Hai đêm qua, Khương Mộ đều ở cùng Cận Triêu trước khi đi ngủ nên cô có thể ngủ yên, nhưng tối nay, trong gara ô tô tối tăm chỉ có một mình cô, khi ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy một căn phòng bảo trì trống rỗng và đen kịt, cũng may có Tia Chớp qua ngủ cùng với cô.
Tia chớp rất ngoan ngoãn, khi Khương Mộ đang làm bài bài tập nó cũng không quấy phá gì cả, thay vào đó nó chỉ nằm dài trên bàn ngủ, những bàn chân nhỏ nhắn đầy thịt của nó gác lên vở bài tập của cô, thỉnh thoảng đưa tay sờ nó một cái cũng có thể giúp cô giảm bớt cảm giác sợ hãi.
Buổi tối khi cô đi ngủ, Khương Mộ đặt tấm thảm cho chó của Tam Lại đưa cho cô cạnh giường, Tia chớp nằm ngủ dưới gầm giường cạnh cô, điều này khiến Khương Mộ cảm thấy có chút an tâm.
Nhưng sau khi tắt đèn, nằm trên giường, cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, vốn dĩ cô muốn gửi tin nhắn cho Cận Triêu để nói với anh rằng cô đã ngủ, nhưng sau đó cô nghĩ lại lỡ như Cận Triêu không phải ở một mình thì sao? Cô gửi qua có tiện hay không, nếu anh không ở một mình, vậy bây giờ cô nên làm gì đây?
Vấn đề này bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát, đêm đó tất cả những giấc mơ của cô đều là về Cận Triêu, điều kỳ lạ là không biết có phải là do nội dung cuộc trò chuyện ban đêm của cô với Tam Lại hay không mà Cận Triêu xuất hiện trong giấc mơ của cô với nửa thân trên không mặc quần áo, anh đang đứng lau kính ngoài căn phòng nhỏ, cô vừa mở rèm liền có thể nhìn thấy thắt lưng của anh, sau đó đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ không nhìn thấy rõ mặt mũi ôm Cận Triêu từ phía sau, Cận Triêu thả mảnh giẻ xuống, sau đó quay lại ôm ngang người phụ nữ kia lên và đặt người nọ lên trên thứ được bạt vải lớn che lên.
Tác động thị giác của bức tranh đó mạnh mẽ đến nỗi sau khi Khương Mộ tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cô ngồi trên giường rất lâu mà vẫn không thể phục hồi tinh thần, cô tự nhận mình là một cô gái có suy nghĩ giản dị và trái tim trong sáng, đây là lần đầu tiên trong toàn bộ kiếp sống thiếu nữ của cô mơ thấy một giấc mộng hoang đường như thế, nhân vật chính trong mộng lại là Cận Triêu cùng với một người phụ nữ không nhìn rõ mặt mũi, điểm mấu chốt là, trong giấc mơ dáng vẻ của cô thậm chí còn rất sốt ruột, một mực muốn bò ra từ cửa sổ đầu giường để ngăn cản hành động của Cận Triêu, về phần vì sao phải ngăn cản thì chính cô cũng không thể nói rõ.
Tia chớp nhìn thấy Khương Mộ đứng dậy, nó liền hưng phấn lắc mông đi tới bên cạnh cô, Khương Mộ thở dài, sờ sờ đầu Tia chớp một cái, sau đó cô đứng dậy khỏi giường, kéo rèm nhìn ra ngoài, mặt trời vẫn còn chưa ló dạng, trong sân vẫn một mảnh tối om, đương nhiên là không có Cận Triêu để trần nửa thân trên đang đứng lau kính, nhưng khi cô đang định buông tay ra, cô đột nhiên phát hiện thứ vốn được vải bạt che chủ trong nhà kho đã biến mất, nhưng mà cô cũng không quá để tâm, chỉ ngáp một cái rồi nhanh chóng xuống giường thay quần áo.
Đã qua hai ngày mà Cận Triêu vẫn chưa trở về, Khương Mộ vì không muốn quá khoa trương nên vẫn cự tuyệt ý tốt của Tam Lại muốn đưa đón cô đến trường, cô nói mình bắt xe buýt cũng rất tiện, chỉ có điều lúc cô trở về, Tam Lại lại ngồi ở cửa cắn hạt dưa chờ cô, sau khi nhìn cô khóa cửa xong xuôi thì anh ta mới chuyển băng ghế về trong tiệm, rồi gọi điện thoại cho Cận Triêu: "Cô ấy về đến nhà rồi.”
Cận Triêu chỉ nói "Ừm".
Tam Lại hỏi: “Khi nào cậu mới trở về?”
"Tôi muốn xem địa hình, có thể phải mất hai ngày nữa."
Cận Triêu đã lên kế hoạch xong xuôi nhưng cuối cùng lại xảy ra một số trục trặc vì cuộc gọi của thầy Mã.
Trong buổi tự học buổi tối, lớp trưởng Trường Giang từ hành lang đi vào với một tập giấy thông báo trên tay, đôi mắt nhỏ của cậu ta nheo lại, hét lớn với mọi người trong lớp: “Thầy Mã bảo mọi người tranh thủ thời gian coi lại bài thi buổi sáng, thầy ấy đang bận nói chuyện với một người, lát nữa thầy ấy sẽ đến sau.”
Không biết bạn học nào ngồi ở hàng ghế đầu liền hỏi một câu: “Ai vậy?”
Lớp trưởng bỏ xấp giấy thông báo trong tay xuống và trả lời: "Làm sao tôi biết được, hình như là một chàng trai rất trẻ và đẹp trai."
Từ "anh chàng đẹp trai" nhanh chóng lọt vào tai Nghiêm Hiểu Y, sau khi nghe xong, cô ấy nhất quyết kéo Khương Mộ vào nhà vệ sinh, nội tâm khương mộ tràn đầy cự tuyệt nhưng sức lực của cô không mạnh bằng cô ấy nên cuối cùng cô ấy thành công kéo cô ra khỏi chỗ ngồi, vừa ra khỏi phòng học Khương Mộ liền nhắc nhở cô ấy: “Nhà vệ sinh không phải đi bên này.”
Nghiêm Hiểu Y không cho là đúng liền nói: "Đi dạo một vòng đi, cho mắt nghỉ ngơi, cũng tốt cho thị lực.”
Quả nhiên, cô ấy kéo cô đi tới văn phòng của thầy Mã, đèn trong phòng sáng trưng, bọn họ đi tới cửa thì phát hiện không chỉ có hai người bọn họ mà còn có mấy bạn cùng lớp đi ngang qua cũng tò mò ngó đầu nhìn vào. Thân hình của Nghiêm Hiểu Y quá lớn nên cây cột gần đó cũng không thể che nổi cô ấy, muốn thầy Mã không chú ý đến cô ấy cũng khó, vì vậy ông ấy hét lớn với cô ấy: "Nghiêm Hiểu Y, em đứng đó làm gì, sao không ở trong lớp tự học đi?"
Mọi người xung quanh đều bỏ chạy, Khương Mộ cũng muốn chạy, nhưng Nghiêm Hiểu Y lại trực tiếp nắm lấy cánh tay cô, mỉm cười nói với thầy Mã: “Em và Khương Mộ đang muốn đi vệ sinh.”
Khương Mộ không hiểu sao lại bị kéo đến trước cửa văn phòng, ngay lúc cô đang muốn làm ra vẻ mặt hợp tác thì đột nhiên nhìn thấy Cận Triêu đang khoanh chân ngồi vững vàng trên chiếc ghế sô pha màu đen bên cạnh thầy Mã.
Lúc này, sắc mặt Khương Mộ lập tức trở nên cứng ngắc, cô không ngờ Cận Triêu đang ở ngoại thành đã quay trở lại và thực sự xuất hiện trong văn phòng của thầy Mã, cô lập tức có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, thầy Mã nhìn thấy cô liền nói: "Nghiêm Hiểu Y, em trở về lớp trước đi. Khương Mộ, em ở lại đây một lát."
Nghiêm Hiểu Y “vô tội” buông tay Khương Mộ và đành phải lẻ loi về lớp trước, Khương Mộ khó khăn tiến lên vài bước đi vào văn phòng, Cận Triêu vẫn duy trì tư thế kia, thân trên là một cái áo sơ mi màu nâu đen, thân dưới là một cái quần công nhân màu xanh xám, màu sắc bão hòa giúp toát ra khí chất đơn giản nhưng vẫn sạch sẽ, còn pha chút trẻ trung, có lẽ điểm khác biệt duy nhất giữa anh và một học sinh trung học là ánh sáng điềm tĩnh và tinh tế trong mắt anh khi anh nhìn về phía Khương Mộ.
Bên cạnh tay vịn sô pha chỗ anh ngồi có để một ly trà và trà trong đó vẫn còn đang bốc khói.
Khương Mộ bất giác đưa hai tay đặt ở trước người cảnh giác nhìn chằm chằm anh, thầy Mã thấy thế liền nói với Khương Mộ: "Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, em không muốn thầy tìm ba em nói chuyện vậy nên thầy chỉ có thể tìm anh trai em nói vài câu, chuyện gì cũng có thể giải quyết được mà, chỉ cần nói ra mới có thể cùng nhau giải quyết khúc mắc, em đi thu dọn đồ đạc đi, hôm nay trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Khương Mộ ngoan ngoãn gật đầu, Cận Triêu sau đó cũng chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sô pha, anh cầm cốc nước dùng một lần lên, uống hết trà trong đó rồi tiện tay ném vào thùng rác, sau đó quay người nói với thầy Mã: “Vậy bọn em đi trước.”
Thầy Mã đại khái muốn vỗ vai Cận Triêu một cái, nhưng tiếc là chiều cao chênh lệch quá lớn nên hành động có hơi khó khăn, vì thế chỉ có thể đành vỗ lưng anh một cái, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ: "Em cũng vậy, đi rồi là không có tin tức gì cả, những lúc rảnh rỗi cũng không thèm quay lại thăm thầy nữa.”
Cận Triêu chỉ im lặng gật đầu mà không nói gì thêm.
Sau khi ra khỏi văn phòng của thầy Mã, Cận Triêu vốn muốn xuống lầu chờ cô, nhưng Khương Mộ lại nói với anh: “Lớp của em ở bên kia, phải đi vòng qua đường này.”
Đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó, sau đó nói: "Chắc là anh còn quen thuộc với nơi này hơn cả em, em trở về lấy một thứ, anh chờ em một lát"
Cận Triêu chỉ có thể cùng cô quay lại lớp một chuyến, nếu như không phải hôm nay nhận được điện thoại của thầy Mã, không phải bởi vì cô gái bên cạnh, anh không thể nghĩ tới có chuyện gì đáng giá để anh trở lại nơi này, nhìn tòa nhà dạy học quen thuộc, tâm tình của Cận Triêu vẫn trầm mặc từ nãy đến giờ.
Khương Mộ vừa đi vừa quan sát vẻ mặt của anh, nhưng tiếc là vẫn không phán đoán được gì cả, hai người cùng nhau đi qua hành lang mà không nói một lời, lúc đi ngang qua lớp 1, Chương Phàm nhìn thấy Cận Triêu liền vui vẻ hét lên qua cửa sổ: "Anh Tửu."
Cận Triêu cau mày nhìn sang một bên, lông mi dày che đi đôi mắt sâu và lạnh lùng của anh, bộ dạng sát thủ này khiến cả lớp nhất thời đều trở nên phấn khích, nhiều người nằm cạnh cửa sổ hỏi Chương Phàm người đó là ai?
Chương Phàm hưng phấn nói: “Anh ấy chính là Thất ca truyền kỳ của trường chúng ta đấy, mấy người là đàn em mà không biết gì cả, anh ấy học cùng lớp với anh trai tôi!”
Dưới sự thổi phồng khoa trương của cậu ta, tin tức ngay lập tức bùng phát trong vòng mười phút và lan truyền rầm rộ trong một số nhóm nhỏ.
Cho nên sau khi Khương Mộ trở lại lớp, đã có không ít các học sinh lớp 5 và lớp 6 cũng tò mò thò đầu ra nhìn xung quanh, cô gấp bài thi trên bàn đâu vào đấy rồi cất vào cặp sách, Cận Triêu đang đứng ở ngoài cửa sau lớp 6, đèn trong hành lang rất tối, bóng lưng của anh như hòa vào một thể trong ánh sáng nửa tối của nơi này.
Nghiêm Hiểu Y nhịn không được lại nhìn sang, rồi hỏi Khương Mộ: "Cậu biết anh ấy sao?"
Khương Mộ gật đầu nói với cô ấy: “Tớ đi trước, thầy Mã biết chuyện này rồi.”
Sau đó cô nhìn Cận Triêu ở ngoài cửa sau, anh đang lặng lẽ đứng chờ cô ở đó, hai tay anh đặt trên lan can nhìn gì đó dưới lầu, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một cảm giác rất quen thuộc.
Khi còn nhỏ, Cận Triêu luôn tan học muộn hơn cô, cô nhớ có một thời gian Khương Nghênh Hàn có rất nhiều công việc, cô luôn làm bài tập ở trường trong khi chờ Cận Triêu tan học. Nếu làm xong bài tập nhanh, cô cũng sẽ xách cặp đi đứng đợi anh ở cửa sau lớp học.
Khi đó, giáo viên chủ nhiệm của anh là giáo viên dạy ngữ văn nên rất thích kéo giờ, có một lần trong tiết tự học giáo viên của lớp anh còn bắt học sinh lấy sách vở ra nghe giảng bài, sau khi chuông reo lên rất lâu mà vẫn chưa được tan học, Cận Triêu đột nhiên đứng dậy dưới vô số ánh mắt của các bạn cùng lớp, trực tiếp hỏi thẳng giáo viên: “Khi nào bọn em mới được tan học?”
Cô giáo hiển nhiên rất ngạc nhiên trước câu hỏi của anh và nói với anh: "Sao em gấp thế? Em không thấy mọi người đang chăm chú lắng nghe à? Em có việc gì gấp phải vội về nhà à?"
Cận Triêu ném cặp sách lên vai, bình tĩnh nói với giáo viên: "Em gái em còn đang chờ, em ấy sẽ đói bụng.”
Sau đó ngay trước mặt cả lớp, anh hùng hồn mở cửa sau của lớp ra và nắm tay Khương Mộ đi về nhà.
Cảnh tượng đó đã tác động rất lớn đến tâm hồn non nớt của Khương Mộ, dù sao ở trường tiểu học, thái độ của cô đối với giáo viên vẫn còn có vài phần tôn kính và sợ hãi, nhưng Cận Triêu lại dám đứng lên “chống lại” giáo viên, vì chuyện này mà anh đã từng một thời trở thành anh hùng trong lòng cô.
Nhưng mọi chuyện đang dần thay đổi, cô không bao giờ ngờ rằng sẽ có một ngày Cận Triêu sẽ đứng ở cửa sau lớp đợi cô tan trường.
Động tác thu dọn đồ đạc của Khương Mộ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, cô đeo cặp sách đi ra ngoài từ cửa sau, Phan Khải sốt ruột gọi cô một tiếng: "Khương Khương, cậu…”
Còn chưa kịp nói xong thì Cận Triêu đã quay đầu lại, anh đứng ở ngoài cửa im lặng liếc nhìn cậu ta, trong lúc nhất thời, đầu óc Phan Khải chợt trở nên trống rỗng, thậm chí còn quên mất mình gọi Khương Mộ là vì chuyện gì.
Cận Triêu kéo cặp sách trên vai cô xuống một cách vô cùng tự nhiên và nói với cậu ta: “Còn có chuyện gì sao?”
Phan Khải ngẩn ngơ vẫy tay với cô: "Không có gì, không có gì, tạm biệt Khương Khương."
Cận Triêu xoay người dẫn Khương Mộ rời khỏi trường, để lại một đám quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng.
Khi đi ngang qua lớp 5 và lớp 2, Cận Triêu tình cờ liếc nhìn thấy giáo viên vật lý đang đứng trên bục giảng, người nọ đang giảng bài vô cùng hăng say, khi người nọ nghiêng đầu liền vô tình nhìn thấy bóng dáng của Cận Triêu xẹt qua ngoài cửa sổ, giọng nói cũng đột nhiên dừng lại, Cận Triêu cúi đầu bước nhanh hơn, Khương Mộ đi theo phía sau anh quay đầu lại nhìn nam giáo viên trung niên kia, ánh mắt người nọ thoáng giật mình, còn mang theo một tia phức tạp nhìn chằm chằm bóng lưng của Cận Triêu.
Lúc đi xuống lầu Khương Mộ hỏi anh: "Vừa rồi thầy đó biết anh sao?"
Cận Triêu chỉ nhẹ nhàng nói "Ừm".
Khi hai người đi ngang qua cửa sổ, Khương Mộ bỗng kéo anh lại, Cận Triêu cũng đi chậm lại, cô quay người chỉ vào bức ảnh chụp cuộc thi chạy tiếp sức rồi hỏi anh: “Cuối cùng anh có thắng không?”
Ánh mắt Cận Triêu theo ngón tay của cô dừng lại trên bức ảnh, sự bình tĩnh trong mắt anh bị hình ảnh trong ảnh làm xáo trộn, Khương Mộ quay đầu nhìn chằm chằm vào anh, nhưng chỉ trong chốc lát anh đã quay mặt đi: “Quên rồi."
Anh đi về phía đầu bên kia hành lang, bóng tối của màn đêm làm cho khuôn viên trường càng trở nên yên tĩnh, chôn vùi niềm đam mê và nỗ lực của tuổi trẻ.
Khương Mộ nhìn theo bóng lưng anh, cô nghĩ lúc này chắc anh đang cảm thấy mất bình tĩnh, nơi này là ngã ba đường trong cuộc đời anh, ngay khi anh chuẩn bị bước vào ngưỡng cửa đại học đầy tươi sáng thì đột nhiên việc học lại bị dừng lại, cho dù là người nào cũng không thể thản nhiên đối mặt.
Cô chợt nghĩ đến việc mỗi lần anh đến trường anh đều luôn đội mũ che kín mặt và chỉ dám đứng ở bên kia đường, là vì anh sợ người khác nhận ra mình và gây rắc rối, hay đơn giản chỉ là vì anh không muốn đối mặt với mọi chuyện ở đây.
Tim Khương Mộ chợt thắt lại, cô chạy nhanh vài bước đuổi theo anh, sau đó liền kéo lấy ống tay áo Cận Triêu, Cận Triêu cũng cúi đầu nhìn bàn tay cô đang nắm chặt tay áo của mình, Khương Mộ cúi đầu khẽ lẩm bẩm: "Sợ ngã, cho em nắm ấy một lát.”
Cô cũng không biết tại sao mình lại túm lấy anh, nhưng khi cô nhìn thấy bóng lưng cô độc của anh, giờ phút này cô không muốn buông anh ra.