đêm đen kịt.

Anh cũng không biết mình đã tìm kiếm bao lâu, gần như đã tìm kiếm khắp các con đường gần bệnh viện, anh không dám nghĩ một cô gái hoàn toàn xa lạ với nơi này đột nhiên chạy ra ngoài vào một đêm mưa to như vậy thì nguy hiểm biết bao nhiêu. Khi nhìn thấy cô ngồi co ro bên cạnh máy ATM, trái tim của Cận Triêu lập tức rơi xuống đất khi nhìn thấy bóng dáng đó, anh sải bước về phía cô và kìm nén cơn tức giận, nhưng khoảnh khắc Khương Mộ ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đỏ hoe và đau khổ của cô, như thể cô đã bị thế giới này hiểu lầm và vứt bỏ, làm cho anh không nỡ nói ra một câu trách cứ nào.

Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, chiếc ô lớn trong tay che chắn cho bọn họ trong khu vực khoảng chừng một mét vuông, Khương Mộ vẫn còn ngồi ôm chặt đầu gối, ánh mắt anh hơi lóe lên, hơi thở của anh đang cách rất gần cô, sau đó ánh mắt anh rơi vào vết máu trên tay cô rồi bỗng nhiên nheo lại.

Cận Triêu giơ tay lên, đầu ngón tay gầy gò của anh xoa xoa má cô, như muốn cố gắng lau đi nước mắt trên mặt cô, nhưng một động tác tinh tế như vậy càng làm cho nước mắt của Khương Mộ liên tục chảy ra như cửa xả không thể đóng lại được.

"Trước đây con bé không phải như vậy, khi con nhỏ con bé sống rất tích cực, có lẽ là do còn nhỏ chưa hiểu biết nhiều chuyện, nhưng càng ngày khối u càng di căn sang nhiều bộ phận khác, trong lúc tiếp nhận điều trị nên phải cạo sạch tóc trên đầu, nhà trẻ không có ai chấp nhận chơi với con bé, sau khi lên tiểu học tình hình cũng không mấy được cải thiện, tuy rằng cũng có thường xuyên nói chuyện với giáo viên nhưng ở trường..... vẫn xảy ra một ít chuyện không hay cho lắm, tuy rằng trước đây anh chỉ mới hoài nghi, nhưng chuyện hôm nay đã làm cho anh càng thêm xác định Hân Hân có thể còn mắc thêm chứng bệnh tâm lý nghiêm trọng, điều này có nghĩa là từ hôm nay trở đi, bên cạnh tiếp nhận điều trị thân lý thì con bé còn có thể phải tiếp nhận trị liệu tâm lý, chuyện này anh không trách em, anh chỉ trách bản thân mình đã nhận ra quá trễ.”

Khương Mộ ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó có thể tin nhìn anh, lông mi của Cận Triêu còn ướt đẫm nước mưa, dáng vẻ của anh cũng rất hỗn loạn, trông cũng không khá hơn cô bao nhiêu, anh đang giải thích với cô, giải thích sự bất thường của Tiểu Hân và sự lo lắng của mọi người.

Tay anh đang dỗ dành cô dần dần ngừng lại, giọng nói cũng thấp đi vài phần: "Bây giờ có thể trở về được chưa?"

Bên ngoài chiếc ô là một thế giới khác, một thế giới xa lạ và lạnh lẽo, bên trong chiếc ô, anh bố trí cho cô một nơi trú ẩn tạm thời, Khương Mộ cũng không tiếp tục cố chấp nữa, cô không thể ngồi xổm ở nơi này và tiếp tục đấu tranh với chính mình mãi, trước hết cô cần phải vượt qua đêm mưa xui xẻo này.

Cô đứng lên, ánh mắt liên tục né tránh, cô khó chịu lắc đầu nói: "Không có xe thì về bằng cách nào?"

Vừa dứt lời, điện thoại di động của Cận Triêu đột nhiên vang lên, sau khi nhận điện thoại anh liền báo vị trí của mình cho đối phương, rất nhanh vài phút sau, một chiếc Honda màu trắng nhấp nháy đèn xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, Cận Triêu bật đèn pin trong điện thoại lên rồi giơ cao lên để thông báo vị trí của bọn họ cho tài xế, chiếc xe thấy thế liền nhanh chóng chóng lao về phía bọn họ.

Cận Triêu cầm ô, anh liếc mắt nhìn Khương Mộ còn đang ngồi co ro ở bên cạnh cách anh vài bước, một bộ dạng phân rõ giới hạn cực kỳ rõ ràng, Cận Triêu dứt khoát kéo cô sát lại gần anh và giúp cô che ô đi về phía chiếc xe Honda kia.

Cận Triêu mở cửa sau rồ đẩy Khương Mộ vào, sau đó anh đi vòng qua ghế lái phụ, Khương Mộ vừa lên xe liền nhìn thấy người thứ ba lái xe, người này quay lại nhìn Khương Mộ với ánh mắt kinh ngạc, rồi quay lại nhìn người đàn ông cũng đang bị màn mưa che phủ, anh ta ngạc nhiên nói: "Hai người nửa đêm đi cướp mộ à? Rốt cuộc đã làm gì mà bộ dạng ai nấy đều chật vật thế?"

Nói xong anh ta lại quay đầu nhìn Khương Mộ, Khương Mộ mím môi không lên tiếng, Cận Triêu giơ tay vặn đầu anh ta lại, nói: "Lái xe.”

Bầu không khí trong xe có chút kỳ quái, Tam Lại thỉnh thoảng liếc nhìn Khương Mộ trong gương chiếu hậu, sau đó khóe mắt lại liếc nhìn Cận Triêu, trong đầu thầm tự hỏi: “Hai người cãi nhau à?”

Cận Triêu sốt ruột xoa xoa lông mày: “Nếu cậu không biết lái thì xuống xe để tôi lái.”

Tam Lại không nói nữa, khẽ cong môi tiếp tục lái xe.

Chìa khóa nhà của Khương Mộ được bỏ chung vào túi nhựa, Cận Triêu bảo Tam Lại lái xe về gara lấy chìa khóa dự phòng.

Vào một đêm mưa lớn như thế này thời tiết ở Đồng Cương càng thêm lạnh giá, tất cả các cửa hàng đều đóng kín cửa, xe bọn họ đậu trước cổng cửa hàng sửa xe, Cận Triêu bấm nút mở cửa cuốn, anh xuyên qua khu vực bảo trì tối tăm rồi đi đến phòng khách, sau đó mở rèm nhìn vào trong và thành công lấy được chìa khóa dự phòng.

Lúc đi ra, anh nhìn thấy Khương Mộ đã đi theo anh vào phòng khách, hai tay cô nắm chặt để ở trước mặt, đầu hơi cúi xuống, anh liếc nhìn cô rồi nói với cô: “Em có thể đi rồi.”

Khương Mộ không nhúc nhích, Cận Triêu lại thúc giục cô: "Không còn sớm nữa."

Anh bước tới cửa phòng khách, vừa mới bước tới cửa, giọng nói của Khương Mộ đột nhiên truyền đến từ phía sau anh: “Những lời lần trước anh nói còn tính không?”

Cận Triêu xoay chiếc chìa khóa trong tay, anh quay đầu nhìn cô: “Anh đã nói gì?”

"Thì…ở chỗ anh."

Tay Cận Triêu đang xoay chìa khóa đột nhiên dừng lại ở không trung, quai hàm sắc bén chậm rãi cong lên thành hình vòng cung, khóe miệng anh nhếch lên: “Anh cũng đâu phải là anh trai em, em thấy mình nói ra chuyện này có thích hợp không?”

Khương Mộ cắn chặt môi trong, bộ dáng can trường của cô làm cho Cận Triêu cảm thấy có chút buồn cười, anh ném chìa khóa cho cô, sau đó liền quay người đi vào trong: “Chỉ một đêm thôi.”