Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn

Chương 17



Cuối cùng, Cận Triêu cũng không đợi được câu trả lời của Khương Mộ, sau đó cô cũng không lên tiếng nữa, dường như là đã ngủ say.

Sáng sớm hôm sau Cận Triêu sợ Khương Mộ không thể ra ngoài được để đi học nên khi trời còn chưa sáng hẳn thì anh đã thức dậy kéo cửa cuốn lên, hình như đây là ngày mở cửa sớm nhất từ trước tới nay.

Kết quả anh ở bên ngoài phòng khách nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức từ điện thoại di động của Khương Mộ vang lên ba lần, nhưng mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, cho đến khi tiếng chuông báo thức vang lên lần thứ tư, cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa, anh bỏ đồ trong tay xuống rồi đi tới cửa phòng nghỉ, đồng hồ báo thức bên trong vẫn còn vang lên, anh mở cửa, vén rèm rồi lên tiếng hỏi: "Em không định đi học à?"

Những gì anh nhìn thấy là một cô gái rúc cả đầu dưới gối, chiếc điện thoại di động cô đơn đang đổ chuông trên bàn cạnh giường ngủ.

Cận Triêu đi tới vài bước để nhấn tắt chuông báo thức, anh liếc nhìn Khương Mộ đang bị quấn chặt như một cái kén, cuối cùng anh cũng nhận ra rằng cái tên Wechat “Khó khăn rời giường” là một lời miêu tả tốt nhất về bản thân cô.

Hai năm đầu khi cùng Cận Cường đền Đồng Cương giấc ngủ của anh luôn rất nông, anh không thể nào ngủ nướng được, chỉ cần cử động nhẹ là cũng có thể đánh thức anh dậy, cho nên anh cũng không hiểu tại sao cô lại có thể ngủ mê man đến thế?

Anh kéo chiếc gối ra và nói với cô: “Đứng dậy.”

Không có phản ứng, cũng giống như lúc cô còn đi nhà trẻ, mỗi ngày Khương Nghênh Hàn đều phải “dựng đầu” cô dậy, sau khi ngồi thẳng dậy cô vẫn nhắm hai mắt tựa vào trong lòng Khương Nghênh Hàn, cho đến khi Khương Nghênh Hàn nhét hai cánh tay và hai bắp chân nhỏ nhắn của cô vào trong quần áo, sau đó ôm cô đi tới nhà vệ sinh, đợi sau khi đánh răng rửa mặt xong thì hai mắt cô vẫn chưa thể mở to hết cỡ. 

Chỉ là lúc đó cô còn nhỏ, còn có người giúp cô mặc quần áo, nhưng bây giờ cô đã lớn như vậy, chẳng lẽ cô còn muốn anh mặc quần áo giúp cô sao?

Anh chỉ có thể cúi xuống vỗ nhẹ vào người cô, không ngờ khi tay anh vừa chạm vào, cô liền nổi giận vô cớ, cô vung cánh tay lung tung về phía không trung và lẩm bẩm nói: “Đừng làm phiền tôi.”

"..."

Cận Triêu thu tay lại, anh đứng thẳng lên, lạnh giọng nói: “Nếu năm phút sau mà em còn chưa dậy là anh để em đi học muộn luôn đấy.”

Nói xong anh liền đi ra ngoài, ý thức của Khương Mộ đột nhiên được khôi phục, cô lập tức dựng thẳng người dậy, hai tay sờ lung tung tìm kiếm điện thoại di động của mình.

Cận Triêu vừa mới từ phòng nghỉ đi ra liền nghe thấy bên trong phát ra một tiếng “ầm”, cũng không biết cô lại đụng vào đâu nữa, sau đó là những tiếng động đinh tai nhức óc vang lên liên tiếp như thể cô đang muốn phá nhà của anh.

Khương Mộ mặc dù đã cố gắng tăng tốc nhưng vẫn phải mất mười phút cô mới có thể ra khỏi phòng, dây khóa kéo trên đồng phục thì mới chỉ kéo một nửa, dây giày thì buộc bên lỏng bên chặt, cô đang ôm cặp sách trên tay, sau đó liền đi tới trước bàn làm việc của Cận Triêu hỏi anh: "Em không biết đường, từ đây đi đường nào mới có thể đến trường vậy?"

Cận Triêu đang vặn núm tra dầu máy vào động cơ, anh không ngẩng đầu lên liền nói với cô: “Qua bên kia đường bắt xe buýt số 6 rồi xuống trạm Dương Bắc.”

Khương Mộ vội vàng ôm cặp lao qua đường, Cận Triêu chậm rãi quay đầu nhìn cô, cô giả vờ chạy được hai bước rồi quay lại, nheo mắt nói với anh: “Em sắp muộn rồi.”

Cận Triêu vẫn ngồi xổm không nhúc nhích: "Thì sao?"

Khương Mộ liếc nhìn chiếc xe máy mà Gà trống sắt đêm qua để lại cửa hàng, cô bước hai bước tới đó, rồi dựa vào ghế sau xe máy.

Cận Triêu đóng nắp động cơ lại, ngoài trời vẫn còn tối, đường phố thưa thớt và lạnh lẽo xen lẫn với cái lạnh của đầu thu. Anh chậm rãi lên tiếng: “Thà đói bụng cũng thể dậy sớm 10 phút?”

"Tôi không thể thiếu ngủ được."

Cận Triêu nghiêng người liếc cô một cái, Khương Mộ tiếp tục nói: “Với lại giường của anh cũng rất thoải mái”

"..."

Cận Triêu đứng dậy, anh cầm lấy một cái túi từ ghế đẩu phía sau rồi đưa cho cô, Khương Mộ sửng sốt một chút rồi đưa tay cầm lấy bữa sáng, cô nhìn thấy Cận Triêu khởi động xe máy rồi anh quay sang nói với cô: “Kéo khóa lại.”

Khương Mộ một tay cầm cặp sách, một tay cầm bữa sáng, cô nhìn quanh tìm chỗ để đồ, Cận Triêu liếc nhìn cô, anh xoay người nắm lấy bộ đồng phục học sinh đang nửa kín nửa hở của cô, kéo cô đến trước mặt anh.

Khương Mộ nghiêng người về phía trước, thân hình anh nhanh chóng bao bọc lấy cô, ngón tay khỏe mạnh cài chặt khóa kéo đồng phục học sinh của cô, mặt trời lúc này đã ló ra một tia sáng nhàn nhạt, phản chiếu lên hàng lông mi đang rũ xuống của anh tạo thành một cái bóng mờ mờ, Khương Mộ ngước mắt lên nhìn anh, trong nháy mắt đó, những oán hận, bối rối và lo lắng của ngày hôm qua đột nhiên đều bốc hơi theo ánh mặt trời, một nơi nào đó ở  trong lòng cô cũng đang dần được ánh mặt trời sưởi ấm.

Tuy nhiên, trên đường đi, Khương Mộ mới hiểu ra tại sao Cận Triêu lại bảo cô kéo khóa lại kỹ càng, trong khoảnh khắc chiếc xe máy lao ra khỏi đường phố, bánh bao trên tay Khương Mộ thiếu chút nữa là bị thổi bay, làn gió nhẹ nhàng buổi sớm lập tức biến vào một cơn cuồng phong không ngừng đập vào phần cơ thể phía trước của cô làm cho cô phải rúc lại sau lưng Cận Triêu để bảo vệ bánh bao trong tay, cô còn không quên lẩm bẩm: “Thật ra, bình thường chỉ cần đồng hồ báo thức reo tới lần thứ ba là em đã thức dậy, bởi vì đêm qua nói chuyện đến quá khuya nên sáng nay em mới dậy muộn…”

"..."

Anh thậm chí còn không biết mình đã nói chuyện gì với cô? Anh có kịp mở miệng ra nói lời nào đâu chứ? Anh cứ nghe cô nói luyên thuyên, cuối cùng anh vừa mới hỏi được hai câu là cô đã ngủ thiếp đi.

Sau đó, lộ trình đến trường ban đầu vốn mất hơn 10 phút, nhưng cả quãng đường Khương Mộ có cảm giác như anh vừa dẫn cô đi bay vậy, cuối cùng chỉ mất 2 phút 15 giây là bọn họ đã có mặt ngay trước cổng trường.

Khương Mộ chỉ kịp cắn hai miếng bánh bao trong tay, cô liếc nhìn cánh cửa trường sắp đóng lại, rồi vội vàng cúi đầu ăn thêm vài miếng nữa, Cận Triêu xuống xe nhìn chằm chằm đôi giày thể thao của cô vài lần rồi lại liếc nhìn cô, dường như cô vẫn đang đắm chìm trong việc ăn uống, cuối cùng anh không thể chịu đựng được nữa, thế là anh liền ngồi xổm xuống, Khương Mộ thấy vậy liền sửng sốt, cô cũng cúi đầu xuống, liền nhìn thấy hai tay Cận Triêu đang cẩn thận buộc lại dây giày cho mình, xong xuôi anh làm như không có việc gì lại ngồi lên xe máy chuẩn bị phóng đi.

Nhịp tim của Khương Mộ có chút hỗn loạn, cô cảm giác như sắp bị nghẹn lần nữa, vì vậy cô liền nhét hết số bánh bao còn lại vào tay Cận Triêu, phồng má vẫy tay chào anh rồi chuẩn bị chạy vào trường.

Cận Triêu cầm lấy bánh bao nói với cô: “Quay lại đây.”

Khương Mộ khó hiểu quay người lại, Cận Triêu đẩy gương chiếu hậu về phía cô, Khương Mộ cũng nhìn vào gương, cô nhìn thấy mái tóc ngắn của mình sáng sớm đã được chải chuốt gọn gàng nhưng lúc này đã bị xù hết cả lên chẳng khác nào tổ chim, chỉ có ngũ quan của cô là vẫn còn ổn, tuy không xấu đến mức không ai dám nhìn thẳng nhưng hình tượng của cô ít nhiều đã bị hủy hoại, sắc mặt cô lập tức trở nên nóng bừng, cô vô thức liếc nhìn Cận Triêu, nhưng anh lại nhìn đi chỗ khác, cô giả vờ bình tĩnh chỉnh trang lại cho mình, ngay khi cô vừa quay đầu đi vào trường thì tiếng chuông vào học cũng đúng lúc vang lên.

Cận Triêu quay đầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, sau đó anh im lặng mỉm cười, khi nhân viên bảo vệ ngẩng đầu nhìn anh, anh nhanh chóng kéo kính trên mũ bảo hiểm xuống, mọi biểu cảm trên mặt anh đều bị che giấu sau lớp kính, anh quay người và nhanh chóng biến mất ngoài cổng trường.

Khương Mộ bước vào lớp gần như cùng lúc với thầy Mã, thầy Mã hiển nhiên đã chú ý đến cô, sau khi đi lên bục giảng, ông ấy còn đặc biệt nhìn chằm chằm Khương Mộ, còn cô thì ngoan ngoãn chậm rãi lấy giấy bút ra.

Trong mắt thầy Mã, cô gái này có tính cách rất khác biệt với anh trai mình, nếu như trước kia Cận Triêu là ánh mặt trời chói chang không thể bỏ qua trong khuôn viên trường này và không chịu thừa nhận thất bại, thì cô gái này ngược lại trông giống như ánh trăng trong sáng dịu dàng hơn, tính tình không thích tranh đua với anh.

Thực ra, đối với Khương Mộ mà nói, một năm học lại này không cần thiết phải đi tranh đua thành tích với người ta, thay vào đó cô nên dành thêm thời gian cho bản thân để năm sau cố gắng đạt được kết quả tốt hơn.

Khương Nghênh Hàn muốn cô học kinh tế hoặc luật, nhưng cô không có hứng thú với hai ngành này, thậm chí cô còn cảm thấy có chút choáng ngợp trước những nguyên lý về thống kê, giải tích, đại số tuyến tính, vừa nghĩ tới những thứ đó cô liền cảm thấy nhức đầu.

Trong mắt các bạn học cũ, cô chắc chắn có thể thi đậu vào một trường nghệ thuật, dù sao thì kỹ năng đàn tranh và hình tượng của cô cũng đủ để cô dễ dàng có được tấm vé vào một trường nghệ thuật có danh tiếng không tồi.

Đây có lẽ đều là những chuyên ngành có tiền đồ, nhưng không phải là sự phát triển mà cô thật sự thích hoặc muốn làm, mà sở trường đặc biệt về đàn tranh này cũng là do Khương Nghênh Hàn đã bắt cô khổ luyện từ nhỏ, bà ấy nói con gái phải có chút tài nghệ trong tay, nếu sau này không thể tìm được việc làm, hoặc làm ông chủ tức giận đuổi việc thì còn có thể đi ra ngoài dạy đàn tranh kiếm sống, không đến mức phải chết đói, nhưng nếu hỏi cô có thích nhiều hay không thì chắc hẳn còn chưa tới mức độ thích.

Nếu trước đó không phải cô cãi nhau với Khương Nghênh Hàn và từ bỏ chính mình trong kì thi tuyển sinh đại học thì có lẽ bây giờ cô đang học một chuyên ngành nào đó, mấy năm tới cô cũng sẽ theo xu hướng của chuyên ngành này và tham gia các khóa học chuyên nghiệp để lấy thêm các chứng chỉ khác nhau liên quan đến chuyên ngành, sau đó là bắt đầu đi nộp đơn xin việc.

Trước đây, chính vì có mẹ ở bên nên cô đã quen đi theo con đường do bà ấy định hướng, nhưng chính vì vụ tranh cãi này, Khương Mộ đã có một cái nhìn mới về con đường tiếp theo, một con đường hoàn toàn có thể đi theo trái tim cô và tương lai của cô là do bản thân cô quyết định.

Vì vậy, so với những học sinh cuối cấp dám nghĩ dám làm khác, cô là người theo Phật hệ* nhiều hơn, dù sao ba năm tuổi trẻ trước đây của cô chỉ toàn là bài tập về nhà, cuộc sống của cô đã có quá nhiều gánh nặng, nếu một năm học lại này thành tích của cô còn bị trượt xuống thì cô cũng không còn cảm thấy thiết tha gì nữa.

佛系 /fó xì/ (phật hệ) tạm được định nghĩa là “Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, vạn sự tùy duyên”

Thầy Mã đang nhắc lại về bài kiểm tra ngày mai, ông ấy bảo mọi người cứ bình tĩnh làm bài và đừng quá sợ hãi, thông qua bài kiểm tra này các học sinh có thể biết được tình trạng học tập của mình trong lớp và đặt ra định hướng cho những tháng tiếp theo. 

Lớp học đột nhiên trở nên ồn ào, có người nóng lòng muốn thử, có người thì vẫn chưa sẵn sàng liên tục phàn nàn, Khương Mộ không có phản ứng gì, dù sao nửa đầu năm nay cô mới trải qua một kỳ thi lớn và ba kỳ thi cấp tỉnh nên đối với bài kiểm tra ngày mai cô cảm thấy khá bình tĩnh.

Vừa ra khỏi lớp, Phan Khải đã đi tới và hét lên: "Khương Khương, Khương Khương, không biết ngày mai lớp chúng ta có được ngồi chung nhiều không nhỉ? Kì thi tuyển sinh năm trước cậu được bao nhiêu điểm vậy?”

Khương Mộ không thèm ngẩng đầu liền trả lời: “332.”

Phan Khải hơi ngạc nhiên, cậu ta thấy Khương Mộ bình thường có thái độ học tập rất ngay thẳng, ngoại trừ việc hay đi học muộn thì cậu ta vẫn luôn cho rằng cô là học sinh giỏi, nếu không thì sao cô có thể nghiêm khắc với bản thân như vậy mà quay lại học thêm một năm nữa? Trăm triệu lần cậu ta cũng không nghĩ tới điểm thi đại học của cô lại thấp như vậy, ngay cả Nghiêm Hiểu Y đang đứng cạnh Khương Mộ cũng há hốc mồm đầy kinh ngạc, dù sao cô ấy cũng đang chép bài tập của Khương Mộ, câu trả lời này làm cho cô ấy không biết nên chép tiếp hay là dứt khoát tự mình làm nữa.

Phan Khải liền an ủi cô: “Không sao đâu, không sao đâu. Chúng ta còn hơn nửa năm nữa lận mà, sau này có gì không hiểu thì cứ đến hỏi tôi. Chúng ta cùng nhau cố gắng thi lần thứ hai nhé.”

Cô lại cúi đầu mở sách ra ôn bài, Phan Khải thấy cô không nói lời nào nhưng vẫn còn tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Cậu cũng đừng quá khẩn trương, kì thi ngày mai nếu chúng ta được phân vào cùng một lớp thì tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp cậu.”

"..." Tôi cám ơn cậu.

Nói xong, cậu ta như chợt nhớ tới cái gì đó đột nhiên chuyển chủ đề, cậu ta nghiêng người nhỏ giọng nói với Khương Mộ: "Đúng rồi, lần trước không phải cậu nhắc đến một người tên là Thất ca sao? Tôi biết người đó là ai rồi."

Tay cầm bút của Khương Mộ chợt khựng lại, cô ngước mắt lên nhìn cậu ta, thấy Khương Mộ cuối cùng cũng có phản ứng, Phan Khải kéo ghế về phía cô và nói: “Hôm qua tôi chơi bóng với một người ở gần khu dân cư, tình cờ có vài người là cựu học sinh của những khóa trước của trường chúng ta, thế là tôi đặc biệt hỏi thăm bọn họ một chút, bọn họ nói người nọ là một học trưởng từ mấy khóa trước thích đua xe, bọn họ còn có cả một đoàn xe máy thường xuyên ra ngoài chạy đua với nhau, sở dĩ người đó được gọi là Thất ca vì tốc độ của người nọ quá nhanh, ai thi đấu với anh ta chỉ có chết mà thôi, nghe nói đối thủ còn chưa kịp lên xe thì Thất ca này đã chạy tới tham gia thất đầu của người này luôn rồi.

Sắc mặt Khương Mộ có chút trì trệ, cảm giác buổi sáng “bay” trên ghế sau xe máy của Cận Triêu đột nhiên hiện lên trong đầu cô, đột nhiên liên hệ với lời nói của Phan Khải, khả năng uốn người khéo léo và làm chủ tốc độ của anh thật đúng là phải khiến người ta kinh ngạc.

Phan Khải nói tiếp: “Nghe nói rằng người này lúc đó rất có danh tiếng. Chưa kể đến trường chúng ta, tất cả những người chơi xe ở Đồng Cương đều biết đến anh ta. Vào thời điểm huy hoàng nhất, mấy nữ sinh ở các trường bên cạnh đều kéo qua trường chúng ta chặn đường anh ta.

Nhưng sau đó, xe của nhóm người đó bị tịch thu, sau đó cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, một, hai tháng trước kỳ thi đại học, người này đột nhiên biến mất, ở trường không ai nhìn thấy anh ta, nghe nói sau này anh ta thậm chí còn không đến tham gia kì thi đại học, đáng tiếc thành tích của người tên Thất ca này cũng không tệ lắm, đúng rồi, sao cậu lại hỏi về người này? "

Chuông vào lớp vang lên, Phan Khải đành phải kéo ghế về chỗ ngồi của mình, Khương Mộ lại không thể bình tĩnh được chút nào, cô không bao giờ ngờ rằng Cận Triêu còn bỏ luôn cả kỳ thi tuyển sinh đại học.

Cô đột nhiên nghĩ đến những gì anh nói với cô ngày hôm đó, Tiểu Hân bị bệnh năm ba tuổi, nhìn lại, lúc đó gần như là năm cuối trung học của Cận Triêu, cô hỏi Cận Hân sau khi phát bệnh có làm ầm ĩ hay không? Anh nói cho cô biết có một đoạn thời gian anh không ở đây, lúc anh trở về thì Cận Hân đã không còn náo loạn nữa.

Vậy chuyện quái gì đã xảy ra với anh? Anh rốt cuộc đã đi đâu? Sao đột nhiên lại biến mất?

Những câu hỏi vây quanh Khương Mộ như sương mù, nhưng hiển nhiên là Cận Cường, Cận Triêu, thậm chí cả Tam Lại đều im lặng về quá khứ, dường như mọi người đều cố ý lảng tránh một chân tướng mà cô không thể tìm tòi khám phá, nhưng càng như vậy, sự tò mò của Khương Mộ càng trở nên mãnh liệt hơn.

Dẫn đến cả ngày trong đầu cô đều là cái tên Cận Triêu, cô không thể thờ ơ làm bộ như cái gì cũng không biết, nghĩ đến buổi sáng Cận Triêu đưa cô đến trường học, còn giúp cô kéo khóa kéo, buộc dây giày, trong lòng Khương Mộ cứ cảm thấy buồn bực, cô không biết Cận Triêu đã gặp phải chuyện gì mà làm anh trở nên thu mình như vậy,  nhưng anh cũng không mặc kệ cô, cho dù bề ngoài anh qua có bao nhiêu lạnh lùng đi chăng nữa, cho dù anh thường xuyên biểu hiện chẳng hề để ý, nhưng Khương Mộ không ngốc, cô có thể cảm nhận được sự đè nén của anh.

Nhưng nếu anh quan tâm đến cô thì tại sao đã nhiều năm như vậy anh không liên lạc với cô? Dường như mọi chuyện đều làm cho Khương Mộ không thể đoán được.

Buổi chiều, cô không nhịn được lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Cận Triêu: Buổi sáng anh nói đi đường nào?

Vài phút sau, Cận Triêu trả lời lại: Đường số 6.

Khó khăn thức dậy: Ngồi mấy trạm?

Triêu: Ba trạm.

Không có nhiều lời dư thừa, Khương Mộ sau khi tan học cứ xem đi xem lại mấy chục lần, buổi tối lúc tự học, cô lại gửi cho anh một tin nhắn khác: Anh đang làm gì vậy?

Cận Triêu lần này trả lời rất nhanh, nhưng chỉ có hai chữ: Bận.

Khương Mộ chụp một đống sách bài tập và bài kiểm tra trước mặt gửi cho anh, kèm theo một biểu tượng cảm xúc "khóc lóc" biểu thị cô cũng đang cố gắng.

Vừa gửi đi, bên tai cô đã vang lên một giọng nói: "Khương Khương, cậu nhắn tin với ai vậy?"

Khương Mộ ngẩng đầu liền nhìn thấy Phan Khải đi tới, cô vội vàng cất điện thoại rồi trả lời: "Người nhà."

Bọn Tiểu Dương đã tan tầm, một chủ xe vội vã vào cửa hàng lấy xe, lúc Cận Triêu đang ở trong cửa hàng sửa xe rót nước cho khách hàng cũ này thì điện thoại di động của anh bỗng nhiên vang lên, anh hạ nắp động cơ xuống, châm một điếu thuốc, tựa vào cửa ngoài tiện tay mở ảnh mà Khương Mộ vừa gửi cho anh ra, bàn học lộn xộn chất đống đủ loại bài tập ngay cả chỗ kê tay cũng sắp không còn, anh khẽ nhíu mày, vừa mới chuẩn bị trượt đi, gương mặt oán hận của Tam Lại đột nhiên hiện lên: "Khá lắm, thân mật như vậy à?”

Anh không nói Cận Triêu cũng không để ý, giữa một đống đề thi còn có một cốc nước, khi anh phóng to ra thì cốc nước phản chiếu bóng dáng của Khương Mộ đang cầm điện thoại di động, bên cạnh còn có một nam sinh đứng bên cạnh cô, Cận Triêu lập tức khóa điện thoại di động rồi tranh thủ giao xe cho khách hàng.

Khương Mộ đợi rất lâu cũng không thấy Cận Triêu trả lời, cô tưởng anh còn bận nên cũng không làm phiền anh nữa.

Sau khi tan tiết tự học buổi tối, Khương Mộ đang thu dọn đồ đạc bỗng nhiên quay đầu nói với Phan Khải: "Hôm nay tôi không về nhà, cậu đừng đi theo tôi.”

Phan Khải hỏi: “Cậu không về nhà thì đi đâu?”

Khương Mộ mím môi không nói gì, cô đeo cặp sách đi ra khỏi phòng học, điện thoại di động vừa ra khỏi cổng trường liền rung lên, cô lấy ra nhìn thì thấy Cận Triêu đã trả lời tin nhắn của cô, chỉ có hai chữ ngắn gọn: Đối diện.

Khương Mộ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn sang bên kia đường, bóng dáng Cận Triêu cao lớn đứng dưới cột đèn đường màu đen, tạo thành một cái bóng đổ xuống chân, kiêu ngạo và đầy lạnh lùng.